Trương Vệ trở về Vấn Lạc Nhai khi thời gian đã rất cận kề, để nói về vấn đề của bản thân cùng sự mất tích của Tại Thiên.

Đông Phương Nghi lúc này đã mặc một bộ y phục màu trắng, khá kín cẩn. Nhưng vẫn toát ra vẻ thoát tục. Gương mặt của nàng vẫn luôn khiến người khác phải chú ý.

Nàng ngồi trên ghế trong phòng khách, chân bắt chéo phải lên chân trái lại với nhau. Nghe nói về Vu Chính thì mỉm cười mà nói:

“Vu Chính sao. Đúng là thật đáng ngại, vì hắn không dễ dàng để chúng ta nắm bắt được ý đồ. Nhốt đệ vào không gian của riêng hắn ắt hẳn là muốn thăm dò xem có đúng thật là Chân Long hay không. Ta đoán hắn đã có được câu trả lời.” Nói đoạn nàng chậm rãi gỡ chân phải của mình ra khỏi nơi đấy.

Vì Trương Vệ đang đứng ở đối diện với nàng thấy hành động đầy khiêu gợi đấy thì cúi mặt mà không dám nhìn thẳng. Mặt dù có thấy được gì đâu. Đông Phương Nghi nói tiếp:

“Xem ra sắp đến sẽ có chuyện thú vị đấy. Đệ cứ thong thả đi, tên Vu Chính đó nếu có thể làm gì thì hắn đã làm lâu rồi. Hắn mặc dù không nghiêng hẳn về một bên, nhưng mục đích sống rất rõ ràng. Hắn không mưu cầu sức mạnh, thứ mà hắn hướng đến chính là thay đổi thế giới này. Cho nên tạm thời có thể xem hắn là đồng minh cũng không sai. Rất có thể hắn đã nhận ra bào thai của đệ cho nên muốn thử dùng cách đó để loại trừ.”

Nàng vừa nói vừa di chuyển lại gần nhìn Trương Vệ thật kỹ, gương mặt như muôn chạm đến môi chàng đến nơi. Thấy đôi mắt của Trương Vệ không dám trực tiếp nhìn mình. Thì nở nụ cười vui vẻ nói tiếp:

“Đó là ta đoán thôi thực tế thì phải đi hỏi hắn mới biết được. Nhựng đệ yên tâm ta sẽ lưu ý đến vấn đề này.”

Nói đoạn nàng xoay người đi hướng khác, phóng tầm nhìn vào một nơi bất định.

Quả thật sau chuyện diễn ra ngày hôm đó, Trương Vệ không đủ can đảm để dám trực tiếp đối diện với Đông Phương Nghi nữa vì cứ nhìn đôi môi có sức hút kia. Thì chàng lại khó mà kiềm lòng. Súc cảm đầu đời quả thật khó mà diễn tả nên lời. Chàng ấp úng với gương mặt đỏ ứng vì hành động quá gần vừa rồi của Đông Phương Nghi mà nói:

“Còn Tại Thiên… đệ muốn đưa cậu ta trở về.”

“À… Đệ nói đến vùng tối không thời gian à.” Nói đoạn ngọc thủ Đông Phương Nghi xoè ra trước mặt.

Bùng…

Một âm thanh kỳ lạ vang ra. Một cánh cửa bí ẩn hiện ra trước mắt. Với màu sắc là đen chủ đạo. Từ bên trong cánh cửa đó liên tiên phát ra những âm thanh vô cùng quái dị. Khiến Trương Vệ bất giác nổi da gà. Chàng thắc mắc hỏi:

“Nơi đó chính là…”

“Phải là nơi mà đệ muốn đến, Tuy nhiên ta phải nói với đệ trước. Cánh cổng này chỉ có thể mở được từ bên ngoài. Nơi này có những sinh vật vượt quá tầm hiểu biết của chúng ta. Nếu chẳng mai gặp chuyện gì thì chắc hẳn khả năng sống xót là con số không. Ta e rằng người tên Tại Thiên đó đã không còn sống.”

Vừa nghe đến đó. Tiểu Bảo ngay lập tức kêu lớn:

Chíp…. chíp… chíp.

Đương nhiên là Trương Vệ không hiểu nên Kim Mã lại phải phiên dịch lại:

“Nó nói Tại Thiên vẫn chưa chết, sự liên kết linh hồn vẫn còn. Chỉ là đang yếu dần mà thôi. Nếu không nhanh lên thì cậu ta sẽ nguy kịch.”

“Được.”Không một chút suy nghĩ Trương Vệ chạy nhanh đến định tiến vào cánh cổng thì bất chợt, Đông Phương Nghi thu tay lại. Cánh cổng biến mất, trước sự bất ngờ của chàng. Chàng liền hỏi:

“Đông Phương tỷ chuyện này…”

Giọng nói của nàng bất chợt thay đổi.

“Đệ có chịu suy nghĩ thấu đáo không, nơi này nếu đệ có chuyện gì thì ta không thể can thiệp. Hơn nữa đệ lại bán mạng vì một người mới gặp chưa quá hai ngày. Điều này ta không cho phép.” Nói đoạn nàng giận dỗi quay lưng.

Bộp.

Một âm thanh từ sau lưng nàng vang lên khiến nàng bất ngờ phải quay lại mà nhìn. Trương Vệ không một chút do dự mà quỳ luôn xuống đất. Khiến nàng phải thốt lên:

“Đệ đang làm cái gì vậy mau đứng lên cho ta.”

Trương Vệ không nghe cương quyết nói:

“Đệ xin tỷ hãy giúp đệ lần này. Đệ biết mạng của đệ là do tỷ cứu về. Nhưng lần này Tại Thiên mặc dù không phải máu mủ ruột thịt. Nhưng cậu ta đã từng thề chết vì đệ. Đệ nào có thể nhìn cậu ấy chết mà không cứu.” Nói đoạn chàng không do dự mà chuân bị dập đầu.

Đông Phương Nghi nhịn không được liền nói:

“Nếu đệ dập đầu, thì ta và đệ sẽ không còn là tỷ muội nữa.”

Trước câu nói này Trương Vệ liền dừng ngay những hành động đang định làm lại, nhưng mà đầu của chàng vẫn đang cúi rất thấp chỉ còn cách mặt sàn chừng 1 tấc. Do quá bất lực chàng để đỉnh đầu chạm xuống mắt sàn. Mà để ở đó một lúc lâu. Như là đẻ nài nỉ Đông Phương Nghi mà không trực tiếp thốt nên lời.

Khiến Kim Mã cùng Tiểu Bảo cảm động mà cũng đồng loạt làm hành động van xin mặc dù chúng không thể hiện được quá nhiều cảm xúc, nhưng cũng đủ khiến Đông Phương Nghi phải suy nghĩ thật kỹ.

Nàng thấy Trương Vệ khổ sở thế thì thở dài rồi nói:

“Đúng là tính cách của đệ mãi không thay đổi. Được rồi, hãy đứng dậy đi. Ta duyệt.”

Vừa nghe đến chữ duyệt Trương Vệ từ gương mặt u ám, để trở nên tươi cười. Đứng ngay dậy:

“Đa tạ Đông Phương tỷ.”

Trước hành động cùng biểu cảm xoay như chong chóng của Trương Vệ nàng liền phì cười:

“Đệ đấy. Lật mặt nhanh thế.”

Trương Vệ ngại ngùng gãy phần tóc sau gáy, cười đáp:

“Hì. Đệ biết tỷ lo lắng cho mình, nhưng đệ đoán một khi tỷ đã duyệt là tỷ đã an bài tốt nhất cho đệ rồi.”

“Hừ. Đệ hiểu ta đến vậy sao.” Đông Phương Nghi tỏ ra vẻ đáng yêu. Sau đó xoè bàn tay phải ra. Một ánh sáng chớp lên một cái theo sau đấy là một thanh kiếm màu vàng.

Thanh kiếm này với đường nét như những chiếc răng cưa trên thân kiếm. Toàn thân phủ lên duy nhất một màu không đổi. Liên tục toả ra những nguồn sáng sức mạnh chánh khí. Nàng liền nói:

“Đây là Lưỡng Nghi Kiếm, những sinh vật trong đó hoàn toàn kháng lại được những đòn tấn công bằng pháp thuật. Cho nên hãy dùng nó. Đây là pháp bảo có khả năng chém đứt bất kỳ thứ gì trên đời. Một kiếm định giang sơn. Đệ biết dùng kiếm chứ hả?”

Trương Vệ vẫn đang mừng vì trước mặt chàng là một pháp bảo lợi hại. Chợt nghe đên dùng kiếm thì lập tức vỡ mộng, trước giờ chàng có luyện kiếm bao giờ đây. Cầm kiếm lên mà múa thì chắc làm trò hề cho thiên hạ.

“Thật ra đệ…”

Chíp… chíp… chíp.

“Lại chíp cái gì.” Trương Vệ cáu gắt một cách hài hước.

“Nó nói về kiếm thuật nó có thể giúp ngươi.”

“Vậy sao. Nhưng giờ ta học thì đã muôn mất rồi..” Lời chưa thốt ra hoàn chỉnh thì.

Tiểu Bảo liền hoá thành một luồng khí xanh. Bay đến quấn lấy cổ tay phải của Trương Vệ. Trong chớp mắt nó đã hoá thành một cái hộ thủ với hình dạng một cái đầu thượng hoàng băng. Khí từ nó toả ra khiến Trương Vệ cảm thấy dường như có một luồng sức mạnh mới đang cộng hưởng với mình. Chưa kịp hiểu ra vấn đề một âm thanh vọng ra trong đầu:

“Từ giờ ta và ngươi, coi như là tâm linh tương thông. Ta sẽ truyền đến ngươi những võ kỹ cùng cách vận hành. Đồng thời là sức mạnh của ta. Giờ thì ngươi có thể yên tâm mà cứu chủ nhân của ta rồi chứ.”

Giọng của Tiểu Bảo hoá ra của nữ nhi. Khiến Trương Vệ cảm thấy hơi ngại tý. Hoá ra mấy nay chàng đang chửi lại là nữ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play