Editor: IchimaruGin510

Lăng Giản làm một giấc mộng, một giấc mộng ý xuân dạt dào.

Trong mơ, nàng tựa hồ như không đầu không đuôi ôm lấy một nữ nhân dáng người vô cùng tốt, không có lấy một vật trên người. Nàng cảm thấy nữ nhân này mang cho nàng một cảm giác quen thuộc, cực kỳ giống một nữ nhân của nàng và cũng là người nàng cực kỳ yêu thích, An phi Ôn Nhứ Yên. Bởi vì... loại quen thuộc mơ hồ này, Lăng Giản làm càn dùng đôi tay tinh tế mà khớp xương rõ ràng của mình sờ loạn lên người dưới thân. Có lẽ là ảo giác, hoặc có lẽ là nữ nhân trong mộng cũng không muốn làm cho nàng toại nguyện. Nói chung, bị Lăng Giản không an phận khiêu khích, nữ nhân ấy muốn đẩy nàng ra, thậm chí khi vừa bắt đầu đã thất thố kêu lên một tiếng kinh ngạc.

A. . . Thân thể Nhứ Yên đột nhiên sao lại thơm như vậy, thơm quá thơm quá! Tiềm thức Lăng Giản bởi vì mùi hương nhạt mà không đạm của nữ tử kia mà hưng phấn, nàng tựa hồ đang tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương này, vừa tựa hồ đối với nữ nhân nhẵn nhụi da thịt này không ngừng yêu thích. Nói chung, trong đầu Lăng Giản xuất hiện một màn, là nàng như đại khuyển kiếm ăn dùng chóp mũi và bờ môi mềm mại không ngừng chạm vào từng tấc da thịt của nữ nhân dưới thân.

Mộng cảnh ngày càng mơ hồ, Lăng Giản cảm thấy từ khi nàng bắt đầu giấc mộng không đầu không đuôi này, hình ảnh xuất hiện trong đầu nàng cũng mông lung không rõ. Dưới thân truyền đến tiếng thở dốc gấp gáp nhỏ bé, Lăng Giản chắc chắn tiếng thở dốc này là của Ôn Nhứ Yên, bởi vì ngoại trừ Hứa Linh Nhược, người có thể ở thời điểm vui vẻ trên giường phát sinh âm thanh ngượng ngùng nhỏ bé bậc này, cũng chỉ còn lại Ôn Nhứ Yên mà thôi.

Ai, tại sao bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng nàng vẫn không thỉnh thoảng phóng túng đây! Lăng Giản âm thầm thở dài trong suy nghĩ, nàng quyết định để cho nữ nhân dưới thân ngượng ngùng mà nhìn như dục cự hoàn nghênh một cái hôn thâm tình mà tinh tế. Thế là, sau nhiều hình ảnh mơ hồ, Lăng Giản thật sự chạm được một cặp môi thơm mềm mại mà run rẩy bất định.

Run rẩy bất định? Rất hiển nhiên, Lăng Giản đối với từ xuất hiện trong đầu này cực kỳ bất mãn, nàng cùng Nhứ Yên đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, làm sao mà lại xuất hiện run run như lần đầu tiên đây! Quên đi, Lăng Giản khẽ nâng hàm răng lên cắn vào môi đối phương, sau khi khẽ cắn, giày vò vài cái, một cái tay nàng khảm ở dưới cánh tay nữ nhân kia, một cái tay khác thì lại theo thói quen phủ lên phần mềm mại no đủ của người dưới thân.

Thân thể người này rất mẫn cảm, da thịt cũng mềm mại. Các loại xúc cảm này làm Lăng Giản say sưa vào giấc mộng mông lung, nàng cũng không ngại không thấy rõ diện mạo của người này, bởi vì nàng đã sớm chắc chắn rằng dưới thân mình là Ôn Nhứ Yên. Đầu lưỡi tiến vào lãnh địa của nữ nhân thì bị ngăn cản, hàm răng người này cắn lại rất chặt, tựa hồ không muốn được Lăng Giản tiến thêm một bước yêu thương.

Làm sao vậy! Chẳng lẽ mộng cảnh đều trái ngược với hiện thực sao? Tại sao Nhứ Yên trong thực tế luôn thuận theo cực điểm lại biểu hiện thiếu tự nhiên và từ chối không ngừng trong mơ đây?! Lăng Giản cực kỳ bất mãn thầm oán, ôm một loại thái độ không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, Lăng Giản nâng quai hàm nữ nhân này lên, thừa dịp nàng hơi hơi buông lỏng liền để đầu lưỡi mình tiến vào, ở trong lãnh địa đó tìm kiếm đầu lưỡi của nàng, sau đó đem toàn lực trêu chọc, cuối cùng thì triền miên với cái lưỡi trúc trắc, bị động này.

Phía sau lưng bị bấu vào có chút đau, Lăng Giản đoán là nữ nhân dưới thân vì hôn mà hô hấp không thuận, mới dùng phương thức này ngăn lại nụ hôn của nàng. Được rồi, nếu Nhứ Yên muốn như thế, thì nàng dời trận địa đi là được rồi. Tiềm thức Lăng Giản xuất hiện lời nói trêu đùa, nàng tiếp tục dùng đôi tay ôn nhu sờ soạng da thịt nữ nhân dưới thân, hôn dần xuống dưới làm thân thể người dưới thân yếu đuối vô lực, khi đi ngang qua cái cổ nhẵn nhụi và xương quai xanh liền lưu lại 'dấu yêu' .

