Quản gia Kha Kiệt lần đầu tiên tới một nơi như Trung tâm cứu trợ Omega, hắn im lặng bước vào đại sảnh, trong lòng cực kì không tình nguyện.

Những Omega đến đây đăng ký, hoặc là dân cư được cứu từ các tinh cầu ngoại lai, hoặc là những tên dân thường thấp kém thậm chí không thể duy trì một cuộc sống cơ bản...

Bất kể là loại nào, đều kém hơn so với công dân sinh ra và lớn lên ở Tinh cầu Thủ đô, huống chi người này lại đến từ tinh cầu bỏ hoang.

Phải, chính là Tinh cầu bỏ hoang.

Nghĩ đến đây vị quản gia này không khỏi nhíu mày.

Người ta nói rằng đó là tinh cầu chưa phát triển, còn rất bẩn, giống như một bãi rác, ai lại đi nhặt người ở đó cơ chứ?

Khả năng rất cao là vị Omega kia còn có thân hình gầy gò, lời nói và hành động đều rất thô tục, có khi trên người còn có mùi lạ khó ngửi không thể nào loại bỏ.

Một người như vậy bước chân vào Thẩm gia chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ của gia tộc, càng không thể so sánh với thiếu gia Thẩm An, từ nhỏ đã được dạy dỗ bằng nền giáo dục quý tộc dành cho Omega.

Nghĩ đến nhiệm vụ mà ông chủ giao phó, quản gia cố nén sự chán ghét cùng khinh bỉ trong lòng, giơ tay chỉnh chiếc nơ đen được chế tác tinh xảo, hách dịch hỏi nhân viên: “Tôi được Thẩm gia phái tới đón Thẩm Ngôn, cậu ta ở đang ở đâu?

“Ông tìm tôi?”

Một thanh âm trong trẻo đột nhiên truyền đến cách đó không xa, giống như tiếng suối chảy qua các khe đá, róc rách vang lên, dễ dàng khiến người ta động lòng.

Người quản gia nhìn về nơi phát ra âm thanh, lập tức sững người tại chỗ như bị trúng lời nguyền, hai mắt trừng to không thể nào tin được.

Chỉ thấy một Omega với thân hình mảnh khảnh tùy ý ngồi trên sô pha, làn da trắng nõn, đường nét như ngọc, vừa tinh xảo mà cũng vừa trong trẻo.

Các đường nét trên khuôn mặt của cậu tinh xảo không thể nào tả được, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh. Đôi mắt kia còn đẹp hơn cả bảo thạch quý hiếm nhất nhưng con ngươi lại lạnh lẽo, trong suốt như thủy tinh, nếu không cẩn thận nhất định sẽ đắm chìm trong đó, không thể nào thoát ra.

Thẩm Ngôn tắt quang não đi, nhướng mày nhìn hắn.

Bộ đồng phục màu xám bình thường tôn lên những đường nét hoàn mỹ của thanh niên, đôi chân dài vắt chéo một bên, đôi tay trắng nõn thon dài đặt trên quang não, móng tay hồng hào khỏe mạnh, trông vô cùng thích mắt.

Nói cách khác, bản thân Omega này đã đẹp mắt đến mức khiến người ta khó lòng kiềm chế.

Khoan đã, đây là Omega tới từ tinh cầu bỏ hoang sao? Sao có thể chứ?!

Quản gia như bị sét đánh ngang tai, mất một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, thần sắc vô cùng phức tạp, “Cậu là Thẩm Ngôn?”

Thật sự không phải là một Omega xuất thân từ gia tốc hàng đầu nào đó chứ?

“Ừm, là tôi.” Thẩm Ngôn đứng lên, đi tới trước cửa đại sảnh, nhìn thấy bên ngoài có chiếc xe huyền phù màu đen đang chờ: “Bây giờ chúng ta quay về Thẩm gia sao?”

“Không sai.” - Chờ đến khi đối phương tiến lại gần mình, quản gia mới phát hiện Omega này rất cao, so với Beta như hắn cũng không khác biệt là mấy, ước chừng có thể cao đến một mét tám.

Điều này khiến hắn hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.

