“Đến khi tôi định thần lại, cánh cửa phòng phẫu thuật nặng nề dày cộp ấy đã khép kín. Nếu như không phải những ngón tay lạnh lẽo của tôi còn lưu lại chút hơi ấm, tôi những tưởng mọi chuyện đều là ảo giác của chính mình.

Sau mười năm sống trong ảo giác, tôi lại một lần nữa kêu cứu.

Lần này, tôi cất tiếng gọi: “Bác sĩ”.

“Xin bác sĩ hãy cứu em trai tôi.”

—-

Ánh ban mai le lói ngoài cửa sổ, ánh đèn trước cửa phòng phẫu thuật vụt tắt.

Một lúc sau, cánh cửa màu bạc chậm rãi mở ra. Bác sĩ mổ chính bước ra từ trong đó, khẽ gật đầu chào hỏi với hai người rồi nói: “Hiện giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.”

Lúc này, bàn tay lạnh lẽo của Doãn Vị Ngâm mới thực sự ấm lại một chủt.

“Cảm ơn bác sĩ.” Cô vội vàng đứng dậy cảm ơn, giọng còn hơi khàn khàn.

Bác sĩ mổ chính có vẻ đã mệt mỏi đến mức không chống đỡ được nữa, bèn lắc đầu cười nói: “Đây là chuyện tôi nên làm.” 

Một hai giây sau, dường như nhớ ra điều gì đó, ông chỉ tay về phía Văn Dã đang chậm rãi đi đến ở sau lưng mình, buông một câu bông đùa hiếm thấy: “Cũng do thằng nhóc này mà kỳ nghỉ vui vẻ của khoa cấp cứu chúng tôi đã bị phá vỡ giữa chừng rồi.”

Nghe được câu này của bác sĩ mổ chính, Doãn Vị Ngâm đi về phía Văn Dã đang đứng ở cuối hàng, tầm mắt cô mơ hồ lướt qua dãy hành lang dài của bệnh viện rồi dừng lại trên gương mặt anh.

Khác với dáng vẻ tươm tất trước khi bước vào phòng mổ, vào lúc này, gương mặt người đàn ông đã đã tái nhợt đi vì mệt mỏi, dưới mí mắt xanh nhạt còn xuất hiện vài tia máu. Anh lặng lẽ đứng ở đó, ánh ban mai xuyên qua cửa sổ rơi xuống, bao phủ lên bờ vai rộng của anh. Cảm nhận được ánh mắt của Doãn Vị Ngâm, anh nhẹ nhàng nheo mắt nhìn về phía cô, nếp gấp hai mí mắt anh rất sâu, trong đôi mắt trong veo ấy hiện lên một tia ôn hòa.

Bắt gặp cái nhìn của anh, Doãn Vị Ngâm có chút sửng sốt, cô lại một lần nữa cảm ơn thật chân thành: “Thật sự cảm ơn bác sĩ.”

“Ừm.”

Giọng nói của người đàn ông nhẹ bẫng như không, hệt như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa một vùng biển mênh mông rộng lớn.

Lạnh lẽo như băng, xa cách vạn dặm.

—-

Đêm hôm đó, Doãn Vị Lâm tỉnh lại.

Cậu từ từ mở mắt, cảm thấy cả người mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở đâu, toàn thân như bị giam cầm trong khung gỗ, có cảm giác vô cùng khó chịu.

“Tỉnh rồi à?” Doãn Vị Ngâm đang túc trực bên cạnh cậu thì phát hiện ra động tĩnh, cô bèn hơi cúi người xuống, khẽ gọi tên cậu, còn cẩn thận nhẹ nhàng dùng tăm bông mềm chấm nước thấm lên đôi môi đang nứt nẻ.

“Chị.” Doãn Vị Lâm muốn đáp lời, nhưng lại phát hiện bản thân không thể cất nổi tiếng, hơi thở giống như bị nghẹn lại trong cổ họng, không có chút sức lực nào.

