Trước sức hút của Minh Nguyệt Cẩm Y, Từ Tử Sóc mặc ngay nó vào người. Ánh nhìn đầu tiên thì cứ nghĩ nó không có gì là vừa vặn với cơ thể. Nhưng với chất liệu có thể tự do co giãn cho nên đến khi mặt vào. Nó lại vô cùng thích hợp với vóc dáng của hắn, ngày đến Từ Tử Sóc cũng không ngờ đến.
Vừa mang lên cơ thể, Minh Nguyệt Cẩm Y đã biến mất. Trước sự chứng kiến của cả ba người nhà họ Từ. Nhưng họ cũng không quá ngạc nhiên vì đã được nói về nó từ trước.
Tam Thanh Chân Khí của Từ Gia Trang bên trong cơ thể Từ Tử Sóc. Trong vô thức mà được bộc phát ra bên ngoài cộng hưởng với Minh Nguyệt Cẩm Y. Màu xanh đậm của chân khí kết hợp với sức mạnh tiềm ẩn bên trong Dạ Hành Y bức ra một nguồn khí chạy dọc cơ thể hắn như sóng.
Sức mạnh này hư hư ảo ảo. Khiến hai trưởng bối Từ gia nhất thời phát lạnh. Họ lần đầu nhìn thấy thứ sức mạnh này lẽ đường nhiên không giấu được sự suýt xoa.
“Quả thật như lời đồn, Dạ Hành Y uy chấn thiên hạ. Có nó chẳng phải Từ gia ta. Lại tiến thêm một bước trên con đường khẳng định vị thế sao? Ha ha ha.” Từ Trường Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy, thì cười không ngớt.
Trái với vẻ mặt hớn hở của hai lão già, thì Từ Tử Sóc tỏ ra vô cùng khó chịu. Hắn liền tục xoay đầu ra trước và sau. Để xem xét cơ thể mình thật kỹ. Nhưng ngoài những đường sóng gợn ra thì không có gì khác biệt. Khiến hắn có chút thất vọng. Hai chân mày cong lại cáu gắt. Đi lại chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống. Nói:
“Tuyệt phẩm cái rắm gì? Chẳng khác gì một trò tiêu khiển của lũ con nít. Thứ này mà là tuyệt phẩm thì Lam Liên Phiến của ta chắc phải cực phẩm.” Nói đoạn hắn đem cây quạt màu lam của mình ra. Phẩy vài cái, sự kiêu ngạo lại lần nữa được hắn thể hiện ra.
“Phải nói một điều rằng, các người cứ sợ Trương Vệ là thế nào? Chân Long sao? Hắn dù có tiến bộ thì sao? Thủ hạ bại tướng vẫn sẽ là tiểu tử đó mà thôi.”
Sau đó hắn đưa tay lên dĩa bánh vẫn còn dang dở trên bàn. Từ nãy đến giờ lo bàn chuyện chính nên hầu như chưa ai đụng đến dù là một miếng. Tiện tay hắn cắn nhanh một cái rồi nói tiếp.
“Nói gì đi chăng nữa thì món hời dâng tới tận miệng này, đều do ta mà có. Không ai ở Đế Đô này có thể thắng được ta trong Tam Minh Tranh Bá sắp tới.” nói đoạn hắn cười to như được mùa. Rồi đứng dậy phẫy quạt đi vòng quanh Từ Trường Thanh cười đầy ẩn ý và nói tiếp:
“Phải chăng, chức vị của người cũng đã đến lúc phải nhường lại cho người sứng đáng rồi chứ nhỉ Trang chủ.” Hắn cố tình nhấn mạnh chữ Trang chủ vì muốn nhắc Từ Trường Thanh về việc truyền lại ngai vị trong tương lai.
Cái giọng điệu chả khác gì khiêu khích kia khiến Từ Trường Thanh muôn phần khó chịu. Nhưng lão đang cố nén nó vào trong lòng không muốn thể hiện ra, cố nặn ra một nụ cười coi như là đáp lời. Vì lão thấy cơ hội trước mắt này, không thể để vuột khỏi tay lão. Nên dù muốn dù không lão cũng nhịn nhục cho qua chuyện để Từ Tử Sóc vui lòng mà làm dùm cho lão.
Tử Từ Sóc cũng không phải kẻ ngốc, hắn đang là người cửa trên thì đương nhiên hắn phải tận dụng tối đa việc này để lấy lợi cho riêng hắn.
Nhưng Từ Trường Thanh cũng không chịu nhịn quá lâu, lão không phải là người thuộc dạng nhịn được. Nên buộc miệng phải nói cái gì đó để giải toả một tý:
“Ta nói này. Từ Tử Sóc ngươi được sự ủng hộ tuyệt đối từ Tướng gia cùng Từ gia. Nhiệm vụ lần này không còn là vấn đề danh dự của ngươi nữa, mà là danh dự của cả Từ Gia Trang. Ta không cho phép bất kỳ sơ xót nào được diễn ra. Nếu như mọi chuyện không diễn ra đúng như kế hoạch đề ra. Thì lần này ngươi sẽ không còn mang họ Từ nữa. Còn nêú ngươi thành công ta không tiếc cái ghế Trang chủ cho ngươi. Ta nói vậy chắc ngươi hiểu ý ta muốn gì mà đúng không?”
