Tổ hợp 4 + 8 người chơi dành mười mấy tiếng để tụ tập vui chơi cùng nhau trên sân thượng của tòa nhà như thể cuối cùng cũng tìm thấy một vùng đất yên bình trong khu thi đấu đầy xác sống. Ai nấy đều ôm tâm lý may mắn, cảm thấy có thể sống lay lắt cho đến khi trò chơi vòng này kết thúc và được xuyên thẳng qua vòng khác. Nhưng đáng tiếc thay, lý tưởng luôn to lớn còn hiện thực thì chỉ như cây tre mà thôi...

Màn đêm buông xuống, mọi người nằm loạn xạ dưới đất ngủ mơ mơ màng màng được một nửa thì chợt nhận thấy đồng hồ rung lên: hệ thống lại có thông báo mới.

[ Khu an toàn bị thu hẹp lại, nửa tiếng sau bắt đầu thả virus sinh học. ]

[ Hiện có tổng cộng năm bệnh viện đã được đánh dấu trong bản đồ của toàn thành phố, người chơi còn lại có thể tự đến địa điểm đã được đánh dấu để tìm kiếm thuốc trị virus. - Autumnnolove x T Y T] 

[ Virus sinh học sẽ có hiệu lực sau mười tiếng nữa. ]

Bây giờ không còn cho nổ khu nguy hiểm mà thả thẳng virus xuống luôn rồi. Hay nói cách khác, nếu người chơi không thể chạy thoát trong thời gian quy định, một khi bị nhiễm virus này thì mười tiếng sau sẽ biến thành xác sống hết.

- Hay lắm! Thả virus đồ, thuốc trị virus đồ. Bây giờ có đủ hết yếu tố trong phim xác sống luôn rồi. - Ngũ Thời Cửu nghiến răng nghiến lợi vỗ tay nhiệt liệt: - Mụ nội hệ thống chó má này sáng tạo ghê ha!

Thường Túc thử nhìn bản đồ hiển thị trên đồng hồ của Lăng Tranh Mộ, bỗng biến sắc nói:

- Chỗ… Chỗ chúng ta cách… Khu vực an toàn, xa quá…

Câu này chẳng hề nói quá chút nào. Khu an toàn là khu vực được khoanh tròn, mà vị trí của bọn họ ngay lúc này đang ở vùng rìa xa nhất. Cho dù ngồi tên lửa thì nửa tiếng cũng không đủ thời gian. Huống hồ đây là một tòa nhà văn phòng hơn hai mươi tầng, bọn họ không thể bay xuống được. Phải rời khỏi đây thông qua cánh cửa ở sân thượng… mà chẳng biết còn có bao nhiêu con xác sống đói khát đang núp bên trong tòa nhà này - Đây là một đề bài sống còn.

Nghe thấy mấy người chơi bên kia cũng đồng loạt kêu ca đầy bực bội, chị gái tóc ngắn nhíu mày hỏi đồng đội: 

- Chẳng phải cậu nói chỗ này an toàn tuyệt đối à?

Đồng đội nhìn chằm chằm bản đồ của mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

- Sao tôi đoán được kịch bản của hệ thống chứ? Hệ thống muốn tôi chết, tôi còn chạy đi đâu được?

- Vậy cũng không thể buông xuôi! - Cô gái trẻ tuổi lúc nãy vội la lên: - Cho dù không đến được khu an toàn trong thời gian quy định thì ít ra chúng ta vẫn có thể đến bệnh viện đã được đánh dấu tìm thuốc trị virus, chưa chắc sẽ chết mà!

- Chết thì chắc chắn không chết được đâu. - Chị gái tóc ngắn nhanh chóng mặc áo khoác rồi đá đống chai lọ trên sân thượng ra, xách cái xẻng coi như là vũ khí của mình lên: - Mọi người nghe tôi nói. Đừng hoảng loạn, xếp thành đội hình chuẩn bị ra ngoài. Đàn ông đứng vòng ngoài, mấy cô gái đứng chính giữa. Gặp xác sống thì cùng xông lên, không được bỏ chạy một mình. Phải tin tưởng vào sức mạnh của tập thể.