Lớn lên trông xinh đẹp thì sao nào?

Cậu ta hoàn toàn không phù hợp với gu thẩm mỹ của con người về các Omega  quý tộc, không nhỏ nhắn, đáng yêu, cũng chẳng mềm yếu để người ta phải thương xót.

Lễ tiết cũng thật kém cõi, đối với một quản gia quản lý công việc của gia tộc như hắn cũng không có chút nể nang nào.

Phải biết rằng ngay cả thiếu gia Thẩm An được mọi người yêu quý cũng sẽ trìu mến gọi hắn một tiếng ông Kha.

Chậc, quả nhiên là Omega đến từ tinh cầu bỏ hoang, một Omega như vậy chắc chắn sẽ không được các Alpha yêu thích.

Năm nay, quản gia Kha Kiệt cũng đã hơn bảy mươi tuổi, từ đời gia chủ trước hắn đã làm việc cho Thẩm Gia, nên vẫn còn duy trì gu thẩm mỹ truyền thống.

Trong mắt hắn, một Omega hoàn hảo là người có thân hình mềm mại, trang điểm tinh xảo, ngày thường đều sẽ thưởng thức trà chiều, không có việc gì làm thì có thể chơi bài, chăm sóc bản thân, chờ đợi Alpha tới sủng hạnh mình là được.- Ứng dụngTᎽT

Dù sao vai trò quan trọng nhất của Omega là sinh ra những người thừa kế xuất sắc, những thứ khác tất cả không quan trọng.

Dù hiện tại, cuộc sống cũng đã cởi mở, hiện đại hơn, nhưng quản gia là đại diện cho những kẻ vẫn luôn có định kiến về Omega, cái định kiến đó đâu đâu cũng có.

Thẩm Ngôn đi theo hắn lên chiếc xe huyền phù màu đen.

Đây là chiếc xe huyền phù X-1 mới nhất với thân xe thuôn dài, bao phủ toàn bộ chiếc xe là màu sắc lạnh lẽo độc đáo của kim loại, cao quý nhưng lại ấm cúng, có giá trị lên đến hàng vạn tinh tệ.

Thẩm gia ở phương diện này chưa bao giờ thua kém bất kì ai, họ thực sự đã làm rất tốt trong việc giữ thể diện cho gia tộc, dù đi đến đâu cũng thể hiện sự xa hoa của quý tộc.

Cảm nhận được ánh mắt ghen tị của các Omega trong Trung tâm cứu trợ, quản gia rất hài lòng.

Hắn chọn xong lộ trình di chuyển, chiếc xe lơ lửng lập tức bật chế độ lái tự động, lao vun vút với tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một dải ánh sáng màu đen.

Thẩm Ngôn chán nản vuốt ve thân xe cao cấp, suy nghĩ chậm rãi trôi đi.

Năm cậu mười lăm tuổi, lần đầu được sở hữu một chiếc xe huyền phù khi đã có bằng lái, cũng đã từng yêu thích nó một đoạn thời gian.

Đáng tiếc, vì xe có cài chế độ an toàn, nên dù chuyển sang chế độ lái thủ công cũng vẫn là một lộ trình cố định, không có chút thử thách gì, chỉ vài ngày cậu đã thấy nhàm chán.

Vẫn là cơ giáp thú vị hơn.

Nghĩ đến cơ giáp 'Linh Vũ' đã vỡ vụn và những vật liệu cần thiết để khôi phục nó, Thẩm Ngôn đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội.

Thì ra cơ giáp của cậu quý giá như vậy, mỗi bộ phận đều được chế tạo từ vật liệu thượng hạng, có một số vật liệu thậm chí dù có tìm kiếm cũng chẳng tìm được, phỏng chừng chỉ có thể thông qua các kênh đặc thù như cục quân sự mới có thể mua được, ví dụ như vũ khí tối tân nhất.

Xem ra là không còn cách nào khác để phục hồi như cũ trong một khoảng thời gian ngắn được.

Cậu rũ mắt suy tư, nhưng cậu không biết rằng trong mắt quản gia Kha Kiệt đã thành cậu nghiện chiếc huyền phù cao cấp này mãi không thể thoát ra được.

