Lăng Giản bị nữ tử tên là Thiện Tuyết Nhu này làm cho bị nghẹn, nàng cảm thấy nhất định hôm nay nàng tạo phải cái nghiệt gì, bằng không cũng sẽ không bị Ôn Nhứ Yên từ chối nhiều lần trong mơ, càng sẽ không gặp một nữ nhân hiếm có thế này, ngay cả nói chuyện cũng hữu khí vô lực ôn nhu. Nhìn Thiện Tuyết Nhu cúi đầu một bộ ngượng ngùng dáng vẻ, tâm tình Lăng Giản có thể hình dung là không còn gì để nói. Thế nhưng, thế nhưng không có gì để nói với Thiện Tuyết Nhu cũng không có nghĩa là nàng không có gì để nói với Lam Thanh Hàn các nàng. Lăng Giản ở trong lòng thật lòng tổ chức lại ngôn ngữ một phen, nàng nắm lại bàn tay lại bắt đầu không an phận của Lam Nhược Y, trên mặt là chính kinh* chưa từng có: ''Các ngươi còn nhớ lời ta từng nói khi cầu hôn các ngươi chứ? Ta nói ta xuyên không mà đến, vốn là bác sĩ của viện y học. Mà bây giờ, nơi chúng ta đang ở, là một chỗ cách quê hương ta không xa, là thế giới ban đầu ta thuộc về kia, xã hội cách Lam Hướng một nghìn năm sau. Thanh Hàn, Nhược Y, Nhứ Yên còn có Linh Nhược. . . . Các ngươi, hiểu chưa?''
*[chính nghĩa, thành thật, nghiêm túc, kiểu danh môn chính phái blah blah blah]
''. . .'' Nghe Lăng Giản nói xong, những người ở chỗ này ngoại trừ Thiện Tuyết Nhu ra thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin được, Lam Thanh Hàn các nàng đều một mặt mờ mịt lắc đầu không thôi. Chuyện này không trách các nàng mờ mịt được, thật sự là thời điểm Lăng Giản cầu hôn nói quá nhanh, cho nên các nàng chỉ nghe rõ câu cuối 'Ta nói xong' mà thôi, một đống lớn lời nói trước đó đều bị đầu óc các nàng xem như rác mà xử lý. ''Này này này, không phải là các ngươi nghe không hiểu ta nói gì chứ?'' bốn người cùng lúc xuất hiện dáng vẻ này, rõ ràng là nghe không hiểu lời của nàng. Lăng Giản nâng mặt Lam Nhược Y lên, để cho mặt nàng đối diện với mình, quả nhiên Lam Nhược Y yêu nghiệt ngày thường nhanh phát hiện ra nhất mà giờ khắc này lại đang như hiểu mà như không hiểu, liên tục lắc đầu. Được rồi, Lăng Giản chịu thua: ''Ý của ta là, chúng ta bây giờ cũng không phải là ở Lam Hướng, mà là ở xã hội hiện đại cách Lam Hướng một nghìn năm sau. Nơi này là nơi ta từng sống, khi đó ta đến đây du lịch, kết quả không nghe lời một lão giả trong đạo quan, ban đêm lén ra khỏi phòng, định nhìn cửu tinh liên châu rốt cuộc là cảnh tượng to lớn như thế nào. Kết quả, kết quả liền không hiểu sao lại bị những vật thể tương tự như sao đập vào đầu, xuyên không đến Lam Hướng. . . . Cũng bởi vậy, mà gặp được các ngươi.'' ''Ý của ngươi là nói? Nơi này là thế giới cách Lam Hướng một nghìn năm sau? Mà ngươi, là từ thế giới này xuyên không đến Lam Hướng? Ngươi từng nói đến quê hương với ta, chính là nơi này?'' Lam Thanh Hàn là người đầu tiên hiểu được hơn nửa phần, tuy nhiên còn có một nửa không hiểu được, nhưng có thể hiểu thấu đáo một nửa vấn đề của Lăng Giản, đã là chuyện không dễ dàng. ''Nơi này không phải là quê hương