Dao Chi và Dật Chi được Lục Quý Hành dạy dỗ rất độc lập, gần như rất ít khóc nháo, cũng không cố chấp như những đứa trẻ khác, có đôi khi còn như ông cụ non.
Hơn nữa cả hai bé đều thật lòng cảm thấy mẹ mình ngây ngốc, cần có người chăm sóc, cho nên từ nhỏ đến lớn cả bao chưa bao giờ chọc giận Vưu Gia, không nói Dao Chi, Dật Chi kết hợp tất cả những tính xấu của Vưu Gia và Lục Quý Hành cũng rất ít khi chọc Vưu Gia không vui. Ở trước mặt người ngoài luôn rất nghe lời Vưu Gia, khen ngợi dỗ dành Vưu Gia, miệng ngọt vô cùng.
Mẫn Chi là đứa bé rất cần người quan tâm, mềm mại như kẹo bông gòn, cần người khác kiên nhẫn yêu thương, nhưng bé rất ngoan ngoãn, không yếu đuối thích làm nũng, cũng không gây sự vô cớ, trái lại còn rất biết chiếu cố cảm xúc của người khác, bé rất yêu chiều Vưu Gia, có lần Vưu Gia không cẩn thận đập tay vào góc bàn, Mẫn Chi lập tức ôm tay cô, giúp cô thổi hồi lâu.
Còn trịnh trọng dùng giọng nói chưa sõi kia của bé để dỗ cô: “Mẹ không đau, Mẫn Chi thổi cho mẹ.”
Cho nên tuy Vưu Gia là mẹ của ba đứa trẻ nhưng cô vẫn sống rất thiếu nữ.
Đây là số phận kỳ lạ cỡ nào ché.
Vưu Tĩnh Viễn nói: “Cái này kêu người ngốc có phúc của người ngốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT