Vưu Gia bị đụng cái mũi liền đau, hết lần này tới lần khác anh còn trêu chọc, hơn nữa mọi người xung quanh còn vờ như vô tình nhìn sang, Vưu Gia vừa thẹn vừa quẫn, tức giận như trợn mắt nhìn anh: “Sao anh lại nhàm chán như vậy chứ!”
Không nhàm chán, nào có nhàm chán, xem cô xù lông là chuyện thú vị cỡ nào chứ.
Lục Quý Hành đưa tay chạm vào cái mũi bị xoa đỏ của cô, cười hệt như một lão sói vẫy đuôi: “Đừng xoa nữa. Có muốn đi xem mèo của đoàn phim nuôi không? Nghe nói nó gần đây ăn rất ít cơm, không biết có phải là ngã bệnh rồi hay không.”
“Mèo?”
“Ừm, một con mèo đen, rất béo tròn.”
Vưu Gia thuộc về kiểu đặc biệt hấp dẫn đối với mèo, Dưa Hấu thân với cô nhất, cả ngày bị cô ôm đến ban công ngồi làm bài tập cũng không có chút nào oán giận. Về sau Dưa Hấu lớn tuổi, không thích động, luôn miễn cưỡng nằm trên ban công phơi nắng, híp mắt ngủ, một lần ngủ là ngủ cả ngày, ai gọi nó cũng chẳng muốn mở mắt, nhưng thỉnh thoảng sẽ cọ đến bên Vưu Gia muốn ôm một cái.
Trong nhà bà ngoại cũng có nuôi một con mèo hoa, cũng rất thân với Vưu Gia, ban đêm đi ngủ thích chui vào chăn của cô, không cho vào là buồn bực kêu meo meo mãi, có đôi khi nửa đêm Vưu Gia thức giấc, con mèo hoa kia đang nằm bên cạnh đầu cô, sột soạt sột soạt, thở đều say giấc ngủ, đuổi cũng đuổi không đi, khi ngủ say sẽ ôm đầu Vưu Gia, thịt mềm mại gác lên trán cô, tư thế kia giống như đang ôm gối ôm hình người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT