Thử hỏi nếu ngủ một giấc thức dậy thấy mình đang ở nghĩa địa, xung quanh còn có vô số xác sống bò ra từ dưới nền đất thì phải làm sao bây giờ?
Đừng hoảng, hãy đứng im tại chỗ đừng cử động và đốt một điếu thuốc để giữ bình tĩnh trước đã. Chết như vậy sẽ có tôn nghiêm hơn một chút. Đương nhiên câu trên sẽ không phù hợp với người đàn ông cường tráng bẩm sinh, chẳng hạn như Thường Túc; cũng không phù hợp với người tài năng đặc biệt thuộc loại hình chiến đấu, chẳng hạn như Tần Sách; càng không phù hợp với kẻ liều mạng xuất thân từ bảng đen, chẳng hạn như Lăng Tranh Mộ. À đúng rồi! Còn có cô gái may mắn thành công “được kéo", chẳng hạn như Ngũ Thì Cửu. Giờ phút này Ngũ Thì Cửu vừa mới tỉnh ngủ, đang ngồi trên cổ Thường Túc gân cổ lên thét lên.
- ĐẬU MÁ ANH THƯỜNG, NHIỀU XÁC SỐNG NHƯ THẾ SAO MÀ ĐÁNH ĐƯỢC? DAO TÔI MẤT HẾT RỒI!
- Đừng sợ, đừng sợ. - Thường Túc lắp bắp an ủi cô ấy: - Tuy em không còn dao nữa nhưng cưa điện của tôi vẫn còn… còn đây.
Là cây cưa mà lần trước Tần Sách đưa cho anh ta ở nhà xưởng. Thấy nó cũng không quá nặng với mình nên anh ta vẫn luôn mang theo, sử dụng khá là thành thạo. Hai tay Ngũ Thì Cửu thít chặt cổ anh ta, đu lên người anh ta giống như gấu koala:
- Vậy anh bảo vệ tôi với, nhờ ba hết đó!
- Sao tự nhiên thành… thành, ba rồi?
- Bình thường kêu anh, lúc nguy hiểm thì kêu ba. Khách sáo một chút sẽ không thiệt đâu!
“…”
Giờ này có lẽ đã là 4 - 5 giờ sáng. Ánh trăng mờ dần, sắc trời phía xa xa hửng sáng báo hiệu sắp sang ngày mới. Tuy nhiên, xác sống trong hệ thống vẫn hoạt động sôi nổi chẳng màng ngày hay đêm. Chúng nó tốp năm tốp ba chui ra khỏi cái khe dưới nền đất, tay chân hư thối kéo lê vết máu dính vào đám cỏ dại. Chúng nó khom người phóng qua hết ngôi mộ này đến ngôi mộ khác, bộ mặt chúng dữ tợn và động tác nhanh nhẹn giống như chơi parkour*.
(*Parkour: Parkour có nguồn gốc từ Pháp và được công nhận là trò chơi vận động mạo hiểm (X-game) của giới trẻ năm 2005.)
Lăng Tranh Mộ đứng trên một ngôi mộ trong số đó, vững vàng như thể đang luyện tập tạp kỹ. Cô múa may cây gậy dò đường lóe thành một vệt sáng hư ảo, nơi nó quét đến chắc chắn có máu thịt bắn tung tóe hoàn toàn không hụt lần nào. Tần Sách đứng cách đó không xa đang thọc mạnh dùi cui vào cổ họng con xác sống nào đó. Anh bình tĩnh ngước lên, ánh mắt thoáng nhìn sang Lăng Tranh Mộ. Người bình thường không thể có được khả năng xác định mục tiêu một cách chuẩn xác chỉ dựa vào thính giác như vậy được. Phải thừa nhận rằng, cô là một kẻ du côn, nhưng cũng là một thiên tài. Ai ngờ một giây sau, Lăng Tranh Mộ bỗng nhiên xoay người nhảy khỏi mộ bia, lưỡi dao sắc bén bắn ra từ cây gậy dò đường và chĩa thẳng ngay mặt Tần Sách. Tần Sách trở tay chặn lại, vũ khí hai người va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo. (Autumnnolove x T Y T)
Lăng Tranh Mộ rút tay về, đuôi mày dưới chiếc kính râm khẽ nhướng lên:
- Ồ, là anh à.
- Rất khó tin rằng cô không phải cố ý.
- Tôi cố ý đấy, tiếc quá.
Trùng hợp thay, vào lúc này có hai con xác sống đang kêu gào đầy quái dị ở một ngôi mộ gần bên hông. Chúng bới đất đá chui ra khỏi mặt đất, mở to cái miệng máu chuẩn bị cắn xé. Tần Sách kề dùi cui vào cổ xác sống, đầu gối thụi ngay eo, hai tay dồn hết sức lực bẻ đầu nó xuống. Lăng Tranh Mộ gõ bể đầu một con xác sống khác, sau đó giơ chân đá văng nó. Cô chống gậy dò đường và bước đi một cách thong thả.