“Trước mắt em đừng vội nói chuyện.” Doãn Vị Ngâm nhẹ nhàng nói, “Để chị đi gọi bác sĩ.”

Doãn Vị Lâm yếu ớt mỉm cười, dõi theo bóng dáng gầy gò của chị gái từ từ khuất khỏi tầm mắt.

Phòng làm việc của bác sĩ nằm ở cuối hành lang, Doãn Vị Ngâm vội vã chạy tới, không dám chậm trễ một giây.

Cửa phòng làm việc hé mở, cô đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.

“Mời vào.” Văn Dã đang viết bệnh án, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cô.

Doãn Vị Ngâm bước vào bên trong, thấy một bóng dáng cao gầy đang ngồi ở cách đó không xa, ánh mắt cô nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô không ngờ người trong văn phòng đã thay đổi, buổi chiều cô tới đây vẫn là một bác sĩ trung niên họ Trương ngồi tại vị trí này, ông ấy xem như là bác sĩ phụ trách của em trai cô.

Văn Dã nhìn ra sự hoài nghi trong ánh mắt cô, anh đặt cây bút gel trong tay xuống mặt bàn rồi hỏi: “Cô muốn tìm bác sĩ Trương đúng không?”

Lúc này Doãn Vị Ngâm mới định thần lại, “Phải, em trai tôi đã tỉnh lại rồi.”

“Ừm.” Văn Dã cầm điện thoại ở bên cạnh lên, đứng dậy đi về phía cô vài bước: “Bác sĩ Trương về nhà nghỉ ngơi rồi, tôi đến thay ông ấy trực ca đêm.”

Nói đến đây, anh đã bước đến trước mặt cô. Lúc trước cô không để ý lắm, bây giờ đứng ở khoảng cách gần như vậy, Doãn Vị Ngâm mới nhận ra trên người anh có một mùi trà thoang thoảng.

Cô vô thức khịt khịt mũi vài lần.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng làm việc, đi trên hành lang, Văn Dã bước chậm lại, một tay anh để trong túi quần, vân vê điếu thuốc lá trong túi.

Cùng lúc đó, Doãn Vị Lâm nằm trên giường đang mở to mắt, nằm nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng những mảnh ký ức rời rạc của cậu cũng quay về.

Hôm qua là Tết Nguyên Đán, cậu lái xe đến sân bay để đón một người bạn, khi gần đến nơi thì đột nhiên phanh xe bị hỏng. Cậu đành phải đánh tay lái về phía lan can gần đó… sau đó thì không còn nhớ chuyện gì nữa.

“Bây giờ cậu đang cảm thấy như thế nào?”

Một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu, Doãn Vị Lâm thở hắt ra một hơi.

Cậu cố mấp máy môi vài lần, cuối cùng phát hiện ra bản thân không thể cất tiếng nổi.

Trước tiên Văn Dã đi đến quan sát những chỉ số khác nhau đang hiển thị trên thiết bị giám sát, sau đó lại quay đầu lại nhìn cậu, “Có cảm giác thế nào?” Anh hỏi lại một lần nữa rồi ghé sát tai trái của mình vào Doãn Vị Lâm để dễ dàng tiếp đón thanh âm yếu ớt của cậu.

Hiện giờ Doãn Vị Lâm vô cùng yếu, rất khó để biểu đạt nhiều, cậu chỉ có thể ấp úng mơ hồ nói: “Đau.”

“Cơn đau sẽ còn kéo dài mấy ngày nữa,” Văn Dã giải thích đơn giản, “Vết thương ngoài da khá nhiều nên cần phải có thời gian để chúng lành lại.”

“Tôi chịu được.”

“Ừm, nếu thấy khó chịu quá thì gọi tôi đến.” Nói đến đây, anh đảo mắt sang bên cạnh nhìn Doãn Vị Ngâm.