của ta, quê hương của ta là một thành thị khác, ban đầu là ta đến đây du lịch.'' Lăng Giản giải thích. ''Thật không tiện, ta. . . . . Ta có thể quấy rầy một chút không?'' lòng mang theo tràn đầy hiếu kỳ, Thiện Tuyết Nhu như học sinh tiểu học giơ tay lên, nàng không dám nhìn thẳng vào Lăng Giản, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, thỉnh thoảng liếc trộm đôi môi đạm bạc mà gợi cảm kia của nàng: ''Ngươi mới vừa nói các ngươi là xuyên không đến đây, là loại xuyên không trên TV diễn sao? Chính là loại từ một thời đại khác xuyên không đến một thời đại khác?'' ''Không sai, chính là loại xuyên không đó!'' thanh âm của ''khách không mời mà đến'' vang lên ở cửa, một lão giả tóc húi cua ăn mặc kiểu nửa cổ đại nửa hiện đại tiện hề hề* đi vào. Ánh mắt của hẳn đảo qua mấy vị tuyệt đại mỹ nhân sau đó dừng lại trên người Lăng Giản: ''Lăng Giản a, này đều đã hai năm lẻ năm tháng, ngươi cuối cùng cũng coi như trở về rồi! Ai u, lại còn dẫn theo mấy mỹ nhân cổ đại trở về đây!''
*[khá là đê tiện, bỉ ổi]
''Ngươi là?'' Lăng Giản cảm thấy lão giả trước mắt nhìn rất quen mắt, ký ức nhanh chóng chuyển động, nàng đột nhiên chỉ vào lão giả hưng phấn nói không ra lời: ''Ngươi là người ngày đó nói ta mệnh cách* kỳ lạ khuyên ta vào buổi tối cửu tinh liên châu không nên ra khỏi cửa! Không nghĩ tới, không nghĩ tới đều đã lâu như vậy rồi, ngài lại còn nhớ tên ta!'' Lăng Giản xem ra rất vui vẻ, dù sao nàng xuyên không đến Lam Hướng lâu như vậy, chỉ sợ những 'người quen' ở thế giới hiện đại kia của nàng đã sớm đem nàng quên lãng khi nàng biến mất không còn tăm tích đây!!!
*[số mệnh, số phận]
''Làm sao mà không nhớ a, ví tiền của ngươi còn có ba lô đều ở còn ở trong đạo quan đây! Lại nói, ta không nhớ cũng không được a! Ngươi còn nợ đạo quan bọn ta 250 đồng tiền thuê.'' Lão giả rất không nể mặt mũi mà chìa bàn tay đầy đường vân nhỏ của hắn ra, hắn cảm thấy đối với Lăng Giản là hắn đã nhân chí nghĩa tẫn*, phí bảo quản đồ dùng hai năm hơn cho nàng chỉ có bao nhiêu đây, thực sự thì hắn đã là đạo quan chủ sự vô thượng từ bi rồi a!
*[hết lòng quan tâm giúp đỡ; tận tình tận nghĩa; chí nhân chí nghĩa]
Cái gì gọi là tự tác đa tình*? Hưng phấn và vui vẻ khi nãy của Lăng Giản gọi là tự tác đa tình! Mà hậu quả của lần tự tác đa tình này là, giờ khắc này nàng khóc không ra nước mắt. 250 đồng?! Làm sao bây giờ có được 250 đồng đây? Đây thực sự là may mắn với Tây Siberia mà**! Lăng Giản lần nữa vùi mặt vào hõm vai Lam Nhược Y, như sóc nhỏ bị thương nháy mắt nhìn về mấy nữ nhân bên giường. Các nàng, vào giờ phút này vẫn duy trì trầm mặc ban đầu, bởi vì các nàng, căn bản liền không biết hiện tại rốt cuộc là tình huống thế nào! Đòi nợ sao? Đòi khoản nợ trước khi xuyên không sao?! Nhưng à, hiện tại là tại sao cao quý quốc phu Lăng Giản cả 250 lượng bạc cũng trả không nổi đây?! Nếu tình huống này là thật, quả nhiên sẽ làm cho hoàng tộc Lam Hướng mất mặt a!
