Tạ Tuân Ý nhanh chóng quay lại văn phòng luật, trong nhà chỉ còn lại một mình Tạ Tường. 

Loại căn hộ cao cấp như thế này, ngay cả phòng dành cho khách cũng vô cùng rộng rãi, vì đón tiếp cô đến mà đã được quét tước sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi. 

Chỉ là phong cách trang trí của nó chẳng khác gì phòng khách. 

Từ giấy dán tường cho đến nội thất, từ gạch lát sàn đến chăn nệm, khí thế thì dồi dào, nhưng lại không chăm chút tiểu tiết. Khắp nơi trong nhà đều lộ ra sự bình tĩnh lý trí đến bất cận nhân tình. 

Tạ Tường đảo mắt nhìn một vòng, kéo mấy tấm rèm màu xám ra hết cỡ, cuối cùng cũng sáng sủa được chút đỉnh. 

Vị trí của tiểu khu rất đẹp, tòa nhà ba mươi hai tầng có tầm nhìn cực kỳ rộng, đứng từ cửa sổ nhìn ra gần như có thể thu hết được phong cảnh của nội thành vào trong tầm mắt. 

Chỉ là ban công hơi trống trãi một tí. 

Cô hơi nhớ đến đám hoa tường vi và cúc họa mi trên bậu cửa sổ trong phòng mình. 

Ba cái va-li đều được để ở cạnh cửa.

Tạ Tường chỉ mở cái nhỏ nhất rồi cầm ra mấy cái cái váy cùng một số đồ dùng hằng ngày ra. 

Dù sao cô cũng chẳng ở lại bao lâu, lấy nhiều đồ đạc ra dùng trái lại còn phiền phức. 

Tạ Tường đem đồ dùng sinh hoạt đặt vào phòng tắm, thuận tiện mang theo một cái váy để chuẩn bị tắm rửa. 

Mọi thứ trong nhà đều tốt, chỉ là có quá nhiều đồ gia dụng thông minh. 

Mà cách sử dụng những đồ dùng công nghệ cao thường khá phức tạp, kể cả máy nước nóng. 

Tạ Tường nghiên cứu cả nửa ngày, rồi phải tắm dưới dòng nước nóng lạnh bất chợt, thì mới học được cách dùng chúng. 

Kết quả là tới khúc giặt quần áo thì cô lại bị kẹt. 

“Không phải ấn như này sao...”

Cô cứ đi vòng quanh máy giặt như một con sóc kiếm chỗ giấu hạt dẻ.

Nút nguồn không phản ứng nên cô cứ lần lượt bấm từng nút một. 

Mặc kệ Tạ Tường ấn hai lần hay một lần thì cái máy vẫn chẳng có phản ứng gì hết.

Mấy thứ công nghệ cao làm người ta đau đầu thật mà. 

Tạ Tường mày mò không xong, lại ngại không muốn gọi điện hỏi Tạ Tuân Ý, nên cô chun mũi, lẳng lặng lấy váy từ trong máy giặt ra.

Cô vẫn nên tự giặt tay thôi. 

“Luật sư Tạ, tất cả tài liệu về vụ kiện lần này đã được sắp xếp xong và để trên bàn làm việc của anh rồi, ngoài ra, luật sư Thanh đang chờ anh ở trong phòng.”

“Tôi biết rồi, cô đã vất vả.”

Tạ Tuân Ý đẩy cửa phòng làm việc vào, Thanh Huy dựa vào sô pha được đặt gần cửa sổ sát đất, vừa cắn má vừa dùng vẻ mặt dữ tợn để trả lời tin nhắn. 

Vừa thấy Tạ Tuân Ý trở về, anh ấy tức thì thở dài một tiếng: “Đại luật sư Tạ ơi, nếu cậu mà không quay lại thì tôi phải cân nhắc đến việc có nên hủy bỏ cuộc họp chiều nay hay không đấy.”

Tạ Tuân Ý vòng qua bàn rồi ngồi xuống ghế: “Tôi không phải đã nói là sẽ trở về sao.”

“Ai mà biết được cậu có gặp phải tình huống bất ngờ không.”

Thanh Huy thăm dò nhìn ra cửa: “Sao lại chỉ có một mình cậu, người cậu đi đón đâu rồi? Không dắt tới đây à?”

Tạ Tuân Ý mở tài liệu: “Dắt tới đây làm gì?”