A, quả nhiên là thứ quê mùa, chưa hiểu sự đời.

*

Chiếc xe huyền phù màu đen hạ xuống từ trên không trung, tốc độ dần dần chậm lại, điều đó có nghĩa là đã sắp đến nơi.

Với địa vị của Thẩm gia ở Tinh cầu Thủ Đô, tất nhiên sẽ không thể ở trung tâm Tinh cầu, nơi hội tụ cả địa vị và quyền lực , đây chỉ là khu rìa ngoài giáp ranh với ba trung tâm lớn, mỗi tấc đất đều đắt đỏ như nhau.

Căn biệt thự biệt lập của nhà Thẩm gia được xây theo phong cách Châu Âu cổ kính, nhìn từ xa, nó giống như một tòa lâu đài nhỏ lộng lẫy.

Ở thời đại mà trí tuệ nhân tạo phổ biến khắp các tinh cầu, một số quý tộc muốn dùng những thứ cổ xưa để thể hiện địa vị của mình, chẳng hạn như Thẩm gia.

Thiết kế bên ngoài biệt thự của những gia tộc cấp thấp thế này quả thực không ai có thể bì kịp, nhưng họ không biết rằng những gia tộc thượng lưu chân chính chưa bao giờ cần những thứ này để tô điểm cho danh tiếng của mình.

“Tới rồi.”

Chiếc xe huyền phù vững vàng đỗ ở giữa đường, Thẩm Ngôn thoải mái nhảy từ trên xe xuống, động tác thoải mái, tự do tự tại.

Nhưng hành động này trong mắt vị quản gia chính là hành động vừa thô lỗ, vừa thấp kém.

Sau khi họ xuống xe, mặt đất hiện lên một vạch sáng, chiếc xe liền chui vào, khoa học kỹ thuật thời này thực sự phát triển vượt bậc.

Trước cánh cổng màu đen được chạm trổ tinh xảo, sang trọng, sáu nữ hầu Beta mặc đồng phục hầu gái kiểu Âu đang xếp hàng ngay ngắn, vừa nhìn thấy hai người lập tức cung kính cúi đầu.

Quản gia nhìn bọn họ một cái, khiển trách vài câu, sau đó dẫn Thẩm Ngôn tiến về phía trước.

Sau khi hai người rời đi, mấy người hầu lập tức xì xào, bàn tán sôi nổi.

"Đây là thiếu gia Omega được nhặt về từ tinh cầu bỏ hoang sao? Cậu ấy lớn lên thực sự xinh đẹp quá đi!" 

“Lúc cậu ấy nhìn qua, tôi liền cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

“Hơn nữa cậu ấy cũng thật cao nha nhìn từ sau lưng không thể nào nhận ra được cậu ấy là một Omega luôn ấy.”

“Nhưng cậu xem thái độ quản gia kìa, hình như không đem thiếu gia mới này để vào mắt…”

“Dù sao cậu ấy mới từ tinh cầu bỏ hoang trở về, Thẩm gia vừa lớn lại vừa nhiều quy củ, có lẽ cuộc sống sau này của cậu ấy sẽ rất khó khăn.”

......

Với khả năng nghe phi thường của Thẩm Ngôn, cậu tất nhiên có thể nghe thấy những gì họ đang nói, nhưng trong lòng cậu lại không chút gợn sóng, thậm chí cậu còn thoải mái thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Cách cánh cổng không xa là đài phun nước, khi phun nước, dòng nước bay cao hơn một trăm mét, cũng hoành tráng quá rồi. Hồ nước được chạm khắc hoàn toàn từ một khối bạch ngọc tự nhiên, bên trong có những viên đá trang trí đặc biệt được thu thập từ các hành tinh khác nhau, nước trong hồ trong vắt và lấp lánh.

Hai bên đài phun nước là hai tác phẩm điêu khắc từ hợp kim cao mười mét được chế tác đặc biệt, các hoa văn được chạm khắc sống động như thật, trông vô cùng bắt mắt.

Khi Thẩm Ngôn đi sang một bên, cậu đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Quản gia trong lòng không khỏi khinh bỉ: “Đúng là thứ nhà quê, chắc cậu chưa bao giờ được thấy biệt thự rộng lớn, sang trọng vậy đâu nhỉ.”

Ai ngờ Omega kìa lại nói ra câu khiến người ta kinh ngạc: “Cái đài phun nước này… sao lại nhỏ như vậy.”

Quản gia: “??!”

Quản gia nghe vậy, suýt chút nữa không thở nổi, ho kịch liệt mấy tiếng, không biết liệu lỗ tai của mình có bị vấn đề gì hay không.

Hắn có nghe nhầm không, một đài phun nước như vậy lại được coi là nhỏ sao?!

Một vật trang trí xếp sang trọng như vậy có thể được coi là độc nhất ở các gia tộc trung lưu. Không nói đến những thứ khác, chỉ mấy viên đá trang trí này thôi cũng là được thu thập từ nhiều tinh cầu khác nhau, có giá trị lên đến hàng trăm triệu tinh tệ.

Thẩm Ngôn không nói dối, cậu thật sự cảm thấy đài phun nước này rất nhỏ, không lớn bằng một phần mười căn nhà của cậu ở kiếp trước.

Bởi vì nó thuận tiện nên Thẩm Ngôn thường xuyên dùng đài phun nước để vệ sinh cơ giáp, nhưng đài phun nước trước mắt này thoạt nhìn đương nhiên không thể đáp ứng nhu cầu này của cậu, thậm chí còn không thể phun chất lỏng đặc biệt có chức năng chăm sóc cho cơ giáp.

Nhưng cậu nghĩ lại thì hiện tại cơ giáp cũng không có, cậu nghĩ nhiều thế cũng vô dụng.

Thanh niên rũ mắt, hàng mi cong vút khẽ rung, thất vọng thở dài.

Hệ thống lập tức an ủi nói: “Ký chủ đừng buồn, nhiệm vụ hoàn thành chúng ta có thể trở về!”

Thẩm Ngôn hơi sửng sốt: “Còn có thể trở về sao?”

Đúng thật là cậu hy vọng có thể trở về, ít nhất là sống ở thế giới quen thuộc, và... còn có người đang đợi cậu.

Hai người đi qua bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận và một khu vườn rộng lớn với bông hồng đang nở rộ, ngào ngạt hương hoa, quản gia dẫn cậu tiến vào bên trong biệt thự. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tại đại sảnh được trải chiếc thảm thủ công màu sâm phanh, Thẩm Ngôn đứng ở đó, cậu cuối cùng cũng gặp được gia đình trên danh nghĩa của mình.

Cha Thẩm mặc bộ quần áo ở nhà sẫm màu, ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt điềm tĩnh, dùng não quang xem tin tức tài chính.

Mẹ Thẩm mặc một chiếc váy ren dài với kiểu dáng phức tạp cùng lối trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc của bà được chải chuốt kỹ lưỡng, đính thêm nhiều loại đá quý.

Bà nhã nhặn pha một tách trà đen cho cha Thẩm, trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Thẩm An cũng không kém, ăn mặc từ đầu đến chân giống như sắp đi dự yến tiệc, thực sự quá xa hoa.

Cậu ta ngồi ở giữa hai người, tỏ vẻ thân thiết kéo tay mẹ Thẩm ra sức làm nũng.

Cả nhà ba người vui vẻ tận hưởng, hoàn toàn không có ý sẽ chào đón sự xuất hiện của Thẩm Ngôn.

Vì vậy, khi cậu Omega vừa xuất hiện trong đại sảnh, cả ba người Thẩm gia đều sững sờ tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Mẹ Thẩm giật mình khi thấy cậu con trai đến từ tinh cầu bỏ hoang này có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, quả thực đẹp hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Ngay cả khi lời nói và hành động của cậu thô lỗ như thế nào đều có thể thông cảm được khi nhìn vào khuôn mặt đẹp như hoa này.

Cha Thẩm nghĩ sâu xa hơn thế, ông ta thậm chí còn suy tính đến việc sử dụng vẻ đẹp của con trai để liên hôn với một quý tộc cấp cao đổi lấy lợi ích cho gia tộc.

Còn Thẩm An thì kinh ngạc, trong lòng nhất thời thắt lại, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác hỗn loạn cùng ghen tị mãnh liệt, cậu ta vốn không để ý tới cái tên 'khốn nạn' đến từ tinh cầu bỏ hoang kia, nhưng bây giờ…

Dù Thẩm Ngôn không có danh xưng Omega xinh đẹp nhất nhưng ai cũng phải công nhận vẻ đẹp này quá mức mỹ lệ, 'anh trai' này lớn lên quá xinh đẹp, quả thực nhìn đến mức khiến người ta lóa mắt...

Cho nên, nhất định không thể để anh ta làm lung lay địa vị của mình được, dù ở nhà hay ở bất cứ đâu đi chăng nữa!

Thẩm An che đậy ánh mắt của mình, đứng dậy muốn nắm lấy tay cậu, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu: “Anh là Thẩm Ngôn đúng không? Em tên Thẩm An, cũng giống anh đều là Omega.”

Cậu ta lại giới thiệu tiếp: “Đây là cha, đây là mẹ, hai người đều đối xử với em rất tốt. Anh không cần phải lo sợ, sau này ba mẹ nhất định cũng sẽ đối xử tốt với anh.”

Rõ ràng Thẩm Ngôn mới là thiếu gia thật sự, lại bị một ‘tu hú chiếm tổ’* thiếu gia như cậu ta lấy thái độ của một vị chủ nhân thật sự trong gia đình nói chuyện với cậu, đúng thực là quá nực cười mà.

*Nói đến một hiện tượng trong tự nhiên, thay vì làm tổ, ấp trứng và chăm con non như các loài chim khác thì vào mùa sinh sản tu hú thường tìm tổ chim chích và “gửi nhờ” trứng của mình ở đó. Và khi tú hú con vừa tách vỏ trứng nở ra, chúng lập tức đẩy những quả trứng khác rơi xuống đất để độc chiếm cái tổ nên mới có câu “tu hú chiếm tổ”. 

Còn ý trong câu là nói Thẩm An không phải huyết mạch của Thẩm gia, chỉ vì bồng nhầm con nên mới có thể chiếm lấy vị trí của về Thẩm Ngôn, được sống trong sung túc, xa hoa..

Lúc này, nỗi đau buồn về cái chết của cha mẹ nuôi, hòa lẫn với sự xấu hổ và phẫn nộ khi bị quản gia coi thường, lại thêm giọng điệu châm chọc của Omega trước mặt đã khiến 'Thẩm Ngôn' trong sách bộc phát.

Cậu ấy tức giận giật tay ra, đánh thật mạnh vào tay Thẩm An, phát ra tiếng ‘bốp’ giòn tan, bàn tay mềm mại của Thẩm An đó lập tức đỏ bừng lên.

Hành động này càng khẳng định 'Thẩm Ngôn' vô học, khiến ba mẹ vốn không thích mình càng thêm khó chịu, còn Thẩm An lại càng được mọi người yêu mến, kể cả quản gia.

Tuy nhiên, không ai phát hiện ra rằng 'Thẩm Ngôn' - người lớn lên ở tinh cầu bỏ hoang, trên tay cậu ấy đầy những vết thương do làm việc nặng nhọc, ngay cả khi đã lành lại, vẫn còn những vết sẹo mờ nhạt.

Nhưng không một ai hỏi cậu ấy liệu có đau hay không, có tủi thân không?

Lúc này Thẩm Ngôn thản nhiên cười cười, vươn tay nắm lấy tay cậu ta, giơ ngón tay thực hiện một chút tiểu xảo.

Nghe thấy tiếng kêu đau của đối phương, Thẩm Ngôn lập tức rút tay về, dùng khăn tay lau đầu ngón tay như bạch ngọc của mình như thể bản thân vừa chạm phải thứ gì đó rất bẩn thỉu, chậm rãi nói: “Cảm ơn cậu đã giới thiệu 'ba mẹ tôi' nhé, em trai Thẩm An.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play