Ban đầu chị gái tóc ngắn còn tưởng rằng cô gái mù này bị dọa điếng người nên khi nghe cô lên tiếng vẫn chưa kịp phản ứng lại. Kết quả chị ấy còn chưa kịp nói gì thì bỗng hơi chao đảo sang bên cạnh, Lăng Tranh Mộ đã đẩy chị ấy rồi xông ra ngoài. Những người chơi còn lại sợ tới mức đồng loạt hô:
- CÔ LÀM GÌ VẬY? MAU QUAY LẠI ĐÂY!
Chỉ mười giây sau, bọn họ đã biết Lăng Tranh Mộ muốn làm gì - Muốn dọn sạch chướng ngại vật trên đường.
Lưỡi dao bay múa dưới bóng đèn lóe lên tia sáng lạnh lẽo như tuyết. Trong bóng mờ là vết máu bắn tung tóe, Lăng Tranh Mộ một thân một mình chặn ở giữa hành lang vặt đầu từng hàng xác sống. Cảnh tượng ấy là tổ hợp giữa sự rùng rợn và vẻ đẹp rực rỡ, trong nhất thời khiến mọi người hoàn toàn ngơ ngác đứng tại chỗ. Khí thế quỷ thần chớ gần này không phải dễ dàng có được trong một sớm một chiều. Cỗ máy giết người trong nhân gian, quả là danh bất hư truyền.
Sau một lúc lâu, có một người chơi nam run rẩy nói với chị gái tóc ngắn:
- Chị hay thật, mắt nhìn người chuẩn không cần chỉnh.
Chị gái tóc ngắn cũng hơi run rẩy:
- Tôi có mắt nhìn cái con khỉ, tôi còn nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người khuyết tật bình thường…
Thế mới nói ở đời đừng bao giờ bắt nạt người khuyết tật. Một cô gái tuy trông yếu đuối, nhưng cô ấy có thể là một hiệp sĩ mù đấy. Với lại, cho dù chỉ là một chút lòng tốt ít ỏi thì cũng sẽ được báo đáp.
- Chúng ta cũng không thể cứ trông chờ người ta che chở đúng không? Cứ xông lên chung đi, đừng lãng phí thời gian. Nhớ theo sát đội ngũ!
Những người chơi còn lại lần lượt đồng ý. Họ cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng theo sát bước chân xung phong của Lăng Tranh Mộ ở phía trước, nhích sang trái bước sang phải hễ thấy xác sống là chém ngay mà còn càng lúc càng hăng máu.
Bởi vậy có thể thấy rằng sức mạnh của sự noi theo là vô hạn, tiếp thêm động lực cho ý chí chiến đấu quan trọng tới cỡ nào.
…
Dưới sự dẫn dắt của Lăng Tranh Mộ, nhóm người này kêu đánh kêu giết lao đến sảnh lớn tầng một. Trên đường đi đạp lên vô số xác chết của lũ xác sống, đế giày dính đầy thịt nát và chất nhầy có cảm giác nặng thêm mấy ký khi bước đi. Sau đó bọn họ thấy một nhóm người chơi bị lạc khác, người dẫn đầu là Tần Sách. Cả đám chạy đến như bay từ chỗ cầu thang bên trái, phía sau còn có một lũ xác sống đang đuổi theo.
- CHẠY MAU LÊN! - Ngũ Thì Cửu cao giọng hô to, phát huy nhuần nhuyễn ưu thế cái loa hình người của mình: - MỞ CỬA LẸ ĐI! CỬA Ở BÊN KIA!
Chị gái tóc ngắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, theo bản năng lao về phía cửa chính của tòa nhà. Ai ngờ tốc độ của Tần Sách còn thần tốc hơn chị ấy rất nhiều. Anh lao nhanh về phía trước, vung dùi cui trong tay. Nó xoay mấy vòng rồi bỗng dài ra, đập vỡ cánh cửa kính kia.
Bên ngoài tòa nhà văn phòng là bóng đêm đen kịt, ánh trăng rọi xuống đường phố trống trải. Có ngọn gió thổi qua hàng cây ngô đồng ven đường, đây là hơi thở của sự tự do.
… Tiền đề là phải bỏ qua đám sương mù xám xịt đang che phủ cả tầm nhìn. (Autumnnolove x TY T)
Bản đồ hiển thị: vùng này đã bị liệt vào khu nguy hiểm và mới vừa phát tán virus xong. Bây giờ bọn họ đang đứng trong màn sương mù đầy virus, bắt đầu hấp thụ lượng lớn chất độc hại giống như than hoạt tính. Không còn nghi ngờ gì nữa, mười tiếng sau - cũng chính là lúc mặt trời mọc, bọn họ sẽ biến thành một lũ xác sống.
- Mụ nội nó chứ! - Ngũ Thì Cửu mắng một câu: - Làm sao bây giờ anh Thường? Giờ tôi thấy khó thở quá.
Thường Túc thở dài: - Ảo… Ảo giác.
Chị gái tóc ngắn và người đồng đội có bản đồ của chị ấy đang gấp rút thảo luận phương pháp đối phó:
- Trước mắt có hai bệnh viện gần chúng ta nhất. Một cái cách 3 km, một cái cách 15 km. Vị trí cái thứ hai hơi xa, đi cái nào đây?
Có người chơi vội nói: - Đương nhiên là đi chỗ gần rồi! Trong lúc sống còn, tôi không muốn lãng phí dù chỉ một phút!
- Đi cái xa. - Lăng Tranh Mộ lười biếng lên tiếng: - Cậu thấy gần, người khác cũng thấy gần. Đến lúc đó bệnh viện kín người hết chỗ, nếu số lượng thuốc có hạn thì cậu không chỉ phải đối phó với xác sống mà còn phải dè chừng đám người chơi giành thuốc nữa.
Cô gái trẻ tuổi lúc trước luôn muốn dây dưa làm quen với Tần Sách nghe vậy rất không vui, phản bác:
- 15 km lận, bọn tôi đi bằng gì đây? Cô bớt vạ miệng cho mấy lời vô trách nhiệm của mình đi!
Lăng Tranh Mộ bình tĩnh đẩy kính râm, nói:
- Cô có thể không đi mà. Ai muốn đi với tôi, tôi chỉ đếm đến ba, một, hai,...
- Chúng tôi đi!
Còn chưa dứt lời, thành viên của tổ đội nhỏ bao gồm chị gái tóc ngắn đều quyết đoán đứng bên phe cô. Còn lại một vài người chơi lúc nãy không đi theo cô, cho dù không hiểu mô tê gì nhưng đi vẫn nằm lòng nguyên tắc đi theo số đông nên cũng chần chờ bước qua.
Cô gái trẻ tuổi ngạc nhiên nói:
- Mấy người điên hết rồi à?
Có người nói: - Tụi này không đi theo cô ấy mới điên á, cô ấy là chúa cứu thế còn cô biết cái L gì!
“?”
Vì thế số đa số thắng thiểu số, mọi người nhất trí quyết định đi đến khu bệnh bệnh cách 15 km kia nhưng phương tiện giao thông cũng là một vấn đề.
Ngũ Thì Cửu giơ tay, trình bày:
- Tôi có một đề nghị không chín chắn cho lắm, ở đây không có ô tô nhưng bên kia có rất nhiều xe đạp.
Nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, đúng là có mấy chiếc xe đạp địa hình đậu xiêu vẹo gần bồn hoa ở bên kia đường. Đây có lẽ là đường sống mà hệ thống để lại cho người chơi.
- Vậy thì chạy… Chạy xe đạp. - Thường Túc nói: - Còn hơn là… Đi bộ.
Tổng cộng có chín chiếc xe đạp, chắc chắn không thể chia đủ cho mười hai người. Có nghĩa là có người phải chở đồng đội của mình. Hiển nhiên là Thường Túc sẽ chở Ngũ Thì Cửu, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Lăng Tranh Mộ cũng đứng bên cạnh. Anh ta sợ tới mức giật bắn mình:
- Sao… Sao vậy? Cô Lăng, cô không qua… Qua chỗ tổng quản lý…
- Tôi không đi, tôi nghĩ kỹ năng lái xe của anh tốt hơn. Làm phiền anh chở hai người bọn tôi cùng một lúc.
- Lái xe đạp thôi mà, còn… Còn cần kỹ năng lái xe à?
Lăng Tranh Mộ khẽ mỉm cười: - Anh không chịu à?
- … Chịu.
Ai dám không chịu? Có ai dám không?
Thường Túc cõng Ngũ Thời Cửu, Lăng Tranh Mộ thì ngồi đằng trước. Anh ta giơ thẳng hai tay, tập trung đạp xe hệt như biểu diễn tạp kỹ. Những người chơi còn lại cũng nhanh chóng phân chia xe đạp, cô gái trẻ tuổi kia do dự trong chốc lát rồi thử tới gần Tần Sách.
- Anh trai à! Em không biết chạy xe, anh chở em được không?
Tần Sách sửa sang lại chiếc đồng hồ kim loại của mình, chẳng buồn ngước mắt lên:
- Không được.
“…”
*
Những người chơi khác không ngừng tăng tốc chạy từ tòa nhà văn phòng đến bệnh viện bọn họ muốn đến, sau khi chạy hơn một tiếng mới xem như là đến nơi.
Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Bọn họ vừa trải qua cuộc rượt đuổi sống còn với xác sống, bây giờ còn phải đạp xe nên một số người thể lực kém đã mệt thở hổn hển, hai chân run lẩy bẩy. Ngược lại tổ bốn người chỉ mất có nửa tiếng, giờ phút này đang ngồi đợi trên bậc thang ở bệnh viện. Bên cạnh còn nằm rải rác vài thi thể xác sống, mà Lăng Tranh Mộ và Ngũ Thì Cửu đang chia nhau một bịch bánh quy chocolate. Chị gái tóc ngắn ngạc nhiên nói:
- Sao mấy người nhanh vậy?
Thường Túc khiêm tốn trả lời: - Cũng… Cũng tạm.
- Nếu mấy người đã tới rồi thì sao lại không vào?
Ngũ Thì Cửu chỉ Lăng Tranh Mộ:
- Đội trưởng bọn tôi nói, ít nhiều gì chúng ta cũng từng là bạn ăn chung cái lẩu. Nếu bọn tôi vào trước, sợ mọi người đến sau sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
Bây giờ cô ấy đã tự coi Lăng Tranh Mộ là đội trưởng, mọi việc nghe theo ý Lăng Tranh Mộ hết. Tuy rằng suy nghĩ của Lăng Tranh Mộ thường xuyên thay đổi, không biết đâu mà lần.
Chị gái tóc ngắn cảm động khôn xiết:
- Cảm ơn nhiều lắm, vậy… Chúng ta vào nha?
- Vào thôi. - Lăng Tranh Mộ từ từ ăn miếng bánh quy cuối cùng, phủi tay đứng dậy: - Mọi người xếp hàng đi.
- Xếp hàng?
- Đúng vậy, bởi vì vào trong rồi, mọi người cần có tôi dẫn đường.
…
Lúc nãy tổ bốn người đã tìm hiểu trước, bệnh viện này là một nơi hoàn toàn tối tăm chẳng có một bóng đèn nào cả. Thật ra trong đội cũng có người mang theo đèn pin, nhưng ánh sáng của đèn pin chẳng có tác dụng. Trong không gian tối tăm như thế này, căn bản vốn không chiếu sáng được cái gì hết. Đây là trạm kiểm soát do hệ thống thiết lập, rất có thể năm bệnh viện được đánh dấu trên bản đồ cũng có tình trạng giống hệt nhau.
Càng ở trong hoàn cảnh giơ tay không thấy năm ngón thì càng phải dựa vào thính giác và khả năng cảm nhận nhạy bén của người mù, đặc biệt là người mù có kỹ năng thiên phú dị bẩm này như Lăng Tranh Mộ. Vì tổ đội của chị gái tóc ngắn đã kể lại thực lực của Lăng Tranh Mộ cho những người chơi khác trên đường đến đây, nên bây giờ không có ai dị nghị gì nữa. Ai ai cũng ngoan ngoãn xếp hàng phía sau Lăng Tranh Mộ. Tần Sách và Thường Túc đứng ở hai bên, xem như được bảo đảm x2 nữa.
Xung quanh im ắng không một tiếng động, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng gậy dò đường chĩa xuống đất gõ nhẹ vào nền gạch men sứ. Cả đám người hệt như chơi trò diều hâu bắt gà, xếp thành hàng dài theo sát Lăng Tranh Mộ. Bọn họ đi sát vào tường, cho đến khi băng qua sảnh lớn và tới cầu thang dẫn lên tầng hai thì Lăng Tranh Mộ bỗng dừng bước. Ngũ Thì Cửu không kịp thu thế, suýt nữa ngã vào người cô, cô ấy hết sức căng thẳng:
- Sao vậy chị Tranh?
- Phía trên có tiếng động. - Lăng Tranh Mộ nghiêng tai lắng nghe: - Là tiếng xác sống lê bước, chắc có bốn năm con.
Nói thật, với tiếng động nhỏ như vậy thì các người chơi ở đây không ai nghe được gì cả. Chỉ có Tần Sách “Ừ” một tiếng đầy lạnh nhạt, tỏ vẻ đồng ý.
Anh đại chị đại không ưa nhau là thật và thực lực tương đương nhau cũng thật nốt. Thành thực mà nói, bốn năm xác sống cũng không khó đối phó, nhưng mấu chốt là giết chúng nó sẽ lập tức dẫn càng nhiều xác sống tới. Đến lúc đó không còn cách nào vớt vát được nữa. Không thể đánh trực diện thì chỉ đành dùng chiến thuật vu hồi mà thôi. Vậy nên mọi người lại đi theo Lăng Tranh Mộ, cẩn thận đi vòng qua cầu thang bên kia.
Cô gái trẻ tuổi kia bước lên được phân nửa bậc thang, chợt thấy lòng bàn chân dẫm phải thứ gì đó. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô ta cúi người chạm vào thứ đó…
Xui xẻo thay.
Cô ta sờ phải một cánh tay mục rữa bị đứt, trên cánh tay còn dính vết máu tanh hôi.
- A a a aaaaaa!!!
Chỉ một tiếng đó thôi - các đồng đội nghe thấy, và tất cả xác sống trong bệnh viện cũng nghe thấy.