Thanh Huy: “Để kết bạn đó, tôi còn chưa có người bạn ngoại quốc nào đâu! Đúng rồi, là con trai hay con gái thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi học hay đã đi làm rồi? Hay là chỉ đơn giản là đi du lịch thôi?”

Tạ Tuân Ý nhướng mi, không mặn không nhạt mà nhìn anh ta: “Có can hệ gì với cậu không?”

“Không liên quan gì hết, nhưng con người có lòng tò mò không phải rất bình thường sao.” Thanh Huy đổi chân bắt chéo rồi dùng giọng điệu đau xót mà nói: “Lão Tạ này, tôi vừa phát hiện ra anh đối xử với cộng sự như tôi ngày càng lạnh nhạt nhé, chúng ta có được tính là thất niên chi dương không?”

Bệnh thần kinh. 

Tạ Tuân Ý lười phản ứng với anh ấy. 

Thanh Huy đối với Tạ Tuân Ý chính là không bị khinh bỉ một ngày thì sẽ thấy ngứa ngáy, làm người ta cứng họng thì anh ấy lại vui vẻ. 

Tiếc là anh ấy vừa mới ngoác mồm ra cười đã bị một tin nhắn đánh cho trở về nguyên hình. 

“Phục nó luôn! Ôi thằng nhóc này, lông tóc còn chưa đủ dài, sao ngày nào cũng có lắm chuyện vặt vãnh thế.”

Cửa phòng làm việc còn chưa đóng hẳn, trợ lý pháp lý Tiểu Cố bước vào tình cờ nghe được lời oán trách như thế. 

Cô ấy gõ cửa tượng trưng một cái, rồi mở to đôi mắt đầy tò mò: “Luật sư Thanh, anh đang nuôi con nít à?”

Thanh Huy cười ha hả hai tiếng: “Cũng không hẳn, chị của tôi chẳng phải được phái ra nước ngoài công tác sao, chị ấy lo lắng bảo mẫu không chăm sóc tốt con mình, nên dứt khoát đưa đến nhà tôi luôn.”

Tiểu Cố bước vào phòng: “Đi trong bao lâu thế?”

Thanh Huy: “Khoảng hơn nửa năm.”

Tiểu Cố: "Ồ, anh nhận được thẻ kinh nghiệm làm cha già nửa năm rồi!”

Tạ Viễn Sơn đúng lúc gọi đến, Tạ Tuân Ý nhận cuộc gọi, kẹp điện thoại vào một bên tai mà nghe, mắt vẫn không rời khỏi tài liệu: “Cha, có chuyện gì ạ?”

Tạ Viễn Sơn: “Tường Tường đã đến chỗ con chưa?”

Tạ Tuân Ý: “Vâng.”

“Vậy là tốt rồi, cô gái nhỏ lần đầu tới Trung Quốc, có rất nhiều chỗ không biết, bình thường con cẩn thận một chút, chăm sóc người ta nhiều hơn...”

Tạ Viễn Sơn hiếm khi rút ra được thời gian rảnh để gọi điện, nên dặn dò nhiều thêm vài câu, trước khi ngắt cuộc gọi mới nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, chú Paul của con có dặn là tiếng Trung của Tường Tường có nhiều chỗ phải học thêm, sẵn tiện còn sớm, vẫn chưa khai giảng nên con dạy con bé đi.”

Nói đến đây Tạ Tuân Ý khó mà không nhớ đến những đoạn đối thoại ngắn ngủi mà đầy “mẫu mực” giữa cả hai. 

Quả thực nên học thêm nhiều chút. 

Chẳng qua là so với anh, cô gái nhỏ rõ ràng đã chọn xong thầy giáo phù hợp hơn rồi. 

Anh đáp ứng từng lời của Tạ Viễn Sơn, hết lòng tuân thủ hứa hẹn không nhắc tới chuyện Tạ Tường chuyển đi. 

Kết thúc cuộc gọi, cả căn phòng yên ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi. 

Tạ Tuân Ý nhướng mi: “Nói chuyện xong rồi à?”

Tiểu Cố xấu hổ gật đầu: “Báo cáo luật sư Tạ, đã xong rồi, thời gian họp cũng sắp đến, bây giờ đi qua đó luôn sao?”

Tạ Tuân Ý khép tài liệu lại rồi đứng dậy: “Đi thôi.”

Buổi chiều, Tạ Tường đánh một giấc thật dài, đúng lúc nhận được tin nhắn từ cha và dì. 

