Thẩm An nhất thời bị những lời nói ẩn ý của đối phương làm cho kinh ngạc, nhưng tay phải lại cảm thấy đau đớn, khiến cậu ta không thể tiếp tục suy nghĩ.
Thật sự đau quá đi!
Không chỉ đau đớn, mà còn có cảm giác tê dại do hàng ngàn con côn trùng cắn, từ ngón tay lan dần đến toàn bộ cẳng tay.
Do Omega này đã được nuông chiều từ nhỏ, không khi nào phải chịu khổ sở như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống từng giọt, khóc đến đỏ cả mũi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, trông rất khổ sở, cũng rất đáng thương.
Tiếng khóc của Thẩm An khiến trái tim cả nhà Thẩm gia run lên, đại sảnh nhất thời náo loạn.
Người hầu vội vàng đưa dụng cụ y tế, tìm đá lạnh chườm lên, quản gia khổ sở lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, mẹ Thẩm xem đi xem lại trên bàn tay non nớt, trắng nõn của Thẩm An lại không thấy gì, thậm chí cả một vết đỏ cũng không có, chứ đừng nói đến có vết thương nào.
“Con đã làm gì Tiểu An?” – Mẹ Thẩm nhíu mày nhìn cậu.
“Tôi chỉ là bắt tay với cậu ta thôi, mẹ không nhìn thấy sao?” - Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Ngôn tràn đầy nghi hoặc: “Hay mẹ thử xem lại băng ghi hình lúc vừa rồi đi, tôi tin nó có thể chứng minh tôi trong sạch.”
Nói xong, cậu không đợi mọi người nói tiếp, không chút khách khí ngồi xuống ghế sô pha.
Nhưng đúng lúc này, cổ họng Thẩm Ngôn đột nhiên truyền đến cơn ngứa ngáy, khó chịu.
Cậu nhíu mày ho khan vài tiếng, dùng đầu ngón tay xoa xoa, nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi, không khỏi kinh ngạc.
Hai ngày nay cậu đã quen với việc lâu lâu sẽ nôn ra máu, dường như đó là một loại tự chữa lành của cơ thể, nôn ra máu xong sẽ thấy dễ chịu hơn.
Cùng lắm hiện tại…
“Khụ khụ, dù sao tôi cũng từ tinh cầu bỏ hoang về đã quen với việc chịu đựng khổ cực rồi, dù sức khỏe tôi còn hơi yếu nhưng không sao... Các người cứ tìm bác sĩ cho em trai đi? Không cần quan tâm tôi.”
Thẩm Ngôn thấy còn chưa đủ náo nhiệt, một bên nói một bên ra sức ho khan vài tiếng, trông vô cùng yếu ớt, đáng thương.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào khuôn mặt tái nhợt thanh tú cùng đôi môi dính vết máu của thanh niên, không tự chủ được mà hốt hoảng.
Cậu Omega đó giống như đóa hồng héo tàn sau trận mưa lớn, dẫu đã tàn nhưng lại mang vẻ đẹp rung động lòng người.
Sau khi hoàn hồn, họ phát hiện ra một điểm quan trọng: Thanh niên kia thoạt nhìn hình như bị thương còn nặng hơn thiếu gia Thẩm An nhiều.
Rất nhiều người ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng lại cảm thấy thiếu gia Thẩm An quá mức mỏng manh, yếu đuối, bắt tay một cái cũng có thể bị thương được sao?
Ngược lại, thiếu gia Thẩm Ngôn trông có vẻ bị thương rất nặng, cậu đã âm thầm chịu đựng trong thân thể yếu ớt như vậy sao. Chắc chắn cậu đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực khi ở tinh cầu bỏ hoang, vậy nên mới thành ra như vậy, thật sự quá đáng thương mà.
“... Cảm ơn anh, em thật sự không cần đâu.” Cảm nhận được ánh mắt mọi người, Thẩm An vội vàng cắn môi cự tuyệt.
Mái tóc của cậu ta ướt đồ đầy mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy vì đau đớn: “Em dùng... máy trị liệu là được.”
Quản gia đau lòng: “Nhưng mà thiếu gia...”
Thẩm An lắc đầu với quản gia.
Cậu ta hiểu tính cách của cha Thẩm, ông ta chú trọng thể diện, trong nhà ông ta càng ghét loại người điệu đà, ngu dốt và ồn ào.
Thẩm An âm thầm nhìn vẻ mặt của cha Thẩm, mặc dù ông ta che giấu rất tốt, nhưng trong ánh mắt ông ta vẫn thể hiện rõ ràng ý thiếu kiên nhẫn, hơn nữa còn là không kiên nhẫn đối với cậu ta.
