Cả đám người theo lão giả đi đến phòng của hắn, Thiện Tuyết Nhu vốn là người ngoài cuộc. Đương nhiên, người ngoài cuộc này chỉ là định nghĩa mà Lăng Giản dành cho Thiện Tuyết Nhu, khi nàng cùng mọi người đồng thời xuất hiện ở phòng lão giả, trong lòng Lăng Giản càng khẳng định thêm suy đoán của mình, đó chính là, Thiện Tuyết Nhu nàng là một người bệnh thần kinh trăm phần trăm không hơn không kém, hơn nữa là loại bệnh thần kinh yêu thích tham gia náo nhiệt.

   ''Nha, những thứ này đều là đồ vật của ngươi, kiểm tra đi. . . . xem có phải đều có đủ đồ hay không?' Trong phòng, lão giả từ trong cái tủ gỗ kiểu xưa lấy ra một ba lô phình to đưa cho Lăng Giản, ánh mắt của hắn lại một lần nữa đảo quanh Lam Thanh Hàn các nàng, tự nhủ: 'Một người là đã đủ gây tai họa, mê hoặc lòng người, nhiều cái họa như vậy, thật là khiến người ta đầu óc choáng váng!'

Mở ba lô ra, Lăng Giản lấy điện thoại và ví tiền ra đặt bên chỗ gối đầu. Điện thoại di động đã ở trong tình trạng tắt máy, mà trong ví tiền của Lăng Giản ngoại trừ thẻ căn cước ra thì chỉ còn lại 180 đồng. 'Không thể nào? !' Lăng Giản dùng sức nâng khóe miệng, 180 đồng?! Thế này thì làm sao giao đủ 250 đồng tiền thuê đây?! Nghĩ rằng trong ba lô sẽ có 'hàng hóa lưu trữ bất ngờ', Lăng Giản đem đồ sạc điện, ba bộ quần áo cùng quần lót trong ba lô đều móc ra. Kết quả, bên trong ngoại trừ sing gum ra căn bản là nhìn không thấy nửa tờ giấy nhìn giống tiền.

   ''Cái kia. . . . . Đa tạ đạo trưởng, trong ba lô ta không thiếu thứ gì.'' Lăng Giảm đem ví tiền nhét vào trong một cái quần bó sát thân, cố ý nói sang chuyện khác: ''Có điều đạo trưởng, ta muốn biết khi nào thì cửu tinh liên châu sẽ xuất hiện lần nữa? Tuy rằng ta thủy chung là người hiện đại, nhưng ta đã có các nàng, nhất định phải cùng các nàng lần nữa trở về Lam Hướng. Bằng không, Ngữ Thần cùng Nguyễn Hân. . . . .'' các nàng nhất định sẽ hội thương tâm đây!

    Nhớ tới Tô Nguyễn Hân một ngày không gặp nàng đã nhớ đến đòi mạng, thậm chí tình nguyện thức đêm xử lý triều chính cũng phải ở bên cạnh nàng một lúc, nhớ đến Lam Ngữ Thần lúc nào cũng quấn lấy nàng hỏi khi nào cùng nàng thành thân, khóe môi Lăng Giản không tự chủ được mà lộ ra một ý cười nhàn nhạt. Nàng đi tới trước mặt mấy nữ nhân, hai tay nắm chặt tay Lam Thanh Hàn và Hứa Linh Nhược, ôn nhu nhìn Lam Nhược Y cùng Ôn Nhứ Yên: ''Các ngươi, một người cũng không thể thiếu.''

    ''Ngốc tử.'' mấy nữ nhân dị khẩu đồng thanh, cùng nhau duỗi ra ngón tay ngọc ngà xanh tươi điểm vào mi tâm Lăng Giản, trong lòng đều là một phen sóng lớn ngọt ngào nổi lên. Lực đạo nhất trí như vậy, động tác thống nhất như vậy, làm cho Lăng Giản không khỏi lùi về sau, nàng cười ha ha sờ sờ mi tâm bị điểm qua của mình, nếu như không phải vì còn người ngoài ở đây, Lăng Giản thật muốn đem các nàng quyến luyến mà ôm vào trong ngực, tặng cho mỗi người một cái hôn sâu triền miên cực nóng.

