Gương mặt nhăn như khổ qua của Văn Thanh thành công chọc cười Vưu Gia.
Lúc cô xuống xe, ghé vào cửa sổ xe nghiêm túc đe dọa anh ấy, “Lát nữa tôi sẽ nói với mẹ, sau đó đánh gãy cái chân chó của anh ấy, anh xem anh ấy ăn hiếp anh cả ngày, có phải rất hả giận không?”
Sắt mặt Văn Thanh càng tái nhợt, đôi môi run rẩy, dáng vẻ nhìn rất muốn khóc. Phảng phất hiệp hội thất nghiệp đang mở ra cho anh ấy, mà con đường thăng chức thăng lương đã thành một màu xám trắng.
“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thêm mắm thêm muối, đảm bảo hiệu quả tốt đẹp, hai ngày nữa là anh có thể thấy tổng giám đốc Vưu lúc nào cũng làm màu không sợ sét đánh của các anh chống gậy đi làm rồi!” Vưu Gia lại gật đầu, nhìn anh ấy thề son sắt đảm bảo: “Không cần cảm ơn đâu, vì dân trừ hại là trách nhiệm và nghĩa vụ của tất cả mọi người."
Lúc Vưu Gia đứng dậy muốn đi, Văn Thanh bỗng nhiên thò cả người ra bắt lấy cánh tay cô, môi im lặng mấp máy, hơn nửa ngày mới phun ra một câu hoàn chỉnh: “Cô Vưu, đừng, Vưu tổng anh ấy thật ra…Là người rất tốt.”
Khi anh ấy nói ra câu cuối cùng, thậm chí đã mang theo một tia cần xin khẩn thiết.
Chắc chắn là bị dọa sợ, cho nên cũng bắt đầu nói mê sảng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT