Thời gian bốn người rớt xuống đường hầm cũng không lâu lắm, cảm giác xây xẩm chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng cho đến khi ánh sáng chiếu vào thì cảnh tượng trước mắt mới dần rõ ràng. Dẫu cho có ánh sáng hay không có ánh sáng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với Lăng Tranh Mộ, nhưng cô lại nghe rõ rành rành giọng của Tần Sách. Bởi lẽ cô đang nằm sấp trên ngực anh mà.
- Còn sống thì đứng dậy ngay.
“…” - Mặt cô không chút cảm xúc, chống gậy dò đường đứng dậy: - Cục giám sát thời không mấy người có yêu cầu về dáng người của nhân viên à? Cơ ngực được đó.
Giọng điệu này rất giống đang đùa giỡn người ta.
- Bạn nhỏ không đạt tiêu chuẩn đi đâu rồi?
- Em đây chị Tranh! - Ngũ Thì Cửu bỗng nhiên bị “cue” vào, vội vàng phủi hết đất cát trên người mình rồi chạy một mạch lại đây: - Có gì sai bảo ạ?
- Không có gì, chỉ hỏi xem đây là đâu thôi.
Ngũ Thì Cửu nhìn xung quanh rồi ghé sát vào tai cô nhỏ giọng trả lời:
- Chúng ta đang ở trên sân thượng của một tòa nhà văn phòng, còn đang bị nhìn chòng chọc nữa.
Cô ấy nói không sai, ngoại trừ bốn người bọn họ thì trên sân thượng của tòa nhà còn có bảy tám người chơi khác. Hiển nhiên là đã tới đây từ trước, các người chơi tự động ghép thành đội giữ một khoảng cách an toàn với bọn họ và duy trì sự cảnh giác.
- Mấy người sợ gì vậy? - Ngũ Thì Cửu buồn bực: - Chúng tôi có phải xác sống đâu.
Thường Túc thông minh được một lần, dường như anh ta đã hiểu ra bèn nói:
- Chắc bọn họ… Sợ, cưa điện của tôi.
Cây cưa điện nhỏ máu đầm đìa kia vẫn đang được anh ta cầm trong tay.
- Ừm… Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người xấu đâu. - Thân là bộ trưởng bộ ngoại giao không chuyên của cả đội, Ngũ Thì Cửu bất đắc dĩ lại phải ra mặt giải thích: - Chúng tôi bị bản đồ hệ thống ngẫu nhiên đưa tới đây. Không có ý xấu gì đâu, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi.
Trong đám người chơi có một chị gái tóc ngắn rất hòa nhã trông đã hơn ba mươi tuổi chú ý tới Lăng Tranh Mộ đang ngồi xếp bằng dưới đất. Sau khi quan sát thật lâu, chị ấy hơi ngạc nhiên hỏi:
- Cô gái này là người mù à?
Lăng Tranh Mộ bình tĩnh gật đầu: - Đúng là không thấy đường thật.
- Hệ thống khốn nạn này, ngay cả người mù mà cũng chẳng tha. Sao người mù sống sót được ở khu thi đấu này cơ chứ? - Trong nhất thời chị gái tóc ngắn tràn đầy đồng cảm, cầm bình nước bước lên nói: - Cầm đi, cả đám tụi chị cũng vô cớ bị đưa từ siêu thị đến đây, khó lòng đề phòng được thủ đoạn của hệ thống.
Lăng Tranh Mộ nhận bình nước, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn. Khuôn mặt cô vốn xinh đẹp, giọng nói lại rất dịu dàng. Nhìn sao cũng khiến người ta thấy trìu mến. Chính vẻ ngoài yếu đuối dễ đánh lừa người khác này của cô đã khiến người chơi buông lơi cảnh giác, sôi nổi vây lại đây buôn chuyện.
- Mọi người bị đưa từ đâu đến đây thế?
- Mấy người là đồng đội hợp tác à?
- Có phát hiện ra manh mối nào trên đường đi không?
Ngũ Thì Cửu trả lời thay, cô ấy đáp lại từng câu hỏi một:
- Bị đưa từ nghĩa địa đến đây; Ba người chúng tôi là đồng đội hợp tác, còn anh đẹp trai này thì không phải; Trên đường đi rất hỗn loạn, không có manh mối đặc biệt nào cả. Thì đây vốn dĩ là trò chơi sinh tồn còn gì? ( truyện trên app T𝕪T )
Có một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp nhìn Tần Sách chằm chằm, nói:
- Anh ấy không phải đồng đội hợp tác nhưng sao vẫn đi chung với mấy người vậy?
Lăng Tranh Mộ lên tiếng trước:
- Bởi vì anh ta bị dở người.
“…”
Ngũ Thì Cửu vội hoà giải:
- Gặp nhau ắt là có duyên, chúng ta đừng lãng phí duyên phận mà. Dù có phải đồng đội hợp tác hay không thì mọi người cũng nên giúp đỡ lẫn nhau để cùng vượt qua cửa ải khó khăn!
Cô gái trẻ tuổi lẩm bẩm:
- Đến cuối cùng trò chơi này chỉ có tổng cộng 3000 người có thể sống sót, nói đến chuyện cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn làm gì chứ…
- Không thể nói vậy được. - Chị gái tóc ngắn kiên nhẫn sửa lại cho đúng: - Ba triệu người dự thi, hàng trăm khu thi đấu, lúc này chúng ta chỉ mới đi đến vòng đầu tiên và không biết còn phải đi bao lâu nữa… Bây giờ em nói sống sót đến cuối cùng không khỏi hơi sớm.
Ý nghĩa chính xác có lẽ là, vào lúc đầu có thể hợp tác thì cứ hợp tác, có thể chung phe thì cứ chung phe, ăn ở tốt được thì cứ ăn ở tốt… Đừng vội gây thù chuốc oán, sự chuẩn bị tốt sẽ là chìa khóa thành công.
Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Nghe vậy có người nói tiếp:
- Nghĩa địa là nơi xác sống tụ tập mà đúng không? Ba người bảo vệ được một cô gái mù bình an chạy thoát cũng coi như có bản lĩnh đó.
Ngũ Thì Cửu và Thường Túc nghe vậy, đồng thời xấu hổ cười trừ.
Bảo vệ? Không biết là ai bảo vệ ai nữa.
…
Cứ như vậy, trời xui đất khiến sao, đội bốn người và tám người chơi ở đối diện đã cùng chia sẻ cái sân thượng của tòa nhà cao tầng.
Lúc trước đám người này đang ở siêu thị thì bị đưa đến đây, có người hợp tác với nhau và cũng có người không có hợp tác. Chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi. Thậm chí bọn họ còn lấy cả bếp điện từ, nồi lẩu nhỏ, ấm đun nước, và một mớ rau dưa thịt cá tươi sống được đựng trong hộp. Theo như lời giải thích của chị gái tóc ngắn thì tất cả là đồng đội chị ấy đề nghị. Nguyên nhân là vì mọi người muốn ăn lẩu, nhằm tìm niềm vui trong nỗi khốn cảnh nhưng không ngờ mới vừa chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi đã bị sung quân tới đây. Cũng khá tốt, hoàn cảnh nơi đây thoáng đãng hợp để nhúng lẩu. (Autumnnolove x T Y T)
Tòa nhà cao tầng này có hơn hai mươi tầng, như thế rất gần với bầu trời. Tầm nhìn trống trải, tia nắng ban mai chiếu khắp sân thượng khiến mọi thứ như bừng lên sức sống mới. Nếu không nhắc tới khu thi đấu thì đúng là như một đám người xa lạ đang liên hoan tập thể với nhau.
Cục gia vị lẩu dưới đáy chảo bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan xa mười mét. Ngũ Thì Cửu vừa gắp miếng thịt bò to ụ vừa lén nhìn cô gái trẻ tuổi luôn muốn tiếp cận Tần Sách. Trên cơ bản là cô gái nói mười câu, Tần Sách chỉ đáp một chữ “Ừ”. Cô gái cứ hỏi tới hỏi lui, Tần Sách không thèm đáp lại luôn. Cô ấy nghi ngờ Cục giám sát thời không có quy định nhân viên công vụ không thể tấn công người chơi vô tội một cách tùy tiện, nếu không với áp suất thấp của Tần Sách vào giờ phút này có lẽ anh đã ấn đầu người ta xuống bàn rồi.
- Anh Thường, anh thử nghĩ xem có khi nào xu hướng tính dục của người lạnh lùng chẳng hề lãng mạn như Tổng quản lý Tần không phải là nữ không nhỉ?
- Đừng… Đừng nói lung tung. - Thường Túc vội lấp kín miệng cô ấy bằng miếng bánh kem nhỏ: - Coi chừng bị… Bị đánh.
Ngũ Thì Cửu cạn lời, sau đó chuyển mục tiêu sang Lăng Tranh Mộ ở bên cạnh. Bầu không khí tốt đẹp như thế này hợp để tán gẫu một vài chủ đề mà bình thường không dám hỏi.
- Chị Tranh. - Cô ấy gắp thức ăn vào chén Lăng Tranh Mộ, tỏ vẻ ân cần ra mặt: - Chị muốn ăn gì? Em nhúng giúp chị. Đừng để đôi tay quý giá này của chị bị bỏng.
