Sáng sớm hôm sau, Tinh hạm Norn chậm rãi dừng lại ở sân bay của Tinh cầu Thủ Đô, Thẩm Ngôn và đám Beta đi theo sau các sĩ quan, bước xuống từ tinh hạm.
Các Beta bị đưa tới các trung tâm tái định cư ở ngoại ô, đăng ký xong sẽ được sắp xếp các công việc phù hợp, rồi tự cấp tự túc*.
*Tự cấp tự túc: tự mình sản xuất những thứ cần thiết cho mình rồi tự sử dụng, không mua bán, trao đổi hàng hóa.
Còn đối với Omega quý giá như Thẩm Ngôn, Liên Phong đã đích thân đưa cậu đến Trung tâm cứu trợ Omega, tiến hành kiểm tra toàn diện và so sánh gene.
Nếu không tìm được người thân, mỗi tháng Trung tâm cứu trợ sẽ phát một khoản tiền hỗ trợ, đáp ứng được các nhu cầu cơ bản của Omega, đến khi kết hôn với một Alpha hoặc đạt đến một độ tuổi nhất định.
So với Beta đây là một loại đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.
Sảnh lớn của Trung tâm cứu trợ Omega.
Nhân viên công tác bên trong phần lớn đều là Omega, Alpha bị cấm đi vào, chỉ có thể ngồi ở đại sảnh chờ đợi.
Alpha cao lớn ngồi trên ghế sô pha, đôi lông mày lạnh lùng cứng rắn, eo lưng thẳng tắp, đôi chân dài đi ủng quân đội ngồi khép vào nhau, đó là tư thế quân đội tiêu chuẩn, vừa nhìn đã biết là người được huấn luyện bài bản.
Đặc biệt còn có huy chương tượng trưng cho Sĩ quan ba sao trên người anh thu hút vô số sự chú ý của nhiều omega, họ đều nhìn anh với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Ở Đế quốc, cấp bậc sĩ quan chia làm sáu thứ hạng, từ Sĩ quan một sao đến Sĩ quan sáu sao, Sĩ quan ba sao là cấp Trung, điều đó có ý nghĩa ở Đế quốc anh được hưởng đãi ngộ không tồi, tương lai phía trước cũng vô cùng rộng mở.
“Quân nhân Alpha kia đẹp trai như vậy, sao cứ ngồi ở đại sảnh, là đang đợi ai sao?”
“Hẳn là đang đợi Omega vừa rồi, bọn họ không phải là…”
“Không thể nào! Omega ngoại lai cần sĩ quan Đế quốc hộ tống đến Trung tâm cứu trợ, đó là quy định.”
Làm sao mà một Sĩ quan ba sao tiền đồ rộng mở như vậy lại coi trọng một Omega phải đến Trung tâm cứu trợ Omega, quả thực quá buồn cười.
“Mạnh Vũ, cậu thấy Omega kia chưa? Trời ơi, thật sự rất đẹp đó, tớ là một Omega mà còn nhìn đến ngây người.”
“Có thể đẹp thế nào chứ, vẫn không thể so sánh với Học viện Quý tộc Omega được?”
“Tớ nghĩ chút nữa cậu cứ đi nhìn thử đi.”
Nghe vậy, một Omega nữ tên Mạnh Vũ tỏ ra vô cùng coi thường.
Đám người nhà quê này, một Omega phải đến Trung tâm cứu trợ Omega còn có thể là một Omega cấp cao sao? Đều chỉ có thể là người bình thường, hoàn toàn không thể so với những Omega cao quý được nuôi dưỡng bởi các quý tộc.
Cô đã từng đứng từ xa trông thấy một Omega bước ra từ Học viện Quý tộc Omega, quần áo sang trọng, chỉnh tề, quý giá vô cùng, mái tóc được chải thành từng lọn nhỏ rồi búi lên cao, điểm thêm một số phụ kiện đá quý tự nhiên, trông nổi bật một cách chói mắt.
Họ còn có làn da trắng nõn như sữa, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, cả người tỏa ra hương thơm đến nỗi dù cách rất xa vẫn có thể ngửi được.