Có một người chơi nam không phục, lớn tiếng hỏi chị ấy: 

- CÔ NÓI DÕNG DẠC HÙNG HỒN DỮ HA, THẾ CHÚT NỮA CÔ ĐỨNG Ở ĐÂU?

- Tôi đứng vòng ngoài chung với mấy người.

“…” - Người chơi nam câm nín.

Có thể thấy được chị gái này rất có tài lãnh đạo và lòng bao dung, chỉ dăm ba câu đã xoa dịu cảm xúc của mọi người. Ngũ Thì Cửu lặng lẽ nhìn Tần Sách và Lăng Tranh Mộ, thấy hai người này không phản đối lời của chị gái tóc ngắn bèn thì thầm với Thường Túc:

- Vậy chút nữa tôi đứng chính giữa hả?

- Tốt nhất là em… em cứ, đứng bên cạnh tôi. - Thường Túc nói: Tôi bảo vệ em, chắc chắn còn… Đáng tin, hơn người khác.

- OK, đã hiểu.

Chị gái tóc ngắn tự đi thăm dò động tĩnh chỗ cánh cửa trên sân thượng, khi trở về ra hiệu cho mọi người thu dọn đồ đạc rồi tập hợp.

- Em gái. - Chị ấy nhỏ giọng nói với Lăng Tranh Mộ: - Em cứ đứng đây, nắm lấy áo chị đừng để đi lạc.

- Vâng. - Lăng Tranh Mộ dịu dàng đáp lại, cũng thuận tay túm góc áo chị ấy.

Túm như đúng rồi vậy.

Cửa sân thượng bị đẩy ra một kẻ hở, mười hai người chơi gồm bảy nam năm nữ đang đi vào tòa theo thứ tự đúng của đội hình. Dựa trên ý tưởng của chị gái tóc ngắn thì bọn họ có thể đi xuống cầu thang của lối thoát hiểm, rồi âm thầm đi xuống lầu một. Mấy tầng đầu tiên đi qua rất thuận lợi: hành lang lối thoát hiểm lờ mờ sáng và lặng như tờ, cũng không có xác sống lảng vảng. Nhưng khi tới tầng mười tám tầng, lối thoát hiểm lại bị chặn mất. Nơi đó có bức tường, dùng hết cách cũng không thể phá vỡ nó bằng sức người được. Điều này có nghĩa là bọn họ chỉ có thể đi vào trong tòa nhà.

Ở tầng mười tám của tòa nhà văn phòng chỉ có lác đác mấy bóng đèn trần được mở lên, có thể miễn cưỡng nhìn rõ con đường trước mặt. Mọi người áp sát vào vách tường, nín thở bước về phía trước. Lúc tới gần ngã rẽ bọn họ thấy ánh đèn nhoáng lên, ai nấy đều nhìn rất rõ có mấy con xác sống đang lượn lờ ở cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T. 

Dưới bầu không khí im ắng như thế, có thể nghe rõ mồn một tiếng ùng ục ùng ục của bọt khí tràn ra từ cổ họng đám xác sống. Cô gái trẻ tuổi kia sợ hãi, vừa lúc đứng rất gần Tần Sách thế là không biết cố ý hay vô tình níu lấy cánh tay anh với vẻ sợ sệt. Một giây sau, mặt mày Tần Sách lạnh lẽo, hất tay cô ta ra mà chẳng buồn quay đầu lại.

Ngũ Thời Cửu trốn sau lưng Thường Túc chỉ ló đầu ra bảo:

- Anh Thường, anh xem… - Cô ấy vẫn chưa nói xong câu đó. Bóng đèn của cả tòa nhà văn phòng bỗng sáng lên, chiếu xung quanh sáng như ban ngày. Cũng vì vậy mà bóng dáng của các người chơi đều bị lộ ra trước mắt lũ xác sống.

