Ở chương này mình xin phép được nói một chút về Đế Đô vì nơi này sẽ diễn ra hai sự kiện cực kỳ quan trọng sắp tới và trong tương lai. Mình cũng đã có nói qua về nơi này một chút trong chương Thanh Âm Nữ Đế. Nhưng chưa thể nói hết nên qua chương này làm rõ hơn một số vấn đề.
Đế Đô là một trong năm thành thị lớn nhất Đại Lục Liên Hoa nằm dưới sự bảo hộ tuyệt đối của Tiên Tộc. Không phải vì nó là vị trí chiến lược mà là để giúp Tiên Tộc có một thế lực khác nằm bên ngoài Tiên giới.
Tiên giới không tiếc bất cứ thứ gì để nhằm biến Đế Đô thành căn cứ quân lực thứ hai. Nếu như có kẻ xâm phạm Tiên giới từ biển Bắc. Thì lúc đó quân đội của Tiên tộc ở Đế Đô sẽ chi viện nhằm tạo ra thế bánh mì kẹp thịt. Hoặc ngược lại, có kẻ có khả năng đóng cánh cửa Tiên giới thì những người bên ngoài Tiên giới sẽ giúp bọn họ giải quyết vấn đề trên.
Mối quan hệ của Tiên giới và Đế Đô như môi với răng không thể tách rời.
Tiếp theo là thành Đế Đô được xây dựng theo hình tròn. Và có hai vách thành lớn được bao bọc lấy khu dân cư bên trong.
Vách thành bên ngoài với chiều cao hơn mười trượng. Độ dầy của nó lên đến mười lăm trượng.
Đi qua vách thành này buộc phải đi qua một con hào lớn, mới có thể tiếp tục đến với bức tường thành tiếp theo. Con hào với chiều rộng khoảng nữa dặm. Sở dĩ phải có con hào này đơn giản vì lý do chiến lược. Cả hai vách thành đều được xây dựng lên bởi đá U Lan một loại đá thuộc hàng cứng nhất đại thế giới.
Khi bước vào trong thành thứ mà gây sự chú ý nhất ở nơi này. Chính là toà nhà cao nhất Đế Đô chiều cao của nó chỉ nhỉnh hơn vách thành một chút là hai mươi ba trượng. Đó là nơi được gọi là Dược đường của Kim Châm Thẩm Gia.
Gần như song song với toà nhà đó là hai bức tượng điêu khắc Tiên Đồng và Ngọc Nữ. Với chiều cao tượng tự. Tương Truyền rằng hai bức tượng này là hộ pháp đã ngủ say của Tiên giới. Họ chỉ thức giấc khi có mệnh lệnh đến từ Tiên Đế thông qua Ấn Ký.. Bên cạnh hai hộ pháp là một thần thú được gọi với cái tên Xích Viêm Điểm với sắc đỏ đi kèm với với nhiều chi tiết ánh kim.
Khác với Tiên Đồng Ngọc Nữ, Xích Viêm Điểu. Không hiện diện thường xuyên tại Đế Đô Thành mà nó cư ngụ ở vùng tối của không thời gian. Hắng năm cứ đều đặn ba lần trong năm nó sẽ xuất hiện và bay vài vòng quanh Đế Đô. Việc chính của nó cũng là hộ pháp. Bảo vệ Đế Đô. Khi Đế Đô gặp nạn nó sẽ trực tiếp can dự.
Bên cạnh đó thứ khiến người khác lưu tâm chính là Thất Đảo Đế Đô chúng là những hòn đảo nhỏ, bay trên bầu trời.
Được xếp theo một trận pháp thuộc Tiên tộc với tên gọi Thất Tinh Hoằng Pháp Trận. Trận Pháp tồn tại bên trên đã phủ xuống Đế Đô một bức màn năng lượng vô hình. Bảo vệ nơi đây khỏi sự xâm hại của các thế lực tà ác tiêu biểu là Yêu Ma Quỷ Quái.
Với những thứ vừa được nói đến. Đã biến Đế Đô thành một nơi bất khả xâm phạm. Chính vì lẽ đó trong suốt mấy nghìn năm qua Đế Đô chưa từng phải đối diện bởi bất kỳ sự đe dọa trực tiếp nào đến từ bên ngoài.
Sau khi nói về những thứ ở trên thì đến những thứ đang ở trong Đế Đô Thành.
Đế Đô là một thành trì theo kiểu truyền thống với bốn cổng thành bao gồm Đông Tây Nam Bắc.
Theo đó nội thành cũng được chia làm bốn khu vực lớn. Ứng với từng cổng thành.
Thành Bắc nơi tiếp giáp với biển. Cho nên là nơi giao thương nhộn nhịp buôn bán tấp nập. Là nơi để con người hòa mình vào thứ trụy lạc của nhân thế. Và nơi đó được một thế lực cũng khá là lớn cai quản. Từ Gia Trang.