Đó mới là vẻ đẹp thật sự, khác xa với đám người bình thường bọn họ.
*
Thẩm Ngôn tiến hành kiểm tra toàn thân theo thường lệ.
Dụng cụ ở đây rất đầy đủ, so với dụng cụ trong tinh hạm tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, những dụng cụ này chỉ có thể kiểm tra ra thân thể cậu đang ở trạng thái suy yếu, lại không cách nào kiểm tra được tổn thương thật sự, càng không thể giải quyết được vấn đề của cậu.
Còn về tinh thần lực, Omega căn bản sẽ không kiểm tra, vì căn bản chỉ có Alpha và một số Beta mới có.
Ngoài các cuộc kiểm tra thân thể bình thường, thì một miếng thịt nhỏ ở sau gáy cứ được kiểm tra đi kiểm tra lại bằng nhiều dụng cụ khác nhau. Cuối cùng, họ kết luận là tuyến thể của cậu phát triển bình thường, sẽ phát dục khi trưởng thành hoàn toàn.- Ứng dụngTᎽT
Dụng cụ được rút ra, Thẩm Ngôn từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ tuyến thể ở sau gáy. Nơi đó có chút nóng ran, tựa hồ thật sự có thứ gì đó đang lặng lẽ nhô ra, chờ đợi phát dục thành thục.
Trải nghiệm này thực sự quá kì lạ.
Vị bác sĩ trung niên sau khi kiểm tra xoa xoa đầu ngón tay, trên mặt lộ ra vẻ sững sờ.
Vừa rồi, khi ánh đèn chiếu rọi xuống, làn da sau gáy của Omega trắng nõn đến mức như phát sáng, sờ vào rất mềm mại mịn màng, tựa như miếng ngọc quý hiếm, lại tựa như tơ lụa mịn màng, khi chạm vào thật sự không muốn rút tay ra.
Cũng may cô là một omega, nếu là Alpha nhìn thấy, chỉ sợ ngay sau đó liền hung hăng cắn xuống, ngậm chặt không buông, cho dù tuyến thể của Omega này còn chưa phát dục hoàn toàn.
“Kết quả so sánh gene cần mất vài phút mới có, trước tiên, cậu hãy chọn một cái vòng cổ có thể ngăn chặn tin tức tố đi, đề phòng vẫn hơn.” - Omega trung niên lấy từ trong ngăn kéo ra vài cái vòng cổ để cậu chọn, mỗi cái đều rất xinh đẹp, có ren, có vụn kim cương, còn có nơ hình con bướm,...
“Tôi nghĩ cậu nên chọn cái này, các Omega khác đều rất thích kiểu này.” - Cô cầm lấy một chiếc vòng cổ dài bằng hai ngón tay, nó được làm từ ren trắng, trang trí tinh khôi, điểm xuyến trên sợi ren có hình cánh hoa và một vài hạt trân châu sáng bóng, trông vừa trong sáng nhưng cũng rất nghịch ngợm, “Cái này rất hợp với cậu.”
“Cảm ơn, tôi chỉ cần cái đơn giản thôi.” - Thẩm Ngôn uyển chuyển từ chối lời đề nghị của cô, chọn một chiếc vòng bằng bạc không có trang trí gì.
‘Cạch’ một tiếng, dây khóa của chiếc vòng cổ móc vào nhau, rồi nó lại tự động điều chỉnh kích cỡ lớn nhỏ, vừa vặn ôm sát vào chiếc cổ mảnh khảnh của thanh niên, chỉ để lại chút khe hở để thở, trông như đồ vật trói buộc bản thân.
Bề mặt của nó tỏa ra ánh sáng bạc lưu động, tôn lên chiếc cổ trắng nõn, bên dưới là xương quai xanh tinh tế, lõm vào thành một đường vòng cung xinh đẹp theo từng động tác của cậu, tạo nên vẻ đẹp mà không có ngôn từ nào có thể miêu tả chuẩn xác được.
Thẩm Ngôn không quen với cảm giác này, da thịt tiếp xúc với kim loại lạnh lẽo cùng cảm giác bị giam cầm.