*

Thật sự không thể đếm được trong tòa nhà này có bao nhiêu xác sống. Tóm lại ngay khi bóng đèn sáng lên, mấy con xác sống núp trong các góc khuất đã bị thu hút sự chú ý bởi tiếng gầm gừ của mấy con xác sống chỗ ngã rẽ. Tất cả bọn chúng nghe theo tiếng động và kéo đến.

Chúng nó như bầy châu chấu càn quét hoa màu, phô bày từng tấc da thịt mưng mủ dưới ánh sáng chói mắt. Cảm giác rùng rợn ập đến khiến lông tơ người ta dựng thẳng. Với số lượng 1 vs 10 đầy chênh lệch, dù là ai cũng thấy chẳng thể dành phần thắng trong cuộc truy đuổi này.

Sự thật chứng minh cho dù chiến thuật có tốt đến đâu, khi đến lúc nguy cấp vẫn trở nên loạn xạ mà thôi. Nhóm người chơi bị tách ra thành hai đội, hướng chạy trốn cũng hoàn toàn trái ngược nhau. Trùng hợp đó là, ba người khác bao gồm cả Tần Sách đều chạy trốn theo cùng một hướng, chỉ có Lăng Tranh Mộ đi theo chị gái tóc ngắn rồi chạy về hướng khác. Bởi vì cô luôn nghe lời chị ấy nhắc nhở, nhàn nhã túm góc áo của chị ấy nên cứ thế mà bị lạc với đồng đội.

Chị gái tóc ngắn kéo cô chạy như điên, hỏi:

- Đồng đội em bị tách ra hết rồi sao?

- Ủa, vậy à? - Lăng Tranh Mộ đáp một câu tỉnh bơ: - Không sao, đợi lát nữa tìm sau.

- Đừng sợ. - Tình thế đã rất nguy hiểm, nhưng chị gái tóc ngắn vẫn tranh thủ thời gian an ủi cô: - Bọn chị sẽ bảo vệ em.

Người chơi nam bên cạnh thở dài: 

- Chỉ sợ chúng ta còn chẳng lo nổi cho mình.

Tuy nhiên điều đáng nói là, ngay cả khi ở trong mắt người bình thường Lăng Tranh Mộ là kẻ liên lụy mọi người, dẫn theo cô làm mọi người chạy ngày càng chậm nhưng không ai trong số bọn họ lên tiếng đòi bỏ cô lại. Cho đến khi bọn họ bị dồn vào ngõ cụt ở lầu bảy...

Cuối hành lang không có cửa, chỉ có vách tường lạnh lẽo. Đám xác sống đuổi theo xuống từ lầu tám nhân tiện nhập bầy với lũ xác sống ở lầu bảy. Chúng đang xô đẩy chen chúc nhau ùa về phía bên này trong không không gian đầy chật hẹp. Nhóm người chơi dựa sát vào nhau, tuyệt vọng nắm chặt vũ khí trong tay cho dù lực sát thương của nó cũng chẳng đáng là bao. Có một cô gái khóc nức nở: 

- Chúng ta chết chắc rồi phải không?

Chị gái tóc ngắn cầm cây xẻng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Giọng nói không kiềm được sự run rẩy: 

- Mọi người, liều một phen đi, người nào sống được thì sống.

… Chợt có tiếng “cạch” nhỏ vang lên. Lăng Tranh Mộ đứng phía sau, hai tay xoay cây gậy dò đường của mình. Đầu gậy dò đường bật ra lưỡi dao sắc bén, khúc xạ một tia sáng lạnh lẽo lên chiếc kính râm của cô. Cô vỗ bả vai chị gái tóc ngắn, thong thả nói: 

- Làm ơn nhường đường chút ạ.

“?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play