   ''Hắc hắc, các ngươi chú ý một chút đi, nơi này còn có một lão đầu gần bảy mươi ở đây!' Lão giả từ nhỏ đã ở Thượng Thanh đạo quan tu đạo, chuyện nam nữ triền miên rất ít khi nhìn thấy, chớ nói chi loại ám muội nữ nữ cực kỳ đẹp mắt này. Vì lẽ đó, khi cảm thấy bầu không khí trở nên kiều diễm, lão giả tự nhiên tê cả da đầu, cả người liền như "bệnh trạng dị ứng" mà nổi cả da gà .

  Hiển nhiên, tương tự xuất hiện 'bệnh trạng dị ứng' không chỉ có một mình lão giả. Thiện Tuyết Nhu bị xem như phân nửa vô hình kia từ thời điểm Lăng Giản nắm chặt tay Lam Thanh Hàn các nàng rồi cùng các nàng thâm tình nhìn nhau, gò má nàng đã hiện ra một ít đỏ ửng e thẹn của nữ tử, càng khiến cho người ta không hiểu chính là, Thiện Tuyết Nhu đỏ mặt đồng thời cắn môi mình, dùng ánh mắt bao hàm u oán mà sâu sắc nhìn Lăng Giản.

   ''Ta nói, cô nương kia là có bệnh thần kinh sao? Không phải như vậy thì tại sao lại dùng ánh mắt như muốn cắn người mà chằm chằm nhìn ta?'' thật sự là không chịu nổi ánh mắt ý tứ không rõ của đối phương nửa, Lăng Giản theo bản năng xoa bàn tay của mình, nhỏ giọng thì thầm bên cạnh Hứa Linh Nhược các nàng, chỉ lo Thiện Tuyết Nhu nghe thấy sẽ thật sự nhào lên cắn nàng.

    ''Ngốc tử, chỉ sợ là ngươi đã làm cái gì để người ta kích động muốn cắn đây?'' trong bốn người thì Lam Nhược Y hiểu rõ nhất hàm nghĩa biểu đạt của ánh mắt nữ nhân. Đương nhiên, cho dù nàng đoán được chuyện gì xảy ra trong này, nhưng chỉ cần Lăng Giản không rõ, thì nàng sẽ không lắm miệng mà nói ra. Huống chi, Lăng Giản đã có sáu người các nàng, thêm một cái nữa, chẳng phải là muốn cùng các nàng tranh sủng đoạt yêu sao? Đồng dạng, Lam Nhược Y cũng là nữ nhân phi thường thích ăn giấm chua nhất trong bốn người, vì lẽ đó mà không nghi ngờ chút nào, phần thịt mềm bên hông Lăng Giản lại một lần nữa bị Lam Nhược Y tàn phá.

     ''Tê. . . . Không thể nào? Ta căn bản là không quen biết gì nàng, cùng lắm là tỉnh lại ở trong phòng nàng thôi.'' Lăng Giản lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt thay đổi một lần rồi lại một lần.

    ''Có lẽ là nàng xem ngươi là người khác, cho nên mới có thể như vậy mà nhìn ngươi đi.' Hứa Linh Nhược suy đoán, nhớ tới ban đầu khi ở trên khách thuyền thấy Lăng Giản chảy một giọt nước mắt, nàng chủ động nắm chặt tay Lăng Giản, ôn nhu nói: ''Lăng Giản, trước đây ngươi tổng nói với ta là ngươi nhớ nhà, tuy rằng ta vẫn là không hiểu như thế nào là xuyên không, nhưng có thể để ngươi trở lại quê hương ngươi tư niệm, cũng coi như là một chuyện không xấu đi.''