Thanh niên cau mày, dùng đầu ngón tay chạm quanh vòng cổ, cảm nhận sơ lược về chất liệu và kết cấu của nó, sau khi chắc chắn rằng thời gian sau này có thể dùng tay không bẻ gãy được nó, mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc sau, cậu đi đến quầy phục vụ lấy một bộ quang não dạng đồng hồ đeo tay và hai liều thuốc ức chế, tiến hành đăng ký thân phận Omega. Làm những việc này xong, kết quả so sánh gene cũng có.
Thẩm Ngôn nhấp vào màn hình, màn hình hiển thị gene của cậu cùng ‘Thẩm Tùng Sinh và Từ Uyển’ giống nhau đến chín mươi chín phần trăm, xác định họ có quan hệ huyết thống với Thẩm Ngôn, và họ cũng chính là cha mẹ ruột của 'Thẩm Ngôn'.
Sau khi có kết quả, Trung tâm cứu trợ Omega đã tự động liên lạc với gia đình của cậu.
Thẩm Ngôn nhấn vào thông tin của Thẩm gia - Xếp hạng thế gia của Tinh cầu Thủ đô đứng thứ 1623, là trung đẳng thế gia*.
*Ý là gia đình vừa, hơi giàu chút, chỉ tạm được coi là có tiền, không có quá nhiều địa vị và quyền lực trong xã hội.
Các thành viên chủ yếu của gia đình có: Cha Thẩm Thẩm Tùng Sinh (Alpha), mẹ Thẩm Từ Uyển (Omega), anh trai Thẩm Dịch (Alpha) và nhân vật chính Thẩm An (Omega), tất cả đều được mô tả giống như trong sách.
Như vậy, chút nữa cha Thẩm sẽ phái người tới đón cậu.
Thẩm Ngôn về lại đại sảnh, lập tức gây ra một trận náo động.
“Ra rồi kìa, ra rồi kìa, Mạnh Vũ cậu xem, chính là Omega đó…”
Mạnh Vũ không nói gì nhìn về phía kia, lập tức sững sờ tại chỗ.
Cô chưa từng gặp qua Omega nào như vậy.
Cho dù đang mặc một bộ quần áo bình thường nhưng lại như tỏa ra một loại khí chất khiến người khác không thể rời mắt.
Trên người cậu không có trang sức, nhưng lại không hề cảm thấy tầm thường, có lẽ bởi đôi mắt màu tím ẩn hiện dưới mái tóc kia, nó dường như còn sáng hơn cả những viên đá quý hiếm có, dù trang sức đắt đến đâu, cũng đều sẽ bị lu mờ trước khuôn mặt cao lãnh đấy.
Rõ ràng là chiếc vòng cổ đơn giản nhất, nhưng khi mang vào chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần ấy lại mang vẻ đẹp tự nhiên, giản dị.
Hóa ra còn có người có thể đẹp đến mức đó, chẳng cần dựa vào những thứ bên ngoài, cũng có thể chiến thắng vạn vật.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Ngôn đột nhiên nhìn về phía này, cười lễ độ với Omega đang sững sờ ấy, nụ cười tựa hồ như có thể hòa tan cả băng tuyết, khiến trăm hoa đua nở.
‘Bùm’ một tiếng, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị nụ cười kia đánh trúng, nhịp tim trở nên hỗn loạn, không ngừng đập bìch bịch trong lồng ngực, cô theo bản năng nín thở cố gắng điều chỉnh hô hấp rối loạn của mình…
“Mạnh Vũ, Mạnh Vũ, cậu không sao chứ, sao mặt cậu đỏ quá vậy.”
“... Cậu nói đúng.”
“Cái gì?”
“Cậu ấy thật sự rất đẹp, tựa như một vị thần giáng thế vậy.” - Mạnh Vũ lẩm bẩm nói, vẫn còn bị nụ cười vừa rồi làm cho mê mẩn, thần hồn điên đảo, không dứt ra được.
**
Nhìn thấy Thẩm Ngôn đi ra, sĩ quan Alpha vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên giãn ra vài phần, đôi chân dài thẳng tắp nhanh chóng bước đến trước mặt cậu.
Trong khoảng thời gian này, anh đã từ chối bốn, năm Omega đến bắt chuyện, sự khó chịu trong lòng đã dâng đến đỉnh điểm.
Nếu đối phương không phải là những Omega yếu ớt, mà là mấy tên lính dưới quyền, anh nhất định sẽ sử dụng tin tức tố để áp chế chúng.
Ánh mắt Liên Phong dừng lại vài giây trên chiếc vòng cổ màu bạc của Thẩm Ngôn, bỗng nhiên cổ họng cảm thấy có chút khô rát, lập tức dời ánh mắt đi, thấp giọng ho khan một tiếng: “Có kết quả so sánh gene chưa?”
"Rồi.”
Đôi tay Thẩm Ngôn nắm chặt vạt áo, đầu ngón tay dùng sức đến mức khiến cho khớp xương trắng bệch, rồi nặng nề cắn môi dưới, qua một lúc lâu sau mới run run giọng nói: “Tôi không phải do ba mẹ sinh ra, tôi là con của Thẩm gia. Nhưng tôi không có chút ấn tượng nào với họ từ lúc tôi được sinh ra, họ hình như cũng chưa bao giờ tìm kiếm tôi, tất cả những điều này… đều là thật sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mái tóc hơi dài che đi đôi mắt đang cụp xuống của thanh niên, khó có thể nhìn thấy biểu tình trong mắt cậu, nhưng thông qua đôi tay nắm chặt không ngừng run rẩy cũng cảm nhận được Omega này nội tâm đang rất hoang mang và mờ mịt.
[ Thật sự quá vớ vẩn, đã là thời đại Tinh tế rồi mà vẫn làm ra được chuyện bồng nhầm con sao, kho gene là vật trang trí thôi chắc? ]
[ Tuy ba mẹ nuôi chỉ là công cụ dẫn vào cốt truyện chính nhưng họ cũng là người, đến cả cái tên họ cũng không có sao? ]
Cũng vì không biết tên nên cậu cũng chỉ có thể nhờ Trung tâm cứu trợ Omega lập một tấm bia mộ không có tên tại tinh cầu bỏ hoang. Còn về chi phí, Trung tâm cứu trợ sẽ đứng ra giúp cậu thanh toán trước và trong vòng một năm cậu phải trả lại.
Hệ thống cũng bày tỏ sự bất lực: "...Haizz, đây đều là thiết lập của cốt truyện."
Thẩm Ngôn nỗ lực đóng vai một Omega ‘biết được chân tướng nhưng không biết phải làm sao’, cậu cảm thấy mình diễn rất tốt, nhưng đối phương lại không trả lời.
Cuối cùng là cậu đã làm sai chỗ ở nào sao?
Cậu không nhịn được liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Alpha trước mắt đang nhìn chăm chú vào... miệng của cậu??
Đôi môi vốn trắng bệch của Omega bởi vì hành động vừa rồi mà trở nên đỏ tươi, cùng làn da tái nhợt tạo thành sự tương phản rõ rệt, khóe môi đỏ ửng còn sót lại một vệt máu, sáng ngời chói mắt, như thể đôi môi ấy đã bị ‘chà đạp’ qua, trông vô cùng thảm thương nhưng cũng thật xinh đẹp.
Là do mình cắn rách môi sao?
Chỉ là giả vờ thôi mà, cậu cũng đâu cắn rách môi thật đâu.
Thẩm Ngôn nghĩ như vậy, vươn đầu lưỡi dọc theo môi dưới nhẹ nhàng liếm liếm, không nếm ra vị máu, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Cậu lại nhìn về phía Alpha, ánh mắt đối phương đã dời đi, dường như ánh mắt chăm chú vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cơ thể sĩ quan Alpha căng chặt, cổ họng khô khốc, trong đầu vẫn luôn là hình ảnh Omega vươn đầu lưỡi hồng hào mềm mại liếm môi, cánh môi đỏ tươi ánh lên một tia nước.
Chết tiệt!
Liên Phong chửi thầm trong lòng, giơ tay ấn ấn gân xanh trên trán, cảm giác tin tức tố sắp nổ tung.
Hắn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không tự chủ được mà trở nên khàn khàn: "Kết quả so sánh gene là trùng khớp với Thẩm gia ở Tinh cầu Thủ đô sao?"
Thẩm gia này dường như chưa từng nghe nói qua, hẳn là không phải đỉnh cấp thế gia*.
*Ý chỉ những gia tộc giàu có, có địa vị cao và nắm giữ những quyền lực chính trị nhất định, là tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Liên Phong một tay quang thao tác mở quang não, dựa theo những gì Thẩm Ngôn nói, rất nhanh đã tìm ra tư liệu của Thẩm gia. Xếp hạng gia thế ngoài 1500, thật sự không phải một gia tộc quá đặc biệt.
Thấy vậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao Liên gia ở Tinh cầu Thủ Đô xếp hạng gia thế cũng trên dưới mức 1000, ở một mức độ nào đó, anh và Thẩm Ngôn rất xứng đôi.
Chỉ là vị Alpha tên Thẩm Dịch, hình như nghe nói qua ở đâu rồi?
Anh điều tra thông tin của Thẩm Dịch, nhanh chóng xem qua một lượt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút chấn động.
Đối phương cũng tốt nghiệp Học viện quân sự Đệ Nhất của Đế quốc, ba năm thăng cấp từ Sĩ quan một sao lên Sĩ quan bốn sao, tốc độ có thể so sánh với tên lửa. Điểm công đức cũng đạt đến con số đáng kinh ngạc là 1600 vạn và chỉ còn hai nhiệm vụ khó khăn nữa là có thể tiếp tục thăng cấp lên Sĩ quan năm sao!
Có lẽ bởi vì hắn mà Thẩm gia mới có thể được xếp vào gia tộc trung lưu.
“Anh trai cậu rất lợi hại.”
Dù là một Alpha rất háo thắng nhưng cũng không thể không khâm phục Thẩm Dịch. Đối phương mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều chọn nhiệm vụ đặc biệt có độ khó và rủi ro cao.
Liên Phong nhìn Omega đang đứng một bên cẩn thận đọc thông tin, sắc mặt đối phương chăm chú, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, lông mi dài, trên đỉnh đầu có mái tóc đen bồng bềnh, sờ vào hẳn là rất mềm mại.
Anh cố gắng kiềm chế bản thân muốn vươn tay chạm vào cậu, bình tĩnh đề nghị: “Cậu có thể thử thân thiết anh ấy.”
“Ừm, cảm ơn."
Thẩm Ngôn hồi tưởng một chút, cốt truyện hầu như không có miêu tả gì về người anh trai này, dù sao anh ta quanh năm đều đi công tác, rất ít về nhà.
Lí do duy nhất anh được thêm vào bộ truyện là cứu Nhị điện hạ của Đế quốc, cũng chính là Công chính, còn vì vậy mất đi toàn bộ cánh tay trái, cuối cùng không thể điều khiển cơ giáp được nữa.
Có ân nghĩa của anh trai, tình yêu của công và thụ cũng tự nhiên nhanh chóng tiến triển, đồng thời còn củng cố địa vị của Thẩm gia, cũng là một nhân vật có số phận bi thảm trong cái thiết lập này.
Không lâu sau, Liên Phong bị Đội trưởng gọi đi, trước khi đi hai người đã trao đổi liên hệ với nhau.
Vị Alpha cao lãnh pha chút nét tàn nhẫn nhìn vào hình đại diện trống ở quang não, trong lòng cảm thấy nóng rực. Khi Omega kia trưởng thành, anh ấy sẽ lập tức kiểm tra độ xứng đôi tin tức tố giữa hai người, lúc đó sẽ…
Thẩm Ngôn không biết suy nghĩ của anh, cậu sử dụng quang não của mình để tìm kiếm vật liệu cần thiết để sửa chữa cơ giáp của mình trong khi chờ đợi Thẩm gia.
Một giờ sau, một vị quản gia với vẻ mặt ngạo mạn 'khoan thai' tới muộn.