'Ân.' Từng tiếng kêu khiến người ta hưng phấn khẽ truyền vào tai Lăng Giản, thanh âm tiêu hồn thực cốt như vậy, làm cho tiềm thức Lăng Giản không tự chủ được giương lên khóe môi. Thân thể chậm rãi trượt xuống, tay Lăng Giản vô tình chạm đến dịch thể ẩm ướt giữa hai chân nàng. Đây là thứ làm cho người hưng phấn, người nằm dưới thì ôn nhuận ngượng ngùng không chịu được, cũng có thể nói đây là phản ứng sinh lý của nữ nhân dưới thân Lăng Giản.

Lòng bàn tay dính ướt làm cho Lăng Giản biết rằng gần đánh hạ được thành trì, ý nghĩ phải hoàn thành chuyện cần làm xông trực tiếp vào trong giấc mộng của Lăng Giản. Nàng tựa hồ như tách hai chân người dưới thân ra rồi nhấc lên vai mình, trong quá trình này tựa hồ cũng dùng tay không sờ nắn mông người này. Nói chung, mặc kệ là tựa hồ như thế nào, cũng nghe thấy được hơi thở gián đoạn và những lời nói không rõ ràng của người dưới thân.

Nhứ Yên đang nói gì vậy? Tại sao không thể nghe rõ đây? Lăng Giản nghi hoặc, nàng đoán Nhứ Yên hẳn là đang nói lời âu yếm làm ấm lòng 'Ta yêu ngươi'. Nếu không, thì như thế nào mà thân thể nàng lại thấy khô nóng đây? Chóp mũi đặt ở giữa hai chân nữ nhân, đầu lưỡi Lăng Giản ma sát qua lại hoa đế ướt át kia, nàng cảm thấy mùi vị hơi có chút khác biệt, hương thơm nhàn nhạt mà tinh khiết, tựa hồ ngọn nguồn của hương thơm ban đầu nghe thấy chính là từ nơi này.

Không biết qua bao lâu, thân thể nữ nhân này tựa hồ xuất hiện một đợt run rẩy không quá rõ ràng, mà loại run rẩy này lại kèm theo vòng xoát được mở rộng, theo đó mà động tác trên đầu lưỡi Lăng Giản cũng liền tăng nhanh lên, mãnh liệt hơn. Chỉ là, không kịp đợi được thân thể người dưới thân hoàn toàn nở rộ, tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài liền đánh gãy mộng cảnh của Lăng Giản.

Trong hoàng cung, ngoại trừ mấy nữ nhân của nàng tựa hồ không có ai dám làm như thế. . . Tiềm thức Lăng Giản chuyển động, nàng cảm thấy mình bị nữ nhân dưới thân đẩy ra, đang muốn biểu thị bất mãn đối với hành động của nàng, Lăng Giản đã bị va vào nơi nào đó mà hôn mê, hoàn toàn mất đi ý thức.

'Lăng Giản, Lăng Giản. . . . Lăng Giản ngươi tỉnh lại đi a Lăng Giản!' bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc như có như không, ý thức Lăng Giản bị những âm thanh nàng không bắt được nhưng thủy chung vây quanh mà dần dần tỉnh lại. Thính giác ban đầu còn mơ hồ dần dần rõ ràng, nàng nhớ ra những thanh âm này, là thanh âm các nữ nhân mà nàng yêu. Mơ hồ tỉnh lại trong giấc mộng bồng bềnh bất định, rốt cuộc Lăng Giản từ từ mở mắt ra bên trong thanh âm như tiên.

Tựa hồ không phải vẫn đang ở trong Thượng Hoa cung, cũng không phải ở Lâm Như cung hay là Khôn Ninh cung. Lăng Giản theo bản năng đưa tay bắt lấy sàng đan không quá mềm mại, giương mắt lên thì thấy mấy nữ nhân mà nàng yêu. 'Thanh Hàn, Nhược Y. . . . Nhứ Yên, Linh Nhược. . .' ánh mắt Lăng Giản chậm chạp lướt qua các nàng, chợt phát hiện còn có một cô gái ngồi bên cạnh bốn người.

Giống như những nữ nhân mà Lăng Giản đã gặp qua, nữ tử này trên mặt trang điểm rất nhạt, nhạt đến độ có thể bỏ qua xem như không tính. Tóc nàng xõa ra, tóc dài che lấy hai tai. Nhìn như nữ tử Giang Nam dịu dàng trong những bộ phim kia, ngũ quan thanh tú mà tinh xảo, cho dù ngồi im như thế, khí chất bên trong đều mang theo một ý vị nhàn nhạt như trong sách.

Chỉ là, những thứ này cũng không nằm vào trong tầm mắt Lăng Giản. Thứ chân chính khiến nàng kinh ngạc, khiến nàng thiếu chút nữa là phản ứng không kịp, chính là quần áo của cô gái này. Váy mùa hè màu nhạt mà mỗi nữ hài tử đều thích mặc. Váy, không sai! Chính là váy! Chính là loại váy đem hai tay bại lộ trong tầm mắt của người khác! Mà loại này quần áo, ngoại trừ thế giới hiện đại. . . . Căn bản là không thể xuất hiện ở Lam Hướng ăn mặc bảo thủ!!!

Cô nương, ngươi từ đâu tới?' Lăng Giản ngồi dựa vào đầu giường, xoa xoa sau gáy có chút sưng của nàng, nắm chặt tay Ôn Nhứ Yên ngồi bên cạnh đầy mặt oan ức méo xệch nói: 'Nhứ Yên, vừa nãy ta nằm mơ. . . . Ta muốn hôn ngươi nhưng ngươi lại không cho ta hôn, ngươi nói xem tại sao ngươi có thể như vậy đây? Để cho ta phải Bá Vương ngạnh thượng cung ngươi mới chịu thỏa hiệp, Nhứ Yên. . . Có phải là ngươi không thích ta không? Nếu không thì tại sao trong mộng ngươi lại từ chối ta đây?'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play