*[tưởng ai cũng mê mình, tưởng bở]
**[thật ra chỗ này ta cũng không hiểu Nam Mệnh Vũ viết cái gì nữa :'( Nhưng mà chắc là tiền Tây Siberia mất giá , cho nên mệnh giá tiền của nó rất lớn, 250 đồng thì với tiền Tây Siberia cũng không cao lắm, đại khái thế]
"Đại gia, không phải là 250 đồng thôi sao? Ngài cho tới bây giờ cũng mở miệng ra nói cái này thôi sao?' Lăng Giản vỗ vỗ cái ót có chút sưng của mình, nàng cảm thấy nàng hẳn là bị va vào chỗ nào, nếu không thì tại sao ở dưới ót lại bị sưng như vậy. Buông Lam Nhược Y ra, Lăng Giản chậm chạp xuống giường, sửa sang lại cung bào ở hai bên có nạm vàng của mình, hỏi: 'Đại gia, tiền ngủ nghỉ là chuyện nhỏ, chuyện chúng ta trở về mới là chuyện lớn! Ngày đó ta xuyên không đến Lam Hướng từng ở Thượng Thanh đạo quan xem qua thư tịch liên quan, nhưng không có cái nào ghi chép về việc cửu tinh liên châu. Ngài từng nói mệnh cách ta kỳ lạ, nhưng mà tại sao các nàng cũng đến được đây chứ?!'' ''Ta nói Lăng Giản a, ngươi không thể gọi ta một tiếng đạo trưởng a? Ta dầu gì cũng là quản sự của đạo quan này! Ngươi hỏi các nàng vì sao cùng ngươi đến đây? Lại không nói trong các ngươi có vị nữ tử trời sinh số mệnh đế vương, chiếu theo quan hệ của các nàng với ngươi, minh minh chi trung đã là định trước. Nói đến đây, thời điểm ngươi ở đây cửu tinh liên châu thẳng hàng, xoay chuyển thời không, ngươi xuyên không đến cổ đại là sắp xếp của ông trời; ngươi gặp được các nàng, cũng là thiên ý, mang theo các nàng xuyên không trở về. . . . .'' ''Càng là ý tứ của lão thiên gia đúng không?!'' Lăng Giản ghét bỏ lão giả dông dài cả nửa ngày cũng không nói đến vấn đề chính, thẳng thắn đoạt lời của hắn: ''Đạo trưởng, ta biết những thứ này đều là sắp xếp của lão thiên gia. Nhưng hiện tại ta chỉ muốn biết chúng ta có thể trở về đó hay không? Dù sao Thanh Hàn các nàng cũng không thuộc về nơi này, hơn nữa. . . . . Nguyễn Hân cùng Ngữ Thần nha đầu còn đang ở trong hoàng cung Lam Hướng, các nàng căn bản không biết chúng ta bây giờ lại xuyên không đến thế giới hiện đại.'' ''Có thể trở lại hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể ở bên Lăng Giản ngươi, nhân gia ở nơi nào cũng không đáng kể đây!'' Mềm mại thân thể lần nữa quấn lấy thân thể Lăng Giản, Lam Nhược Y không biết từ lúc nào đã xuống giường, ôm lấy Lăng Giản, hai tay chống đỡ ở trong lòng nàng, đồng thời dùng đôi mắt đẹp như sao trên trời hướng về các tỷ tỷ đang ngồi bên giường mà phao trứ mị nhãn. ''Lời của Ngưng Trần cũng không sai, chỉ là Ngưng Sương cùng Nguyễn Hân muội muội vẫn còn ở Lam Hướng, ta lo là nếu thời gian quá lâu, Nguyễn Hân một người xử lý không tốt triều chính của hai nước.'' Lam Thanh Hàn lo lắng nói. ''Lăng Giản a, các ngươi có thể không thể xuyên không về. . . . Ta nói cái này cũng là không chừng mà thôi. Nếu lão thiên gia cho ngươi quay về đây lần nữa, hẳn là có nguyên do. Còn chuyện cửu tinh liên châu, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện lần nữa! Ngươi phải biết, cửu tinh liên châu là thiên tượng* hiếm thấy, từ lần xuất hiện trước đến giờ cũng đã hai năm linh năm tháng, mà lần trước nữa, đã là sự tình một trăm năm trước!'' Lão giả làm ra một bộ vẻ mặt tương đối chuyên nghiệ[, bởi vì không có râu mép, hắn cũng chỉ có thể sờ vào phần râu ngắn ngủn kia của mình. Nói thật, lão giả vẫn là lần đầu nhìn thấy người xuyên không đến cổ đại là xuyên không trở về, huống hồ Lăng Giản cũng không phải trở về một mình, còn đem theo thân mật của nàng mà trở về. Chỉ bằng điểm này, người làm Lăng Giản xuyên không cũng là đại đại thần nhân!