Phía Thành Nam là nơi thuộc về gia tộc họ Trương. Chủ yếu là các phường thị buôn bán nhỏ lẽ.
Thành Đông là nơi thuộc về Lý Gia tập trung ở nơi nay chủ yêu là các phường thị lớn. Sở dĩ có sự phân chia này một phần có sự đứng sau của Tiên giới. Vì bọn họ muốn những thế lực này tồn tại nhằm chia sẻ quyền lực với Kiến Quốc. Kiềm hãm sự phát triển từ trong lòng nơi đây. Những thế lực này hầu như đều không coi Kiến Quốc ra gì. Chủ yếu là bọn họ phục vụ cho Tiên tộc mà thôi.
Tuy nhiên thuế thì vẫn phải đóng vì đó là luật.
Bên cạnh ba khu vực thuộc về ba thế lực kia là nơi thuộc về hoàng cung.
Hoàng cung Đế Đô nằm ở Thành Tây nơi mặt trời sẽ lặn vào mỗi ngày.
Như đã từng nói hoàng cung Kiến Quốc được chia làm hai khu vực, Một bên dành cho hoàng tộc Kiến Quốc và một bên dành cho Tiên Giới. Lý do có việc này cũng không ngoài mục đích kiểm soát hoàng thân Kiến Quốc một cách dễ dàng của Tiên Đế.
Bên cạnh đó thì còn có những vấn đề từ lâu đã ăn sâu cắm rể vào lối sống của con người nơi đây. Chính là sự phân biệt vô cùng đậm sâu giữa con người với nhau và con người với tiên tộc.
Điển hình nhất là một dòng tộc đã mang trong người hai dòng máu Tiên và Nhân. Họ được gọi tắt là Bán Tiên. Mặc dù mang trong mình dòng máu của Tiên tộc nhưng họ không bao giờ được thừa nhận. Tiên tộc đã ruồng bỏ họ, xem như là những thứ bị vứt bỏ. Và không được sống trong Đế Đô hoặc các thành thị lớn do Tiên tộc quản lý.
Và thế là bọn họ phải sống ở bên ngoài thành ở những khu nhà sập xệ. Điều kiện sống cực kỳ tệ, đó là dành cho những người đang mang dòng máu lai tạp vừa phải chứ nếu như chẳng may mang trong mình giòng máu của hoàng thân của Tiên tộc. Cái chết xem như đã được báo trước.
Nhưng hầu chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ. Những Bán Tiên có năng lực vẫn được lưu giữ lại và cống hiến cho Tiên tộc.
Bên cạnh đó do khu vực sinh sống của Bán Tiên là bên ngoài các thành thị bọn họ sẽ chẳng khác gì là những chiếc bình phong lá chắn sống. Giúp cho Tiên tộc chống lại các cuộc tấn công từ bên ngoài một cách hiệu quả. Đương nhiên họ cũng được thuê, nhưng không ít thì nhiều đều bị chèn ép.
Đời sống cơ cực nên khu vực họ sống được gọi là khu ổ chuột.
Mầm mống phản loạn không đau khác chính là những Bán Tiên này, Tiên Đế biết rõ điều đó những ông không muốn diệt trừ. Mà lại muốn dùng chúng, bằng mọi cách kiềm hãm tối đa môi trường phát triển. Bên cạnh đó vừa đấm vừa xoa thì Tiên Đế cho phép vào những ngày lễ lớn Bán Tiên được tự do tiến vào Đế Đô thành vui chơi mua sắm nếu có thể.
Cho nên càng đến gần ngày Tam Minh Tránh Bá không quá ngạc nhiên khi mà số người đang ở trong Đế Đô tăng đột biến. Đồng thời quân đội hoàng gia của Tiên Tộc cũng tăng cường bảo vệ hoàng cung nhiều hơn thường lệ.
Nhưng lần này lại có điều bất ngờ nếu như ai không để ý sẽ không nhận ra. Lực lượng của Tiên giới đã không còn hiện diện nhiều như trước. Ắt hẳn đã có chuyện gì xảy ra.
Vu Chính sau khi gặp Trương Vệ vài ngày trước. Hiên giờ hắn đang đứng trên một ngọn núi cách khá xa Đế Đô mà nhìn xuống nơi này.
Hắn đang nhắm mắt để cảm nhận từng con gió thôi qua:
“Xem ra nơi này đã sống trong yên bình quá lâu. Chắc đã đến lúc cho những kẻ nhàn rỗi bên dưới biết thế nào là hương vị của sự hỗn loạn.” Hắn nói một cách bình thản.
Đừng sau lưng hắn có bóng hình của năm bóng người. Họ đều toả ra sát khí vô cùng mạnh mẽ.