Giọng điệu của lão lúc lên lúc xuống như vừa đấm vừa xoa. Cơ hội trở mình của lão đang ở trước mặt, lão sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ. Thử nghĩ mà xem nếu toàn bộ thương trường ở Đế Đô rơi vào tay Từ gia thì thử hồi tài lộc sẽ tràn đầy đến mức nào nữa. Lúc nó không cần nói cũng biết Từ gia sẽ một bước lên thế lực hùng mạnh về tài lực.
Khi đó thì đừng nói là xoay chuyển càn khôn, mà Từ gia còn có thể một tay chống trời.
Nghe những lời nói đó của Từ Trường Thanh, Từ Tử Sóc cười nữa miệng. Nghĩ thầm:
“Các lũ ngu ngốc các ngươi. Tiền tài nhiều một chút đã mù quáng hết cả lên. Đúng là mãi không thể ngóc đầu nổi.”
Hắn đáp lời:
“Không mang họ Từ nữa sao, xem ra cũng thú vị đấy chứ.” Hắn hít một hơi thật mạnh nói lớn:”Được. Nếu ta bại trong tại tiểu tử Trương Vệ ta sẽ tự đoạn kinh mạch phế bỏ tu vi. Tuyệt đối không hai lời.” Nói đoạn hắn đi thẳng ra cửa mà không lấy một cái quay đầu lại. Khi vừa bước ra ngạch cửa hắn liền nói vọng vào:
“Từ Gia Trang dưới quyền của những lão già các ngươi đã chết từ lâu rồi. Hãy chống mắt lên mà xem, Từ Tử Sóc ta sẽ vựt dậy nó như thế nào.”
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào gương mặt của hắn. Bóng tối đã che đi mất biểu cảm gương mặt đấy, nhưng một ánh mắt sắc lẹm đã được Từ Trương Thanh bắt gặp khiến lão trở nên ớn lạnh. Lão tự hỏi nếu thật sự Từ Tử Sóc có quyền thì với ánh mắt khiến kẻ khác kinh sợ đó. Hắn sẽ đưa Từ gia đi đến đâu.
Hắn vừa rời khỏi, Từ Trường Thanh tức đến nhịn không được. Lão vung tay sang bên phải. Một luồng khí màu xanh bay ra. Chạm đến cây cột bên phải, biến cây cột đó thành tan chảy thành mảnh vụn. Lão tức giận nói:
“Tiểu tử, ngươi thử mà thất bại thử xem. Ta để ngươi không còn mạng để ngóc đầu dậy.”
Lời nói đó khiến phụ thân của Từ Tử Sóc. Từ Tử Am đứng bên cạnh bất chợt cảm thấy bất an. Lão nói:
“Sóc nhi tuổi trẻ, chưa trãi thế sự. Xin Trang chủ đừng trách. Ta sẽ về dạy lại nó.”
Giận cá thì chém thớt. Lão quay qua mắng Từ Tử Am. Chỉ thẳng ngón tay vào mặt lão quát lớn:
“Ta nói ngươi đấy. Có mỗi việc dạy dỗ nó cũng không xong thì chuyện gì ngươi có thể hoàn thành. Nếu như nó thất bại thì kể cả ngươi cũng đừng hòng mang họ Từ.”
“….” Từ Từ Am đối diện với sự nóng giận của Trang chủ Từ Gia thì nhất thời im lặng vì lão nào dám chống lại chỉ đành cắn răn cam chịu mà thôi. Nhưng quả thật chuyện đã được sắp xếp chu toàn đến như vậy mà vẫn còn thất bại thì đúng là không còn trách vào đâu được.
Lão thở dài ngao ngán chịu đựng một tý cho qua chuyện. Dù gì thì lão cũng khá lo ngại về Trương Vệ. Lão nhớ đến một chuyện liền nói:
“Vậy còn việc xử lý Trương Vệ có cần phải thực hiện tiếp không, hay vẫn giữ nguyên như cũ.”
Được nhắc nhở Từ Trường Thanh từ ánh mắt đỏ ngầu từ giận dữ, bất chợt thu liễm lại. Dường như lão đã bỏ quên điều gì đó. Ngư khí đã nhỏ nhẹ hơn lão nói:
“Chuyện đó đã tiến hành đến đâu rồi.”
“Thưa đã đến giai đoạn cuối cùng rồi. Chỉ cần chờ chỉ thị mà thôi.”
“Được cứ tiếp tục. Xem ra ta đã già thật rồi. Quên mất bản thân vẫn còn con bài tẩy chưa tung ra.” Lão liền nở nụ cười nham hiểm nói:
“Không cần đến Tướng gia chúng ta cũng là kẻ chiến thắng.”