- Lăng Tranh Mộ. - Hiếm khi Tần Sách gọi thẳng họ tên của cô, anh nói một cách chậm rãi: - Đi ngược rồi, bên này.
Cô dừng bước chân, bình tĩnh hỏi lại:
- Bên kia? Chi bằng anh dẫn đường đi?
Anh lười nói nhiều với cô, thế là nắm đầu khác của gậy dò đường của cô rồi kéo về hướng chính xác. Sau đó không hiểu sao cô đã bị anh kéo khỏi chỗ đó, cô nói:
- Anh đi chậm một chút được không? Không biết tôn trọng người khuyết tật à?
- Bây giờ cô biết mình là người khuyết tật rồi sao?
- Tôi vốn là người khuyết tật mà, có điều chính cái thế giới bất công này và Cục giám sát thời không chết tiệt của mấy người đã buộc tôi phải trở nên dũng cảm.
- Đúng vậy, quả là một kẻ du côn đầy dũng cảm.
- Anh cũng đúng là một con chó săn vô tình.
Một mặt thì cả hai cùng hợp sức giải quyết đám xác sống đang điên cuồng ùa lên từ bốn phía xung quanh, một mặt “kích hoạt" kỹ năng trào phúng. Thậm chí còn dành thời gian gài nhau mấy bận, như thể không làm vậy thì không thể hiện lập trường hay không thể hiện quyết tâm thế bất lưỡng lập giữa cảnh sát và tội phạm vậy.
Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Còn bên kia, Thường Túc đeo túi đồ trên lưng và cõng Ngũ Thì Cửu trên cổ. Trong tay còn cầm theo cưa điện, đang dùng hành động thực tế để chứng minh mình là một võ sĩ nguy hiểm trưởng thành từ khu phố bạo lực. Cưa điện rung rè rè cưa đứt thân thể đám xác sống, phần tứ chi bị đứt bay tứ lung tung. Cảnh tượng ấy còn kích thích hơn cả phim cấp B, người bình thường chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi sự chấn động như được nhập vai vào cảnh tượng chân thật ấy.
Ngũ Thì Cửu ôm cổ Thường Túc, cố gắng giấu đầu sau cổ áo anh ta để tránh bị máu đen bắn vào mặt. Cô ấy than thở một tiếng:
- Anh Thường, hình như cái nghĩa địa này không có lối ra thì phải. Chúng ta phải ra ngoài thế nào đây?
- Không… không thể như vậy, dù sao hệ thống cũng phải cho… cho người chơi… một con đường sống.
Hệ thống không thể nào hô hào chọn ra một ngàn người ưu tú sống sót, nhưng mà lại chơi ăn gian xoẹt xoẹt giết hết toàn bộ. Coi có chó không chứ?
… Hầy, dù sao từ đầu tới cuối hệ thống này cũng chẳng làm việc gì giống con người cả. Khi Ngũ Thì Cửu vô tình quay đầu, cô ấy thấy Tần Sách và Lăng Tranh Mộ đang đi sang đây. Thế là như được uống thuốc trợ tim, lập tức hưng phấn vẫy tay:
- Tổng quản lý Tần! Cái nghĩa địa này không có lối ra, anh có cách nào không? Hệ thống sẽ không giết nhân viên công vụ đâu nhỉ?
- Hệ thống đối xử bình đẳng với những người tiến vào, không phân biệt người chơi hay nhân viên công vụ. - Tần Sách nói một cách chậm rãi: - Lối đi thời không đóng lại thì tôi và các anh chị chẳng khác gì nhau.
- Ò… - Ngũ Thì Cửu cảm thấy thất vọng tràn trề, bỗng ngẩng đầu thấy Lăng Tranh Mộ đang đứng bên kia mỉm cười đầy sâu xa: - … Chị Tranh, chuyện này có gì vui vậy?
- Không có gì. - Lăng Tranh Mộ không cười nữa, nghiêm túc trở lại: - Cảm xúc của tôi thất thường lắm, thỉnh thoảng đau buồn rồi lại thỉnh thoảng vui vẻ.
Tần Sách lạnh nhạt nghiêng đầu thoáng nhìn, nói:
- Cô ta đang nghĩ, giết tôi trong hệ thống sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
- Ồ, không ngờ anh còn biết đọc suy nghĩ đấy?
“…”
Nói mấy chuyện này thì xấu hổ quá, thậm chí Ngũ Thì Cửu còn muốn vả miệng mình nữa là. Vì đi chung với Thường Túc lâu quá hay sao? Mà không nói cái hay, toàn nói cái dở? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bỗng nghe thấy Thường Túc nói:
- Chúng ta… Vẫn nên thương lượng, làm sao… Để đi ra ngoài đi…
- Rất đơn giản. - Lăng Tranh Mộ nói với anh ta: - Nếu lối ra không nằm ở trên mặt đất thì chắc chắn là nằm ở dưới mặt đất.
- Ở dưới?
- Đúng vậy, chẳng hạn như bên dưới ngôi mộ.
Thường Túc và Ngũ Thì Cửu đồng loạt nhìn sang bên trái, rồi lại nhìn sang bên phải. Trong phạm vi tầm nhìn toàn là những ngôi mộ âm u, quỷ mới biết bên dưới ngôi mộ nào có lối ra.
- Vậy cô Lăng, ý… Ý của cô là…
Lăng Tranh Mộ nói bâng quơ bằng giọng điệu nhẹ nhàng:
- Đào mồ.
“?”
*
Bản thân Lăng Tranh Mộ không hổ là nhân vật khó chơi có thể khiến tổng quản lý đứng đầu phải tự tay bắt giữ. Có thể dựa vào sức mạnh của một mình mình đã kéo độ nguy hiểm của tội phạm truy nã trên bảng đen lên cao, không có gì mà cô không dám nói và cũng không có gì mà cô không dám làm. Chẳng hạn như giờ phút này, cô đào mồ quật mộ mà ngó lơ địa hình hệ thống. Đúng là khí thế hừng hực!
Thường Túc đi theo sau, hơi do dự nói:
- Cô Lăng, những ngôi mộ này… Cũng không thể tùy tiện…
Ầm!
Lăng Tranh Mộ quơ gậy dò đường, đập nát một tấm bia mộ chặn đường.
Ngũ Thì Cửu lớn tiếng nói:
- Chị Tranh! Chuyện này có xem như làm trái quy tắc hệ thống không?
Ầm!
Lăng Tranh Mộ thọc gậy dò đường vào khe hở và cạy một tấm bia mộ khác lên.
“…”
Nhận ra nói chuyện với chị gái này là điều vô ích, Ngũ Thì Cửu không khỏi xin Tần Sách giúp đỡ thuận tiện khuyên vài câu:
- Tổng quản lý Tần ơi, thật ra quy tắc của hệ thống không nói là không được đào mồ đúng không? Vậy không thể xem là quấy rối trật tự rồi, cho dù cách làm có hơi bạo lực nhưng cũng có thể thông cảm mà ha?
Trả lời cô ấy là tiếng ầm ĩ đầy thô bạo của dùi cui đập vào tấm bia. Tần Sách kéo một con xác sống từ dưới nền đất lên, ngay sau đạp ngã tấm bia mộ lỏng lẻo kia. Anh lạnh lùng đầu nhìn lại, hỏi:
- Cái gì?
- … Không có gì, anh cứ làm tiếp đi.
Xem như Ngũ Thì Cửu đã hiểu, trong xương cốt của anh đại và chị này chảy một dòng máu sôi sục. Dù là tội phạm truy nã hay là tổng quản lý, nếu đã nóng máu lên rồi thì cũng như nhau mà thôi. Ngay cả Tần Sách cũng cam chịu làm theo cách này thì cô ấy còn phải băn khoăn gì nữa?
- Anh Thường! Chúng ta cưa ngôi mộ kia thôi!
Thường Túc chỉ hai người ở đằng trước:
- Có… có bọn họ rồi, nào cần tới… tới tôi nữa?”
Thân là một võ sĩ nguy hiểm, anh ta được đón mùa xuân ngồi mát ăn bát vàng rồi.
…
Khoảng chừng nửa giờ sau, hoặc là lâu hơn thế nữa. Tóm lại phía đông đã hửng sáng, tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây. Ngày mới lại đến rồi!
Tổ bốn người gần như lật tung nguyên cái nghĩa địa, gần phân nửa ngôi mộ bị nhổ tận gốc cộng với máu me vương vãi khắp nơi hoàn toàn biến nơi này thành một bãi tha ma đầy lộn xộn. Lăng Tranh Mộ mới vừa rút lưỡi dao trên gậy dò đường ra khỏi cơ thể một con xác sống, chợt nghe Ngũ Thì Cửu ở bên kia reo lên:
- TÌM ĐƯỢC RỒI! CHỖ NÀY CÓ LỐI ĐI NGẦM!
Cô xoay người, bước nhanh tới nơi phát ra âm thanh nhưng khi đến gần thì bỗng nhiên không kịp phòng ngừa bởi mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Cô như bị một con sóng đẩy về phía trước, đúng lúc Tần Sách cũng đang đứng trước một ngôi mộ. Hai người cùng ngã vào lối đi ngầm.
Không gian dao động và biến dạng, bản đồ hệ thống lại tiếp tục thay đổi.