Doãn Vị Ngâm nhanh chóng gật đầu.

Người đàn ông đang đứng ở bên trái cô, đường viền phẳng phiu trên chiếc áo blouse anh khẽ chạm vào chiếc áo len mềm mại của cô.

Sau khi ghi nhớ hết những chỉ số sức khỏe của bệnh nhân, Văn Dã rời khỏi phòng bệnh.

Doãn Vị Ngâm lại dùng tăm bông thấm môi cho em trai mình, sau đó cô bảo cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Quy định ở đây chỉ cho phép một người nhà ở lại chăm sóc thôi, lát nữa sẽ có người đến thay chị—-” Nói đến đây cô hơi ngừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn nói hết câu, “Một lát nữa mẹ sẽ tới thay chị. Tang Tang có công việc, ngày mai con bé sẽ đến thăm em. Chị đã thay em báo bình an cho bạn bè em rồi. Toàn bộ công việc cũng đã được chuyển giao cho trợ lý. Qua vài ngày nữa là em có thể chuyển đến phòng bệnh phổ thông, vậy nên em không cần lo lắng đâu.”

Doãn Vị Lâm yên lặng nghe cô nói, đột nhiên lòng cậu nhói đau, bèn xót xa gọi cô một tiếng: “Chị.”

“Ừ.” Doãn Vị Ngâm đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu em trai, “Đợi đến khi em xuất viện, chị sẽ cho em một bất ngờ.”

Lúc bà Đàm đi vào phòng bệnh, nhất thời Doãn Vị Ngâm không có việc gì để làm, cô nghĩ ngợi một lát bèn đi ra ban công hóng gió. Bên ngoài trời đã sẩm tối, đứng trên sân thượng nhìn xuống có thể thấy được xe cộ và dòng người tấp nập qua lại.

Hôm qua trời mưa rất to, đến tận hôm nay hơi ẩm vẫn chưa hết, Doãn Vị Ngâm đưa tay hé mở cửa sổ thì ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong trẻo sau cơn mưa.

Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc kẹo mút, xé lớp vỏ bọc bên ngoài rồi cho vào miệng, sau đó cô tập trung quan sát những người ở dưới lầu. Dưới đó đa số đều là bệnh nhân mặc áo sọc xanh trắng, mỗi bệnh nhân mặc đồng phục bệnh viện đều có một người chăm sóc đứng bên cạnh túc trực.

Hồi cô còn nhỏ, nơi mà cô và em trai ghét nhất chính là bệnh viện. Em trai cô sợ đau, mỗi lần đi tiêm đều phải có cô đi cùng mới an tâm.

Có điều từ năm mười lăm tuổi trở đi, cô đã không còn thấy em mình tiêm thuốc nữa.

Cô có chút không dám tưởng tượng nổi, hai ngày nay rốt cuộc em trai đã phải chịu đau đến mức nào.

Cây kẹo mút đã tan chảy một nửa, Doãn Vị Ngâm thu lại những suy nghĩ miên man của mình, lau nước mắt rồi đóng cửa sổ lại.

Mãi đến mười giờ tối, Đàm Ninh mới bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Doãn Vị Ngâm lấy bữa tối trong cặp lồng ra rồi cùng Đàm Ninh đi đến phòng trà.

Đàm Ninh cởi áo khoác ngoài, ngồi trong một góc hẹp húp từng ngụm cháo, dáng vẻ bà có hơi mệt mỏi.

Ăn được hai thìa cháo, bà đặt thìa xuống rồi quay sang nhìn Doãn Vị Ngâm: “Mẹ nghe Lăng Tụng nói con từ chức rồi.” Lăng Tụng là ông chủ của công ty Doãn Vị Ngâm, cũng là bạn của cô, hơn nữa anh ấy còn quen biết với Đàm Ninh.

“Vâng.” Từ đầu Doãn Vị Ngâm cũng không có ý định giấu diếm bà, cô khẽ day day tai rồi thẳng thắn nói, “Sắp tới con dự định sẽ ở lại Trung Quốc.”

Đàm Ninh chú ý đến cử động của cô rồi hỏi: “Con thấy không khỏe à?”

“Chỉ hơi ù tai thôi.” Doãn Vị Ngâm nói, “Chắc là do đêm qua con không nghỉ ngơi tử tế nên mới bị vậy.” Nói xong, cô lại quay về chủ đề ban nãy, lặp lại câu trả lời, “Sắp tới con dự định ở lại Trung Quốc.”

“Tùy con.” Ngữ khí của Đàm Ninh vô cùng bình thản, không nghe ra thái độ của bà với chuyện này.

Trong giây lát, ai nấy đều không nói lời nào.

Doãn Vị Ngâm đặt chỗ đồ ăn còn thừa trở lại hộp, sau khi thu dọn xong, cô đứng dậy, chuẩn bị quay về phòng chăm sóc đặc biệt, mới đi được vài bước, cô quay đầu lại, không hề nhìn Đàm Ninh mà giống như đang lẩm bẩm một mình hơn.

“Mẹ,” cô nói, “Cảm ơn mẹ.”

Tuần thứ hai sau ca phẫu thuật, cuối cùng Doãn Vị Lâm cũng có thể tháo bỏ đủ loại ống truyền phụ trợ trên cơ thể, sau khi xác nhận những chỉ số sức khỏe của cậu đã dần hồi phục lại bình thường, bác sĩ cho cậu chuyển sang phòng bệnh phổ thông.

Vào ngày chuyển phòng bệnh, Đàm Ninh rời khỏi Diên Lăng.

Bà ấy đi không nói lời nào, giống hệt như nhiều năm trước.

Doãn Vị Lâm nhìn chị gái đang lặng lẽ gọt táo bên giường, cậu bỗng kéo tay áo cô.

Doãn Vị Ngâm hỏi: “Sao thế?”

“Chị, bao giờ thì chị đi?”

Ý cậu muốn hỏi chính là bao giờ cô sẽ đi, chứ không phải hỏi cô có đi hay không.

Nội tâm Doãn Vị Ngâm như bị đâm một nhát.

Cô gọt nốt nửa quả táo còn lại rồi mới mở miệng, ngữ khí còn mang theo ý cười: “Chị không đi nữa, chị chỉ muốn sống vô lo vô nghĩ, hơn nữa chị còn muốn thử cảm giác được em trai nuôi.”

“Chị nói thật à?”

“Ừ, chả là chị định đợi đến khi em xuất viện mới nói, nhưng bây giờ nói luôn vậy.”

“Chị…” Doãn Vị Lâm lại gọi cô một tiếng, có điều lần này cậu kéo dài ra một chút, ngữ điệu có hơi lúng túng.

“Hả?”

“Đột nhiên em cảm thấy tai nạn xe lần này cũng không hẳn là chuyện xấu.”

“Đừng có nói vớ vẩn!” Doãn Vị Ngâm giơ tay cốc vào trán cậu một cái, sau đó hai người cùng bật cười.

Ngay lúc đó có người gõ cửa phòng bệnh, bên ngoài có giọng nói truyền vào: “Chị Kim Kim, nếu cậu ta còn dám nói nhảm nữa chị cứ trực tiếp đánh gãy chân cậu ta đi!”

“...” Doãn Vị Ngâm nhận ra đó là giọng của Úc Tang, cô bèn mỉm cười đi mở cửa.

Ngoài Úc Tang ra còn có Cát Nghiễn, hai người bọn họ đều là bạn thơ ấu cùng nhau lớn lên với Doãn Vị Lâm. Cô đi mời bọn họ vào, phát hiện ở phía cuối còn có một người đàn ông dáng dấp cao ráo, đội mũ màu đen, đeo khẩu trang kín mít; thoạt nhìn như minh tinh nào đó đang cải trang để tránh ống kính báo chí.