Lăng Tranh Mộ uống một ngụm nước chanh trong ly, bình tĩnh đẩy chiếc đũa cô ấy ra:
- Có gì thì nói thẳng.
Ngũ Thì Cửu tỏ vẻ thần bí giơ hai tay che hai bên khóe miệng, hỏi:
- Chị ơi, em chỉ tò mò, rốt cuộc trước kia chị đã phạm tội gì mà bị phạt đến hệ thống rừng rậm vậy?
- Xin cô hãy xem xét lại cách dùng từ của mình. Đừng sử dụng từ ngữ gây mất thiện cảm như “phạm tội”.
- … Xin lỗi ạ! Vậy rốt cuộc trước kia chị đã đi lỡ bước nào mà đạp trúng bãi mìn của hệ thống chó má kia, rồi thường trú nhiều năm trong hệ thống rừng rậm với dáng vẻ và thái độ đầy phóng khoáng ạ?
- Tôi không biết.
- Dạ?
- Không phải lấy lệ với cô đâu, tôi không biết thật. - Lăng Tranh Mộ nói: - Tôi cảm thấy mình chỉ ngủ một giấc như bình thường, sau khi ngủ một giấc thức dậy mắt cũng mù. Người thì đang ở trong hệ thống rừng rậm, hoàn toàn không nhớ gì cả.
- Vậy chuyện xảy ra trước kia thì sao?
- Không nhớ gì hết. - Lăng Tranh Mộ thong thả gõ đầu mình, nói: - Chỗ này trống rỗng, âu cũng là chuyện tốt. Không cần quay đầu nhìn lại đời người, bớt đi chút phiền não cũng sống nhẹ nhàng hơn.
… Bị truyền đạt những triết lý nhân sinh sáo rỗng bất thình lình khiến Ngũ Thì Cửu không kịp trở tay.
- Tóm lại. - Lăng Tranh Mộ đưa ra lời tổng kết: - Cô cũng miễn cưỡng xem như là một đứa trẻ tốt. Nhớ này, khi tâm lý và thực lực chưa đạt đến một trình độ nhất định thì đừng đi khiêu chiến điểm mấu chốt của hệ thống.
Đây là lời khuyên của người từng trải, dẫu cho Ngũ Thì Cửu chưa từng trải qua nhưng cũng có thể tưởng tượng đại khái sẽ gặp phải chuyện gì khi ở hệ thống địa cực. Nơi đó là địa ngục của kẻ mạnh, đối với kẻ yếu mà nói chắc có lẽ là nơi chôn thây. Hạ táng ngay tại chỗ luôn!
- Chị à, em hiểu thì hiểu, thật ạ. - Cô ấy nói một cách thành khẩn: - Nhưng vì sao em lại ‘miễn cưỡng’ xem như là một đứa trẻ ngoan?
Lăng Tranh Mộ khó hiểu: - Cô cho rằng không miễn cưỡng hả?
“…”
Có lẽ vì ăn uống vui quá, lúc này chị gái tóc ngắn kia chủ động tới gần nở nụ cười hòa ái thân thiện như một người chị cả rồi vỗ bả vai Lăng Tranh Mộ:
- Đừng căng thẳng quá, nơi này tạm thời an toàn. Trong đội chị có người có bản đồ, cậu ấy đã phân tích hệ thống thu nhỏ khu an toàn theo quy luật nhất định. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ khu nguy hiểm vào lần sau sẽ không tới phiên chỗ này.
Lăng Tranh Mộ khách sáo hỏi:
- Nếu hệ thống có quy luật thật, vậy còn đưa người chơi đến nơi khác một cách ngẫu nhiên làm gì?
- Ừm… Chuyện này…
- Đương nhiên, tôi cũng hy vọng hệ thống chừa một con đường sống cho người ta.
Chị gái tóc ngắn chân thành nắm tay cô, nói:
- Yên tâm đi! Trong phạm vi khả năng của chị, chị sẽ cố hết sức giúp em vượt qua khu thi đấu này. Cần gì thì cứ tìm chị.
- Cảm ơn, chị đúng là người tốt.
- Cảm ơn gì chứ, chị không thể trơ mắt nhìn người khuyết tật gặp khó khăn được.
Ngũ Thì Cửu chống cằm nhìn hai người chằm chằm. Sau một lúc cô ấy thở dài, cảm thấy phiền muộn như đã nhìn thấu thế tục. Cuộc trò chuyện này hơi quen, hy vọng sau khi chị gái tốt bụng này biết được sự thật sẽ không bị đả kích.