Cậu ta không được làm ba mình tức giận vì một chuyện vặt vãnh như vậy.
Tất cả đều do tên Thẩm Ngôn đáng ghét kia!
Nỗi ủy khuất trong lòng cùng nỗi đau trên tay khiến sắc mặt Thẩm An có chút méo mó, nhưng ngay sau đó, Omega kia lại trở về dáng vẻ thanh tú, ngoan ngoãn lễ phép thường ngày, như thể vẻ u ám vừa rồi chỉ là ảo giác.
Phải mất tận mười phút thì cơn đau trên tay Thẩm An mới dừng lại.
Toàn thân cậu ta đổ mồ hôi lạnh, ngay cả môi cũng bị cắn rách, trông còn thảm hơn cả Thẩm Ngôn.
Đáng tiếc sự ủy khuất này cậu ta chỉ có thể cắn răng mà nhịn xuống.
Sau một trận gà bay chó sủa, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Trong khoảng thời gian này, bầu không khí rõ ràng có chút khó xử.
Thẩm Ngôn không có gì để nói với họ vì điều đó không cần thiết.
Cậu lại không phải là 'Thẩm Ngỗn, càng không khao khát cái gọi là tình yêu thương của ba mẹ ruột thịt.
Mà Thẩm gia hiển nhiên không muốn biết nhiều hơn về cậu, hoặc là xấu hổ vì cậu xuất thân từ tinh cầu bỏ hoang, hoặc là không muốn nhắc tới chuyện lúc nãy.
Yên lặng trong chốc lát, cha Thẩm mở miệng trước phá vỡ bầu không khí: “Những năm gần đây, cha biết Tiểu Ngôn đã phải chịu khổ rất nhiều. Với tư cách là cha mẹ của con đây là món nợ mà chúng ta nợ con. Con có thể yêu cầu bất cứ điều gì mà con muốn. Nhưng Thẩm An là đứa trẻ đã được chúng ta nuôi lớn từ nhỏ, không phải người ta thường nói ơn dưỡng dục hơn ơn sinh thành sao, chúng ta hy vọng con có thể tiếp nhận thằng bé.”
Ông ta nói là hy vọng cậu chấp nhận nhưng thực chất lại hoàn toàn không cho cậu cơ hội cự tuyệt: “Báo cáo về gene của Tiểu An cha đã cho người sửa lại, về sau các con đều là con cái của chúng ta, là huyết mạch của Thẩm gia.”
Nói tới đây, cha Thẩm liếc nhìn cậu Omega đang ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào, ngữ khí mang hàm ý cảnh cáo: “Về thân thế của Thẩm An, không ai được phép tiết lộ nửa lời!”
Thẩm Ngôn ngồi ở chỗ tối không tiếng động cong cong môi cười, không nghĩ tới Thẩm gia đã chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ông ta có thể cho người sửa đổi bản báo cáo gene của Thấm An, chắc hẳn đã tốn không ít công sức.- Ứng dụngTᎽT
Quả nhiên, ba người họ mới là một gia đình thực sự.
Còn ‘Thẩm Ngôn’, ngay từ đầu cậu ấy chỉ là một kẻ ngoài cuộc đáng thương, đến chết, cậu ấy cũng không thể chen chân vào cái gia đình này.
Mẹ Thẩm cười phụ họa: “Tiểu An thật sự rất xuất sắc, thành tích ở học viện Omega cũng rất tốt. Thẩm Ngôn, con vừa trở về, nên cùng em trai học hỏi lễ nghi.”
Thẩm An nghe được báo cáo gene đã được sửa lại, tảng đá trong lòng chậm rãi rớt xuống, toàn thân nhẹ nhõm.
Cậu là giả thì thế nào, có ai sẽ biết được điều đó?
Thẩm An bất giác lấy lại tự tin: "Anh Thẩm Ngôn trước đây chưa từng học qua lễ nghi đúng không? Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chỉ dạy cho anh ấy thật tốt."
Trên mặt mẹ Thẩm lộ ra vẻ hài lòng, bà âu yếm vuốt tóc Thẩm An.
Thẩm Ngôn khẽ mỉm cười: “Cũng được.”
*
Trên bàn ăn dài chừng mười thước bày ra đủ loại món ăn sang trọng cao cấp.
Trong đó không chỉ có những món thơm ngon có đủ cả vị lẫn sắc, còn có một món cao lương mỹ vị hiếm có được làm từ thịt tinh thú - lấy từ phần béo nhất và mịn nhất trong bụng của một con hải thú tên cá Bạch Sương, một miếng cỡ lòng bàn tay có giá hàng nghìn tinh tệ, nghe nói dùng nó bồi bổ cơ thể rất hiệu quả.
Thẩm An ngồi thẳng lưng, ưu nhã trải khăn ăn, nhận lấy nước đá từ người hầu súc miệng, rồi cẩn thận nhổ ra, sau đó dùng khăn lụa cao cấp làm bằng sợi tơ tằm nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Khi món chính được bưng ra, cậu ta cầm dao lên và cắt thịt thành những miếng nhỏ có cùng kích cỡ.
Thẩm An nhìn Thẩm Ngôn với ánh mắt tự mãn và chế giễu, nhưng vẻ mặt của cậu ta ngay lập tức liền biến sắc, và ngay cả nụ cười của cậu ta cũng trở nên gượng gạo khó coi.
Chẳng qua vì đối phương có phong thái hoàn mỹ hơn cậu ta, giống như bẩm sinh đã mang trong người phong thái của quý tộc.
Bàn tay dưới ánh đèn trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo càng khiến bộ đồ ăn cao cấp trở nên thô kệch.
Omega với đường nét tinh xảo đang cụp mi mắt, tư thế thoải mái, ngón tay thon dài cầm dao nĩa, chậm rãi cắt theo kết cấu của miếng thịt, mỗi một miếng đều vừa phải, như được đo bằng thước, cuối cùng nho nhã đưa thức ăn lên miệng.
Toàn bộ quá trình không giống như dùng cơm, ngược lại còn như là đang chơi một bản nhạc tao nhã, từng động tác nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần cao quý, thanh tao.
Mỗi động tác đều rất đẹp mắt, có thể được xem là kiểu mẫu trong sách giáo khoa.
So với động tác uyển chuyển của đối phương, Thẩm An cảm thấy bản thân giống như một cái máy được lập trình sẵn, vụng về cố gắng bắt chước cái gọi là 'tác phong ăn uống'.
'Cạch' một tiếng, chiếc nĩa trong tay cậu ta vô tình rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, khiến cha Thẩm cau mày nhìn sang.
Sắc mặt mẹ Thẩm càng thêm khó coi, mới vừa rồi bà còn khen lễ nghi của Thẩm An hoàn mỹ, nhưng trong nháy mắt, đứa con nuôi mà bà hết lời khen ngợi này lại khiến bà mất hết thể diện, xấu hổ như vừa bị người ta tát một cú trời giáng.
Vì cả hai đang ngồi ở ghế chính, cách xa họ nên cha mẹ Thẩm không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng người hầu đứng xung quanh hiển nhiên đều thấy được, cực lực che giấu vẻ mặt khiếp sợ.
Thiếu gia Thẩm An, người được dạy về phép xã giao dành cho quý tộc từ khi còn nhỏ lại không thể so sánh được với Thiếu gia Thẩm Ngôn mới trở về từ tinh cầu bỏ hoang? Như vậy là sao chứ?
Người hầu thay dao nĩa mới cho Thẩm An, nhưng hiện tại sắc mặt Thẩm An cứng đờ, không có cách nào tiếp tục dùng cơm.
Thẩm An tay vừa cầm lấy bộ dao nĩa mới, liền nhớ tới tư thế gần như hoàn mỹ của Thẩm Ngôn, động tác quy chuẩn khó có thể vượt qua kia làm cho sắc mặt của cậu ta tái nhợt, cổ tay khẽ run, trong lòng có chút khiếp đảm.
Có lẽ chính Thẩm An cũng không biết, chuyện này đã gây ra cho cậu một bóng đen tâm lý to lớn như thế nào.
Rõ ràng so với Thẩm Ngôn đến từ tinh cầu bỏ hoang kia, cậu ta mới là quý tộc.
Cậu được học lễ nghi từ nhỏ, đến thầy giáo cũng rất hài lòng với cậu.
Mà Thẩm Ngôn thì là cái thá gì chứ.
Cậu từng học lễ nghi ở tinh cầu bỏ hoang sao, đã từng gặp qua quý tộc nào chưa? Có khi đến các từ vựng thông dụng cũng không nhớ hết được?
Thẩm An muốn mượn cơ hội này để làm nhục 'anh trai' xuất thân hèn mọn này, làm mọi người biết khoảng cách giữa bọn họ, làm ba mẹ sẽ càng thiên vị cậu hơn!
Nhưng mà hiện thực lại hoàn toàn ngược lại.
Ưu điểm mà cậu ta tự hào nhất đã bị đối thủ nhẹ nhàng gạt phăng đi, đến lòng tự tôn kiêu hãnh của cậu ta cũng bị cậu dẫm nát.
Cậu ta bị một người xuất thân tinh cầu bỏ hoang rác rưởi này đánh bại, quả thực quá buồn cười, vô cùng vớ vẩn!
Thẩm An cảm thấy mình như đang gặp ác mộng, trong cơn ác mộng, cậu cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình, bàn tay cầm dao ra sức cắt thức ăn.
Thịt mỡ bị cắt thành từng miếng, nước thịt bắn tung tóe khắp nơi, lưỡi dao va chạm với đĩa phát ra âm thanh chói tai nhưng cậu ta vẫn chưa phát hiện.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn kì lạ của cha mẹ Thẩm cậu ta miễn cưỡng nói một câu: "Con có chút khó chịu." - Rồi nhanh chóng trở về phòng.
Trước khi đi, cậu ta còn dùng đôi mắt đỏ hoe u ám nhìn Thẩm Ngôn, nhưng cậu chỉ chuyên tâm ăn uống, hàng mi cong vút mảnh khảnh khẽ rủ xuống, không thèm tặng cậu ta một ánh nhìn.
Hệ thống điên cuồng gọi trong đầu: "Chết tiệt, chết tiệt, ký chủ, ngài thật ngầu. Tát vào mặt Bạch liên hoa, cậu ta sắp điên rồi, xin hãy tiếp tục phát huy!"
Thẩm Ngôn ăn rất nhanh, không lâu sau liền dừng lại.
Khi đó cậu mới năm tuổi, sức mạnh tinh thần thể quá xuất chúng khiến cậu trở thành đối tượng được nhiều người chú ý, tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu cũng cực kỳ hoành tráng nên Thẩm Ngôn đương nhiên phải học một số phép xã giao cần thiết. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giáo viên được Thẩm gia mời đến là bậc thầy về lễ nghi quý tộc trong cả thiên hà, vì lịch trình dày đặc, họ chỉ có thể hẹn một tháng dể dạy cậu.
Bình thường trẻ em ở độ tuổi này rất nhanh quên, thói quen cũng mau chóng thay đổi, nên phải mất ít nhất bốn đến sáu tháng để hình thành thói quen ổn định, chúng sẽ không ngừng luyện tập và củng cố qua nhiều năm đào tạo để trở thành một quý tộc thực sự.
Mà thời gian một tháng quả thức quá eo hẹp nên giáo viên dạy lễ nghi sẵn sàng dạy thêm buổi tối.
Tuy nhiên, cô không ngờ rằng những điều này hoàn toàn không có ý nghĩa trên người Thẩm Ngôn.
Trong vòng chưa đầy một tuần, đứa trẻ năm tuổi này đã thành thạo gần như tất cả các lễ nghĩ quý tộc phức tạp và khó hiểu, thậm chí còn làm tốt hơn giáo viên, mọi động tác dường như đều được đo lường cẩn thận bằng thước kẻ, tất cả đều hoàn hảo.
Điều đó đã khiến giáo viên dạy lễ nghĩ, người có hàng chục năm kinh nghiệm giảng dạy và đào tạo vô số học sinh xuất sắc vô cùng hoảng sợ nên đã nghỉ việc vào tuần sau. Cậu bé đó là một thiên tài xuất chúng.
Tuy nhiên, ngoại trừ tiệc sinh nhật và những dịp đặc biệt khác, Thẩm Ngôn sẽ không làm theo mấy nghi thức nhàm chán và cứng nhắc này.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, cậu đột nhiên cảm thấy hành động của mình thật trẻ con.
Thẩm Ngôn nói với hệ thống: “Thật sự không cần thiết so đo với Thẩm An về mấy thứ như tác phong trên bàn ăn, thật nhàm chán.”
Hệ thống: “Vậy vừa rồi ký chủ chơi có vui không?”
Thẩm Ngôn nghĩ nghĩ: “... Có một chút đi.”
Nhớ lại sắc mặt vô cùng khó coi của cha mẹ Thẩm, cùng với Thẩm An cố gắng chạy trốn, trong lòng cậu thật sự có một chút sảng khoái.
Giọng điệu của hệ thống trở nên hưng phấn hơn: “Đã vui rồi sao còn phải cân nhắc mình có trẻ con hay không? Muốn thì cứ làm đi, ký chủ không cần suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Ngôn nghe vậy có chút sửng sốt: Muốn làm... là có thể làm liền sao?
Trong quá khứ, hình như cũng có một người nói với cậu như vậy.
Chỉ là cậu mang trên lưng sứ mệnh bảo vệ cả Thiên hà, sự lựa chọn của cậu thực sự rất ít, hơn nữa, phần lớn thời gian đều vì kỳ vọng của người khác mà sống tiếp, dường như cậu chưa bao giờ thật sự sống vì bản thân mình.
Thẩm Ngôn nhìn thế giới xa lạ này, một tay chống cằm: Có lẽ, cậu thật sự có thể sống theo cách khác?