“Đây là vệ sĩ của em à?” Doãn Vị Ngâm tò mò hỏi.

Úc Tang lắc đầu tỏ vẻ thần bí, cô còn đang định bảo Doãn Vị Ngâm đoán thì người đàn ông kia đã nóng lòng không nhịn được mà cởi khẩu trang và mũ xuống, “Giám đốc Ngâm, cậu còn có lương tâm không đấy? Mới mấy ngày không gặp mà cậu đã không nhận ra tôi rồi sao.” Lăng Tụng bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, còn muốn cốc trán cô nhưng lại bị cô tránh được.

Thành ra tay của anh ấy lại rơi xuống trúng đầu Doãn Vị Lâm.

Doãn Vị Lâm: “...”

Có phải mọi người đều đã quên cậu là bệnh nhân hay không?

Doãn Vị Ngâm mỉm cười giải thích: “Tôi đâu có cố tình không nhận ra cậu, chỉ là dạo gần đây trí nhớ có hơi sa sút mà thôi.”

Lăng Tụng không tin: “Chuyện này thì có liên quan gì đến trí nhớ của cậu chứ?”

“Tôi nhớ cậu đã sắp ba mươi tuổi rồi, một người đàn ông gần ba mươi mà còn chơi mấy trò trẻ con đến cả lũ nhóc ba tuổi còn không thèm chơi sao.” Doãn Vị Ngâm nói.

Lăng Tụng: “...”

Mấy người trong phòng bệnh đều quen biết nhau nên Doãn Vị Ngâm cũng không đặc biệt tiếp đãi gì. Cô nhân lúc có người ở đây nói chuyện với em trai thì đến trạm y tế.

Cô đóng cửa phòng lại rồi quay sang trái, mới đi được vài bước liền vô tình trông thấy hai bóng người đứng ở trước cửa phòng bệnh cách đó không xa.

Cô nhận ra bóng người đang quay lưng lại với mình.

Mặc dù không nhìn rõ mặt, mà cũng đã mấy ngày không gặp nhau, nhưng cô biết chắc đó chính là Văn Dã.

Người đứng đối diện Văn Dã là một cô gái dáng người cao ráo.

Cô ấy có mái tóc xoăn dài, nước da hồng hào. Doãn Vị Ngâm nhìn bọn họ mấy giây ngắn ngủi đã để ý thấy cô gái kia tiến đến gần Văn Dã một bước.

Hơi thở của Doãn Vị Ngâm nghẹn lại, một loại cảm giác khẩn trương đột nhiên dâng lên trong lòng cô một cách kỳ lạ.

Cô bình tĩnh lại vài giây.

Cô nghĩ mình không nên nhìn tiếp nữa, như vậy thật mất lịch sự. Hơn nữa lúc này cũng không nên đến trạm y tế, nếu đi ngang qua đó, bọn họ sẽ khó mà không thấy ngại ngùng.

Nghĩ đến đây, cô bèn quay lưng đi.

Nhưng cô chỉ vừa quay lại được nửa đường thì phía sau phát ra tiếng động.

“Cô Doãn.” Cô nghe thấy có người gọi mình, âm thanh trầm thấp vang lên khiến cô bất giác nhớ tới nhiệt độ bàn tay anh, lúc anh chạm vào cô cách một ống tay áo.

Doãn Vị Ngâm sững người một lát rồi từ từ ngoảnh đầu lại.

Mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia.

Người đàn ông đứng thẳng nghiêm nghị, giữ một khoảng cách nhất định với cô gái bên cạnh, khoảng cách ấy có thể xóa bỏ mọi sự mờ ám.

Sau đó Doãn Vị Ngâm thấy anh nhắm mắt lại, dùng một ngữ điệu vô cùng bình thản nói với mình: “Cô qua đây một lát đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play