Vưu Gia trợn tròn con mắt ngây ngô, dù sao cô cũng bị chấn động đến hồn lìa khỏi xác vì hành động có vấn đề của anh trai mình.
Trong đầu cô nghĩ hai người cũng thật biết dằn vặt nhau.
Túm cánh tay Lục Quý Hành, cô lén lút buồn nôn: "Với cái tính tình đó của anh trai em, tốt nhất nên sinh thêm một bé gái thiên thần để dũa được cái nết của ảnh."
Lục Quý Hành: "..."
Vưu Gia càng nghĩ càng xa: "Nếu như em bé vừa mềm vừa hay dỗi vừa thích khóc nhè thì càng vui." Tưởng tượng đến cảnh Vưu Tĩnh Viễn ở một bên nóng nảy, còn con gái anh ấy thì ở bên kia khóc nhè, sau đó những người chung quanh sẽ mắng anh ấy có thể câm mồm hay không. Còn Chu Thiến thì che chở con gái mình nói: "Anh đừng dọa con nữa." Bà ngoại thì vỗ cái đầu ương bướng của anh mà quát: "Đừng có ở đó la lối nữa, con hù đến cháu gái của mẹ rồi, coi thử mẹ có đánh gãy chân con không." Sau đó đứa bé lôi ống quần của anh ấy, giọng sữa mềm mại kêu: "Ba ơi!" Nó nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, anh còn phải cẩn thận nhỏ giọng dỗ dành nó.
Này nha, thế là xong đời, lần này Vưu Tĩnh Viễn bị trẻ con áp bức rồi, ha ha ha ha ha ha!
Lục Quý Hành không thể nhịn được nữa vỗ vào gáy cô: "Cười trên sự đau khổ của người khác." Nói xong anh nheo mắt nhìn cô, bỗng dưng cười: "Vậy em thì sao? Nếu sinh con trai thì tính tình nó sẽ giống bác mình, vừa phản nghịch vừa không chịu nghe lời, chờ qua mười tuổi đã cao hơn em rồi, em sẽ không đánh mắng được nó, cả ngày sẽ tức đến ngứa răng?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play