Đi là không thể nào đi, đánh chết cũng không có khả năng đi được.
Vưu Gia thuộc kiểu nhát gan, chỉ dám diễu võ dương oai trước mặt Lục Quý Hành.
Cô thuộc kiểu người tự lập, biết cách tự mình chơi đùa, ở trước mặt người xa lạ liền ngoan ngoãn vô cùng. Khi còn bé, cô là điển hình của con nhà người ta, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích ưu tú, khiến người khác yêu thích.
Nhưng thật ra chỉ là một con hồ ly nhỏ đội lốt mèo, người bên ngoài nhìn cô, luôn là dáng vẻ lông mềm như nhung, nhưng bên trong lại mục nát nghịch ngợm, còn không rõ ràng, bạn đến gần cô ấy, thỉnh thoáng cô ấy mới có thể duỗi cái móng vuốt ra chọc chọc bạn, còn rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, nếu bạn mềm lòng, cô ấy liền được nước lấn tới, nếu bạn cứng rắn, cô ấy sẽ lui về, vô cùng đáng thương nhìn thấy bạn.
Lục Quý Hành đối với cô có thể nói là hiểu rõ sâu tận xương tủy, cho nên luôn luôn có thể vừa lúc nắm lấy cái đuôi của cô.
Đừng nhìn cô ngoan như vậy, trong đầu có biết bao nhiêu quỷ kế nữa đấy! Không quản cô, cô nhất định sẽ tự mình bay lên trời.
Anh còn nhớ lúc Vưu Gia mười mấy tuổi, thường xuyên ngồi trên sân thượng làm bài tập, nhà cô ở tầng hai, sân thượng hơi thấp, dọc theo đường, có đôi khi anh từ bên ngoài trở về, ngẩng đầu liền có thể trông thấy cô, nếu như cô vừa vặn ngẩng đầu lên, sẽ gọi anh một tiếng: “Anh Tiểu Quý!”
Giọng điệu mềm mại, là âm thanh chỉ có những cô gái nhỏ đáng yêu mới có.
Lúc làm bài tập cô luôn ngồi nghiêm túc, bên tay trái để sách, bên tay phải để bình nước giữ nhiệt màu hồng, hộp đựng bút mở ra đặt ở ngay trước mặt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play