*[hiện tượng thiên văn]
"Muội muội, ta vẫn không hiểu. . . . Xuyên không này rốt cuộc là ý tứ gì? Còn có, chúng ta đến tột cùng là đang ở nơi nào? Chẳng lẽ không có thể trở về cung sao?'' Ôn Nhứ Yên mờ mịt nói. ''Cái này. . . . Nói thật ra, ta cũng không rõ ràng lắm.'' Lam Thanh Hàn hồi đáp. ''Các ngươi đã không hiểu, vậy ta hảo tâm giải thích cho các ngươi một phen. Cái gọi là xuyên không, chính là thiên thời, địa lợi, nhân hoà trong truyền thuyết, chỉ cần đủ ba yếu tố này, liền có thể phát sinh xuyên không, vượt không gian thời gian. Mà loại xuyên không này, ở Đạo gia quả thật có đã có tiền lệ. Nói trắng ra là, chính là sắp xếp của lão thiên gia.'' ''Đạo trưởng, ý của ngài là. . . . . Các nàng đúng là xuyên không mà tới? Không phải là diễn viên sao?'' Nghe xong nửa ngày, Thiện Tuyết Nhu có thể khẳng định các nàng tuyệt đối không phải diễn viên của đoàn làm phim, mà là người cổ đại của triều đại Lam Hướng nào đó nàng không biết xuyên không đến đây. Chỉ là, người gọi là Lăng Giản kia tựa hồ có chút không giống. Nàng là người hiện đại, sở dĩ xuyên không trở về, là bởi vì tình cờ vào ngày cửu tinh liên châu nàng đã xuyên không đến Lam Hướng. Đương nhiên, nếu như các nàng tự mình nói, Thiện Tuyết Nhu có lẽ sẽ bán tín bán nghi. Nhưng mà lão giả của Thượng Thanh đạo quan cũng nói như vậy rồi, như vậy chuyện xuyên không trong miệng các nàng là thật. Bởi vì lão giả này từ nhỏ đã ở trong đạo quan tu đạo, thời đại ngày nay, ở nơi này hầu như không ai tin vào chuyện quỷ thần, nhưng lão giả dựa vào đạo thuật cao siêu và bản tính thuần lương mà có được tôn tính của không ít người. ''Diễn viên? Ta nói, cô nương ngươi không nghĩ đến, quay phim thì làm thế nào mà dùng loại phục trang hào hoa phú quý này đây? Hơn nữa, ta nhớ ngươi nói nhà ngươi mở tiệm đồ cổ, hẳn là ngươi nên nhìn ra đồ các nàng mặc đồ là đồ cổ chứ?'' Lão giả nở nụ cười, hắn đem cửa phòng Thiện Tuyết Nhu mở to ra, chậm rãi đi đến cửa sau đó hướng về các nàng nói: ''Các ngươi đến đây đi, ba lô của Lăng Giản cùng vật khác đều để ở trong phòng của ta, các ngươi đem nó đi đi, thuận tiện trả tiền nghỉ lại cho đạo quan.'' ''Đạo trưởng, ngài có thể hay không. . . .' Lăng Giản nhìn lão giả đi khỏi, làm cái gì mà! Lẽ nào ta hiện tại đã chết sao? Tại sao lấy ba lô và đồ vật thôi mà cũng muốn gọi các nàng đi theo?! 'Đi thôi, chúng ta đi đến phòng của đạo trưởng.'' Lăng Giản hướng các này ngoắc tay, theo lão giả rời khỏi phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT