Cô gái thình lình hét lên đầy hoảng sợ. Trong bệnh viện quá đỗi im ắng chẳng khác nào đất bằng nổi sóng, kích thích thần kinh hưng phấn của lũ xác sống đang ẩn nấp. Tiếng bước chân lộn xộn đầy nặng nề đang lê đến gần, lần này tất cả người chơi ai nấy đều nghe thấy rõ ràng. Nói là tín hiệu chết chóc cũng không hề ngoa.
Ngay giờ phút mấu chốt, mọi người nghe thấy Tần Sách nặng giọng quát:
- Quay lại tầng một!
Vì thế cả nhóm người nghiêng ngả lảo đảo dựa vào chút ký ức ít ỏi còn sót lại để lần mò tìm được phòng thuốc ở sảnh lớn tầng một, trên đường đi còn vấp ngã mấy lần. Thường Túc giơ chân đá văng cánh cửa phòng thuốc, trước hết xách cổ áo Ngũ Thì Cửu ném vào rồi đến lượt từng người chơi tiếp theo.
- 1234…789…11… Hả? Thiếu… Thiếu ai?
- Ở đây. - Lăng Tranh Mộ đẩy anh ta vào trong: - Anh chắn đường tôi.
- … Xin lỗi.
Mười hai người chơi chen chúc nhau trong phòng thuốc chật hẹp. Thường Túc chắn trước cửa, ai cũng nín thở chú ý động tĩnh bên ngoài. May mắn trong hoàn cảnh tối tăm, thị lực của lũ xác sống không được nhạy bén lắm. Vì tìm thật lâu mà không tìm thấy con mồi nên đã bắt đầu đi lảng vảng mấy vòng quanh sảnh lớn.
Cô gái trẻ tuổi sợ tới mức run bần bật:
- Làm sao bây giờ đây… Sao chút nữa chúng ta đi ra ngoài được?
- Muốn ra ngoài à? Có một cách đó. - Lăng Tranh Mộ nói: - Ai đưa xác sống tới thì người đó dẫn xác sống đi, vậy là những người khác có cơ hội ra ngoài rồi.
- Cô nói linh tinh gì vậy! - Cô gái vừa tức vừa sốt ruột nói: - Con mù như cô dựa vào đâu mà chia rẽ nội bộ ở đây chứ?
- Nói thêm câu nữa là tôi vặt đầu cô xuống ngay tại chỗ đấy.
Lăng Tranh Mộ vốn có một giọng nói dịu dàng trời sinh, không hiểu sao khi cô buông lời đe dọa trong tình huống này lại mang theo giọng điệu âm u khiến không ít người nghe thấy phải sởn tóc gáy.
Có người chơi nhỏ giọng khuyên cô gái:
- Bớt bớt lại đi, có ấy có thể vặt đầu cô thật đó. Ngay cả đầu xác sống cô ấy còn dám vặt nữa là, ai trong bọn tôi cũng từng được chứng kiến rồi.
“…”
Cô gái vô thức lấy tay che đầu, không dám nói tiếp nữa.
Ngũ Thì Cửu thì thầm với Lăng Tranh Mộ:
- Chị Tranh, chị nói xem trong phòng thuốc này có thuốc giải không? Hay là chúng ta tìm thử xem?
- Nếu tôi là hệ thống chắc chắn sẽ không để thuốc ở tầng một, dù sao cũng phải giấu ở tầng cao nhất để mấy người chơi có nhiều cơ hội chết hơn trên đường đi tìm.
- … Anh Thường, bệnh viện này có mấy tầng?
Thường Túc nghiêm túc nghĩ: - Bốn tầng.
- Chúng ta còn chưa lên được tầng hai, một hồi còn phải lên tới tầng bốn ư?
- Tôi cũng sầu… sầu muốn chết.
Chị gái tóc ngắn nhỏ giọng hỏi: - Có thể xông lên được không?
- Có, nhưng chỉ giới hạn trong bốn người chúng tôi. - Giọng Lăng Tranh Mộ đầy bình tĩnh: - Lúc trước hành lang ở tòa nhà văn phòng khá hẹp nên tôi có thể chặn con đường đó lại, bảo đảm an toàn cho mấy người. Thế nhưng diện tích sảnh lớn bệnh viện rộng, tôi không thể bảo đảm mọi người có thể sống sót hết được.
Trình độ của tám người chơi không đồng đều, tuy mạnh song lại không phải rất mạnh. Nếu đối đầu trực diện với xác sống thì gần như là chỉ có con đường chết. Cô cũng chẳng phải Đức mẹ Maria tái thế, không có thói quen hy sinh bản thân vì người khác.
Có một người chơi nam than thở:
- Nếu là trò chơi xác sống thì sao hệ thống chẳng cung cấp cho cây súng nào hết? Ít nhất khi ra ngoài chúng ta có thể cầm súng càn quét cả lũ giống như trên phim điện ảnh.
Ngũ Thì Cửu nhỏ giọng khịa:
- Không chừng sau này có khu thi đấu chỉ được dùng súng mà thôi, hệ thống chó má này muốn giữ sự mới mẻ và kích thích. Mụ nội nó!
Tay trái Thường Túc sờ soạng ở bên cạnh, thuận lợi sờ trúng bả vai Tần Sách. Anh ta lẩm bẩm.
- Cậu… Cậu Tần, cậu có cao… cao kiến gì không?
Để tránh mấy câu hỏi không cần thiết của các người chơi, anh ta đã thay đổi xưng hô. Không còn kêu là Tổng quản lý Tần nữa.
Tần Sách nhắm mắt nghỉ ngơi, nói:
- Dùng âm thanh dẫn chúng nó rời đi, phải nhanh mới được. Chắc là có thể thử một lần.
- Vậy… Ném mấy chai thuốc thủy tinh được không?
- Ném xa một chút.
Thường Túc đồng ý, cẩn thận mở cửa để lộ một kẻ hở nhỏ. Qua một lúc lâu, sau khi xác định hơn hai mét không có con xác sống nào, anh ta mới cầm chai thuốc thủy tinh do Ngũ Thì Cửu đưa qua, rồi xoay cánh tay ném nó về phía xa trong tư thế ném tạ. Chai thuốc thủy tinh đập xuống nền gạch, loảng xoảng. Tiếng vỡ vụn chói tai vang lên rõ ràng, hiệu quả liền ngay và lập tức. Trong lúc nhất thời đã thu hút sự chú ý của đám xác sống gần đó. Đám xác sống chen nhau gào rống, con sau nối tiếp con trước đi tới chỗ phát ra âm thanh. Nhờ đó cầu thang dẫn lên tầng hai cũng xuất hiện một con đường sống ngắn ngủi.
Chính là vào lúc này…
- Chạy kịp thì chạy, không chạy kịp thì chết.
Nói câu này xong, Lăng Tranh Mộ túm lấy gậy dò đường lao ra khỏi phòng thuốc. Theo sau là Tần Sách, sau nữa là Thường Túc xách theo Ngũ Thì Cửu. Trước mắt đám người chơi kia tối om, cũng không tìm thấy Lăng Tranh Mộ. Đành phải gặp ai thì theo người đó, bản năng muốn sống khiến bọn họ sôi nổi tóm lấy cổ áo, góc áo, tay áo, thậm chí là dây nịt của Thường Túc. Một mình Thường Túc kéo theo tám người, ngay cả thánh phụ thì cũng có lúc phải cạn lời.
- Lúc nãy đánh xác sống, sao không… không thấy mấy người, sung sức… như vậy…
*
Vì để tiết kiệm không gian và tránh lạc nhau nên mười hai người đi rất sát nhau, chậm rãi di chuyển về phía trước theo đội hình đoàn xe lửa.
Lăng Tranh Mộ đi tuốt đằng trước, cô biết Tần Sách ở ngay phía sau mình. Cùng lắm chỉ cách cô có nửa mét. Từng bước chân của anh chắc chắn và có lực, tuy tiếng hít thở nhẹ nhưng lại ổn định - là điển hình của người biết võ. Người xuất thân từ Cục giám sát thời không luôn là một mối đe doạ vào bất cứ lúc nào, huống chi mục đích anh vào hệ thống [Săn bắt] là để bắt cô. Chỉ cần cô cảm nhận được sự tồn tại của anh thì sẽ sinh ra xúc động muốn dồn anh vào chỗ chết, như thể đó là tiếng thôi thúc từ tận linh hồn. Hai tay cô nắm chặt gậy dò đường, xoay lưỡi dao trên đầu. (Autumnnolove x T Y T)
- Khuyên cô kiềm chế một chút. - Tần Sách nói: - Cô cho rằng cô giết chết tôi được à?
Bởi vì lo lắng đánh động lũ xác sống nên anh thì thầm nói với cô, giọng nói nghe trầm và quyến rũ có cảm giác gợi cảm khó lòng miêu tả. Nếu là những cô gái bình thường khác thì có lẽ đã không thể chống đỡ được, nhưng Lăng Tranh Mộ không phải như vậy. Cô chỉ muốn kẹp cổ quật anh ngã ngay tại chỗ mà thôi.
- Chừng nào thì anh mới cút về cục giám sát?
- Chờ khi cô nhận tội và đền tội.
- Yên tâm đi, anh không sống được đến ngày đó đâu.
*
Tầng ba có một hành lang rất dài, là con đường chắc chắn phải đi ngang qua nếu muốn đi lên tầng bốn. Tuy nhiên nơi đó có nguyên một đám xác sống đang đứng. Trong bầu không khí quá đỗi im ắng này, tiếng chúng nó đang nhấm nháp máu thịt khiến người nghe dựng cả tóc gáy. Không ai dám đùa giỡn bằng mạng sống của mình, tất cả người chơi đều tự giác đi sát vách tường. Họ kiễng gót chân, di chuyển một cách chậm rãi. Sợ chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị xác sống cắn đứt cổ họng. Mùi hôi thối trên người xác sống hệt như máu heo ngâm trong hố phân để lên men ba ngày ba đêm rồi lại đổ thêm một nồi nước đậu hũ thúi, khiến bọn họ ngửi phải mà thấy buồn nôn. Với khoảng cách gần như vậy, thậm chí Ngũ Thì Cửu cũng không dám giơ tay che mũi, cô ấy chỉ đành cố gắng nghiêng đầu vùi mặt vào quần áo Thường Túc. Một đội là con người, một đám là xác sống, hai bên gặp lướt qua nhau trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Cả khu bệnh viện đều không bật đèn, chỉ có một phòng bệnh gần lối thoát hiểm ở tầng bốn là le lói ánh sáng xanh lục. Nói chung, mấy ngôi nhà ma lấy bối cảnh bệnh viện toàn bố trí như thế này. Mọi người đi vào cửa phòng bệnh theo ánh sáng ấy, phát hiện cánh cửa kia đã bị khóa. Có một chùm tia sáng mỏng giống như tia hồng ngoại, nó kéo dài từ sàn nhà và nối liền với vách tường phía xa.
Chốt mở ở nơi đó.
- Tôi đi cho. - Ngũ Thì Cửu xung phong nhận việc: - Vóc dáng tôi nhỏ nên chạy trốn nhanh, không dễ khiến đám xác sống chú ý… mọi người nhớ tiếp ứng tôi là được.
Đúng là bước chân của cô ấy rất nhẹ, khom lưng đi sát vào mép tường không mất quá nhiều thời gian đã chạm được vào chốt mở kia. ( truyện trên app T𝕪T )
Cùm cụp.
Khóa cửa phòng bệnh mở ra, tạo thành một tiếng vang thật khẽ giống như thổi tiếng còi phát lệnh ra hiệu đám xác sống trong tầng lầu tấn công. Bóng đèn ở cả bốn tầng bỗng sáng bừng. Cô ấy phản ứng nhanh, lập tức xoay người chạy như bay trở về. Cùng lúc đó, mấy con xác sống xuất hiện trong một góc đang đuổi sát theo sau. Giờ phút này những người chơi còn lại đều đã vào phòng bệnh, thấy mấy con xác sống sắp đuổi tới và ngày càng gần. Cô gái trẻ tuổi kia cực kỳ sợ hãi, thế mà lao lên định đóng cửa lại. Bỗng nghe một tiếng "bốp", Tần Sách nhanh tay vung dùi cui chặn giữa cánh cửa ngăn cản hành vi của cô ta. Thường Túc nhoài người ra quyết đoán nắm lấy cổ tay Ngũ Thì Cửu rồi kéo cô vào lồng ngực, sau đó đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng mấy con xác sống điên cuồng đập cửa. Ngũ Thì Cửu vùi đầu vào lồng ngực Thường Túc hệt như một con đà điểu, vẫn còn chưa hết hoảng sợ:
- Mịa, anh Thường, hồi nãy làm tôi sợ muốn chết!
Thường Túc thở dài:
- Cũng làm… Làm tôi sợ muốn chết…
- Làm anh sợ cái gì?
Thường Túc không nói gì, sau đó bỗng nghe tiếng "rầm" đầy ầm ĩ. Là Lăng Tranh Mộ nhấn đầu cô gái trẻ tuổi kia lên tường, đồng thời nắm tóc cô ta thuận thế tẩn cho mấy cái.
- Không tệ, rất quyết đoán đấy. - Cô nói chuyện một cách chậm rãi: - Ngay cả đồng đội của tôi mà cũng dám bán đứng, cô cam đảm nhỉ. Vậy chắc cũng có thể đối đầu mình mình với lũ xác sống, chi bằng để tôi cho cô được thỏa ước nguyện?
- … Cô làm gì vậy!
Trán cô gái bị đập đỏ bừng, gần như rướm máu. Cô ta liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực chênh nhau quá xa thế là gấp tới nỗi bật khóc:
- Tôi cũng vì nghĩ đến sự an toàn cho mọi người thôi mà!
Có người chơi ba phải, định khuyên bảo:
- Đừng giận đừng giận. Cô ấy cũng đâu cố ý, tạm tha cho cô ấy đi.
- Rồi. - Lăng Tranh Mộ mỉm cười: - Cậu tốt bụng như vậy thì tôi ném cậu và cô ta ra ngoài làm bạn với nhau.
“…”
Người chơi kia cúi đầu xoay người, làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô gái trẻ tuổi bị kéo đi, khóc càng thê thảm hơn, không thể không xin tha:
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Xin cô tha cho tôi được không? Sẽ không có lần sau đâu, tôi thề!!
Lúc này Ngũ Thì Cửu mới hiểu, nhận ra Lăng Tranh Mộ xưng mình là đồng đội và còn đang bảo vệ mình. Cô ấy được ưu ái mà thấy kinh sợ, cũng lười so đo với những chuyện khác.
- Thôi chị Tranh ạ, chẳng phải em cũng không sao đó ư? Không đáng so đo với cô ta.
Lăng Tranh Mộ suy nghĩ một lúc, tiện tay ném cô gái xuống đất: - Xin lỗi.
Cô gái bò dậy, vội vàng chắp tay cúi người với Ngũ Thì Cửu:
- Xin lỗi! Là tôi ích kỷ, tôi không phải người, thật sự rất xin lỗi! Xin cô tha lỗi cho tôi!
- Được rồi, tôi tha thứ cho cô hay không không sao cả, quan trọng là cô hãy tích chút phúc đức cho mình đi. Sau này trò chơi còn dài lắm. - Ngũ Thì Cửu ghét bỏ xua tay: - Cô tránh ra đi, tôi muốn đi tìm thuốc giải.
- Thuốc giải ở đây!
Chị gái tóc ngắn kéo một cái hộp gỗ bốc mùi mốc từ phía sau chiếc giường bệnh rỉ sét. Cái hộp không bị khóa lại, mở ra thì thấy bên trong đựng hai tầng ống tiêm chỉnh tề. Khoảng chừng hai mươi ống, bên trong mỗi ống đựng một thứ thuốc có màu xanh nhạt.
Chị ấy phát ống tiêm cho từng người một, khi phát tới cô gái trẻ tuổi thì nghe Lăng Tranh Mộ nói: - Dừng.
- Hửm?
- Chừng nào tới kỳ hạn mười tiếng hẵng đưa cô ta.
Chị gái tóc ngắn nhìn cô gái trẻ tuổi một cái, xem nhẹ vẻ đáng thương trong ánh mắt của cô ta như chấp nhận cách làm này. Dù sao chị ấy cũng rất ghét người không có khái niệm đoàn đội.
Thường Túc kéo rèm trong phòng bệnh xuống rồi che cánh cửa kính để chắn tầm mắt đám xác sống bên ngoài. Anh ta quay đầu lại, thấy Lăng Tranh Mộ và Tần Sách chia nhau ngồi hai bên mép giường bệnh cách nhau khá xa. Mỗi người lấy ống tiêm tiêm vào tĩnh mạch, động tác vô cùng nhất quán.
- Cô… cô Lăng, cậu Tần, hai người chuẩn bị ra… ra ngoài bằng cách nào?
Tần Sách bình tĩnh rũ mắt, ném ống tiêm đã trống rỗng xuống rồi đáp: - Chỉ có thể xông ra thôi.
Ánh đèn sáng lên, nơi này đã bị xác sống bao vây nên không còn cách giải quyết nào tốt hơn nữa. Đột phá bằng vũ lực là đường sống duy nhất.
- Chúng ta có thể nghỉ ngơi sửa soạn ở đây mấy giờ. Chỉ cần khu an toàn chưa thu nhỏ thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục trì hoãn, lỡ như có thể nhây tới lúc vòng thi đấu này kết thúc thì sao? - Ngũ Thì Cửu nói, rồi lại hỏi ý kiến Lăng Tranh Mộ với vẻ đầy mong chờ: - Chị Tranh, chị thấy sao ạ?
Ống tiêm kia vẫn được Lăng Tranh Mộ cầm trong tay, Lăng Tranh Mộ im lặng rất lâu không hề lên tiếng đáp lại. Thoạt nhìn, người cô như bỗng khựng lại.
- … Chị Tranh?
Ngũ Thì Cửu thấy không ổn, bèn thử đẩy nhẹ bả vai cô. Kết quả một giây sau, kính râm rơi xuống. Lăng Tranh Mộ gục đầu, thân thể cô lảo đảo rồi bất thình lình ngã quỵ xuống đất.