    ''Ngươi nói không sai, ngươi không nhắc những chuyện này với ta, ta ngược lại thật sự quên mất. . . .'' Lăng Giản lấy bàn tay được Hứa Linh Nhược nắm ra, nàng thử mở điện thoại di động, vốn cho là điện thoại cần sạc điện nhưng chỉ mấy giây sau đã hiện hình ảnh lên, sau đó bạo phát xuất hiện n thông báo tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi lỡ.

    Mở danh sách cuộc gọi lỡ ra, đôi mắt Lăng Giản đang nhìn mấy số điện thoại trong nháy mắt đã trở nên ướt át. Trong danh sách, nhận hơn năm mươi cuộc gọi lỡ của cùng một người, mẹ. Ngoài ra, còn có số điện thoại mà nàng không thể quen thuộc hơn, Khương Lạc.

    Nếu điện thoại có thể nhận được tin nhắn, thì có thể gọi một cú điện thoại chứ?! Ôm ý nghĩ như thế, Lăng Giản trước hết ấn nút gọi vào số điện thoại của mẹ nàng. ''Xin lỗi, di động của ngài đã nợ phí. . . .'' Thanh âm trong dự liệu truyền vào tai Lăng Giản, nàng buông cánh tay xuống, bất đắc dĩ nhìn lão giả, áy náy nói: ''Đạo trưởng, ngài có điện thoại di động không? Có thể cho ta mượn gọi một cái được không? Ta muốn gọi điện thoại báo bình an cho mẹ ta.'' Đã hơn hai năm chưa gọi điện thoại cho mẹ, thật không biết có phải nàng đã nghĩ rằng ta đã bốc hơi khỏi thế gian rồi hay không, từ đây về sau không còn tăm hơi đây!

      ''Điện thoại di động? Ta một quản sự đạo quan thì cần điện thoại để làm gì? Khách hành hương có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm ta là được rồi.'' Lão giả tựa hồ thấy vấn đề của Lăng Giản hỏi rất là thừa thãi, hắn đặt mông ngồi vào bên giường cứng ngắc bày đầu sách cổ, mở một quyển sách ra, nói: ''Điện thoại di động ta không có, ngươi có thể tìm nàng để mượn. Ngươi không phải mới vừa hỏi ta lần sau cửu tinh liên châu là lúc nào sao? Ta hiện đang giúp ngươi tìm hiểu.''

    Ý tứ của câu tìm nàng để mượn rất rõ ràng, chính là để Lăng Giản tìm Thiện Tuyết Nhu mượn điện thoại di động mà dùng. Suy nghĩ một hồi, ở đây ngoại trừ lão giả, Thiện Tuyết Nhu cùng với Lăng Giản là người hiện đại, thì Lam Thanh Hàn các nàng đều là đến từ Lam Hướng một nghìn năm trước, làm sao có khả năng có điện thoại đây? Chỉ là, thật sự phải tìm người bị bệnh thần kinh kia mượn điện thoại sao? Lăng Giản do dự không quyết định, liếc nhìn Thiện Tuyết Nhu, đang muốn dùng phương pháp đánh trận để quyết định có mượn điện thoại của nàng hay không, Thiện Tuyết Nhu chủ động lấy điện thoại của nàng ra từ trong chiếc túi nhỏ, ngượng ngùng đưa nó về phía Lăng Giản, nói: ''Ngươi dùng điện thoại của ta đi, không. . . . Không có sao đâu.''

   ''Cái kia. . . . Cám ơn ngươi.'' Lăng Giản ở trong ánh mắt nghi hoặc không rõ của Ôn Nhứ Yên các nàng mà tiếp nhận điện thoại của Thiện Tuyết Nhu, đối chiếu với số lưu trong điện thoại mình mà bấm số điện thoại nhà của mẹ. Hai năm lẻ năm tháng qua đi, thời điểm đầu dây bên kia truyền đến thanh âm mệt mỏi có chút già nua, nước mắt Lăng Giản không có lý do mà tuôn rơi: ''Mẹ, là ta. . . . Ta là Lăng Giản. Ta, ta. . . . . Ngươi có khỏe không?''

   ''Ta không phải, ta không phải cố ý không tiếp điện thoại ngươi. Ta chỉ là, chỉ là đã xảy ra một số chuyện, cho nên muốn đi ra ngoài giải sầu. Có điều, bất quá ta hiện tại đã tốt rồi.'

   ''Mẹ, xin lỗi. Lúc trước đánh cuộc với ngươi rồi tức giận rời khỏi nhà, ta. . . . Mấy năm qua ta rất nhớ ngươi, cũng không biết ngươi hiện tại thế nào? Thân thể có khỏe không?''

    ''Thân thể khỏe mạnh là tốt rồi, ta. . . . Ta muốn lại về thăm ngươi. Mẹ, xin lỗi. 
Ta muốn nói với ngươi, ta. . . . Cái gì? Mẹ, ý của ngươi là ngươi đồng ý? Ngươi nói là sự thật? Không gạt ta sao?'' Tựa hồ nghe được tin tức gì đặc biệt phấn chấn, trên gương mặt chảy nước mắt của Lăng Giản lộ ra một nụ cười mừng rỡ. Trên gương mặt xuất hiện xúc cảm của một tấm lụa trơn mềm, là Lam Thanh Hàn dùng khăn lụa thêu rồng của nàng vì Lăng Giản mà lau nước mắt. Mà những người khác, thì bởi vì tốc độ 'ra tay' quá chậm của mình mà nắm chặt khăn lụa, tiếp tục nghe Lăng Giản quay về đồ vật màu đen kỳ quái kia mà 'lầm bầm lầu bầu' .

   ''Mẹ, ngươi có thể nghĩ thông suốt thật sự là quá tốt rồi! Ta trước đây đã từng nói với ngươi, đồng tính luyến ái căn bản không phải là cái bệnh tâm lý gì. Không có, ta hiện tại đã không cùng nàng nữa rồi, thật lâu trước kia chúng ta đã chia tay, nàng lập gia đình.''

   ''Ta không có không vui, ta hiện tại đã có người yêu, là thật lòng yêu. Ai nha mẹ! Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể có hài tử a!''

   ''Ta biết, ngài yên tâm đi. . . . Người nữ nhi ngài tuyển làm sao mà sai được! Hảo, một thời gian sau ta mang về nhà ra mắt ngươi. Yên tâm đi, ta bảo đảm ngươi sẽ thích. Ân. . . . Vậy trước tiên như vậy đi, ta dùng di động của người khác, điện thoại di động của ta nợ phí rồi! Thời điểm ta về nhà thì nói sau đi! Ân, bye bye* mẹ.''

*[tác giả không có viết là bye bye đâu, tác giả viết là bái bái. Mà hình như theo ta biết bái bái chính là bye bye a]

Mới vừa cúp điện thoại, mới vừa đem điện thoại di động trả lại cho Thiện Tuyết Nhu xong, mấy nữ nhân căn bản không biết điện thoại di động là vật gì liền mang nghi vấn mà đặt câu hỏi: ''Lăng Giản, vật thể màu đen trong tay ngươi rất quái dị, hơn nữa, ngươi làm sao mà lại hướng về nó lầm bầm lầu bầu lâu như vậy đây? Chẳng lẽ là quá mức nhớ nhung mẹ của ngươi sao?''

   ''Ta chỗ nào mà lầm bầm đây? Vừa nãy nói chuyện với ta là mẹ của ta, không không không, xác thực là cùng mẹ chúng ta nói điện thoại đây.' Lăng Giản cười hì hì nói, tâm tình bởi vì chuyện mẹ nàng tiếp thu việc nàng thích nữ nhân mà tăng vọt không thôi.

''Mẹ chúng ta?'' mấy nữ nhân trăm miệng một lời.

   ''Đúng rồi! Mẹ của ta, mẹ của ta. . . . Không phải là mẫu thân của các ngươi sao? Các ngươi chẳng lẽ không gọi mẹ sao? Vì lẽ đó, chính là mẹ của chúng ta, gọi tắt chính là mẹ ta. Còn cái này, nó mới không phải là vật thể màu đen quái dị gì. Nó tên là điện thoại di động, là đồ dùng điện tử được thế giới hiện đại cực kỳ hoan nghênh. Có nó, cho dù cách xa đối phương vạn dặm, cũng có thể nói chuyện tán gẫu hoặc nói ra nhớ nhung của mình. Hơn nữa, hiện tại phần lớn điện thoại đều có thể gọi video, liền có thể thông qua điện thoại mà nhìn thấy đối phương. Đương nhiên, mua điện thoại di động đồng thời cũng phải có thẻ di động*, hơn nữa thẻ di động phải có đầy đủ tiền. Tiền, các ngươi biết không? Chính là ngân lượng của chúng ta đấy. Hiểu chưa?''

*[chính là sim điện thoại đấy ạ]

''Ngươi là nói, vật này tên là điện thoại di động? Dùng nó thì liền có thể nói chuyện?'' Lam Nhược Y hỏi.

''Ân, không sai! Chỉ cần có nó, mặc kệ cách nhau bao xa đều có thể nói chuyện đây! Giống như lúc trước ta đi Đại Cánh tìm Nguyễn hân, nếu như lúc ấy chúng ta có điện thoại di động, Thanh Hàn, Nhược Y, các ngươi sẽ không cần phải đường xá xa xôi chạy đi tìm ta, trực tiếp gọi điện thoại nói chuyện là được rồi.''

''Vậy thì như thế nào đây? Không thể thật sự nhìn thấy ngươi, càng không thể ôm ngươi. . . . Làm sao mà giải được tương tư?'' Lam Thanh Hàn tựa hồ đối với cái gọi là công cụ nói ra nhớ nhung cũng không có hứng thú, liền thẳng thắn không nhìn đến nó nữa, nói: ''Nếu nói là giải tương tư, theo ta thấy chỉ có chân chính ở bên cạnh đối phương mới khỏi chịu giày vò vạn dặm xa cách.''

''Tỷ tỷ nói không sai!''

''Muội muội nói không sai!'' Thanh âm tán thành lại vang lên, Lăng Giản bất đắc dĩ nắm chặt tay Lam Thanh Hàn đang vì nàng mà lau nước mắt, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lồng ngực, sủng nịch hôn một cái lên trán nàng: ''Ngươi a! Điện thoại di động vật này là thứ ta dùng thật nhiều năm, rất tiện đây! Nhưng mà, ngươi nói cũng cũng hợp lý! Thanh Hàn, thế giới vì lẽ đó mà là thế giới hiện đại, cũng vì thế mà có nhiều thứ của nó so với thế giới cổ đại đều tối ưu hơn, ngươi hiểu chứ?''

''Ta. . . . Ta đến bây giờ còn nửa hiểu nửa không.'' bị Lăng Giản hỏi như vậy, Lam Thanh Hàn trên mặt hơi đỏ ửng, nàng đem mặt vùi vào trước ngực Lăng Giản, kéo ống tay áo rộng của nàng, nói: ''Bây giờ chúng ta vô cớ đến đây, Ngưng Sương cùng Nguyễn Hân muội muội vẫn còn ở hoàng cung, cũng không biết các nàng có phải đang lo lắng chúng ta lâu như vậy không quay về hay không. Lăng Giản, ta lo lắng. . . . Lo cơ nghiệp trăm năm của Lam Hướng sẽ từ trên tay của ta mà biến mất, dù sao bằng sức lực một người của Nguyễn Hân muội muội, vẫn không đủ để quản lý Đại Cánh cùng Lam Triều. Huống chi, Việt Lỗ đã bị ta quản lý, nhưng vẫn luôn có người để mắt đến, tùy thời mà gây chiến. Lăng Giản, làm sao bây giờ? Ngươi nói nơi này là thế giới hiện đại, cũng không phải là cổ đại, như vậy ta. . . . Ta cùng muội muội còn có tỷ tỷ, lại nên làm như thế nào để thích ứng nơi này đây?!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play