Tính thời gian thì bây giờ là giờ cao điểm ở Pháp.

Chênh lệch múi giờ của hai nước rất lớn, Tạ Tường cùng người nhà hẹn thời gian gọi video, sau đó cô nằm trên giường nghe câu chuyện hùng hồn của Bruce về việc cậu ấy theo đuổi tình yêu đích thực.

 

Mãi cho đến khi đôi tai thính của cô nghe được tiếng mở cửa. 

Cô nhanh chóng xoay người xuống giường, xỏ dép lê rồi chạy vào phòng khách, canh thời gian vô cùng chuẩn xác để nghênh đón Tạ Tuân Ý tan làm về nhà. 

Tạ Tuân Ý rời nhà từ khi còn học cấp ba, sớm đã quen sống một mình.

Bây giờ trong nhà đột nhiên có thêm một người, cho dù người ta là do chính anh tự đón từ sân bay về, ở nhà chợt nhìn thấy cô ấy vẫn cứ thấy là lạ. 

Mà Tạ Tường đã thay quần áo ở nhà, dưới chân mang dép lê, càng nhìn càng giống một con búp bê. 

Cảm giác như ngôi nhà đã biến thành nhà búp bê phiên bản người thật. 

Nhưng thế này thì vẫn chưa tương xứng với cô.

Tạ Tuân Ý trầm mặc tự tiêu hóa một lúc rồi mới đem áo khoác treo lên giá áo, anh đang cúi đầu thay giày, thuận miệng hỏi Tạ Tường: “Em nghỉ ngơi khoẻ chưa?”

Vừa mở tủ giày ra, nhìn thấy một đôi giày cao gót trắng tinh được thắt nơ bướm nằm giữa mấy đôi giày da và giày thể thao đen thui, tay Tạ Tuân Ý hơi ngừng một chút. 

Tạ Tường trả lời mọi câu hỏi của anh một cách nghiêm túc: “Đã ngủ một giấc rồi ạ, nghỉ ngơi tốt lắm.”

Tạ Tuân Ý ừ một tiếng, cất giày, đóng tủ lại rồi đứng thẳng dậy: “Muốn ăn cái gì?”

Tạ Tường am hiểu sâu sắc thế nào là ăn nhờ ở đậu, cô chắp tay sau lưng tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có ý kiến gì: “Em cái gì cũng được.”

Tạ Tuân Ý: “Có kiêng ăn món nào không?”

Tạ Tường lắc đầu: “Không ạ.”

Tạ Tuân Ý tỏ vẻ anh đã biết, anh xắn cổ tay áo lên tới khuỷu tay, đi vào phòng bếp rửa tay rồi lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm tối. 

Tạ Tường giống một cái đuôi nhỏ cắm đầu đi theo sau anh. 

Cô vốn dĩ muốn giúp Tạ Tuân Ý nấu ăn, nhưng rõ ràng là anh ấy không cần, hơn nữa cô hoàn toàn không biết một cái gì về ẩm thực Trung Quốc. Tạ Tường nhận ra bản thân ở trong bếp không làm được trò trống gì ngoài thêm vướng tay vướng chân nên cô lẳng lặng trở lại phòng khách. 

Tạ Tuân Ý nấu cơm rất nhanh, phòng khách rộng rãi giờ đây ngập tràn mùi đồ ăn nóng hầm hập.

Tạ Tường ngửi thấy có chút mê mẩn. 

Ban đầu cô còn có thể tập trung nhìn chằm chằm TV để luyện nghe, lát sau thì toàn bộ đầu óc đều đặt ở phòng bếp rồi, cảm giác đói bụng cứ tăng lên gấp bội.

Mãi cho đến khi ngồi trên bàn ăn, cô mới muộn màng nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, trên bàn chỉ có đũa. 

Mà cô lại không biết dùng đũa. 

Tạ Tuân Ý không chắc cô búp bê có ăn được cay không, cho nên khi nêm nếm gia vị anh đã nương tay rồi.

Nhưng mấy món ăn đỏ rực, nóng hổi trên mâm cơm nhìn vẫn không hợp với người ngoại quốc. 

Sau khi châm chước, Tạ Tuân Ý đổi vị trí món thịt thỏ xào cay cùng canh hải sản. 

Tiếp đó, anh nhận ra tâm trí của cô búp bê hoàn toàn không đặt trên mấy món ăn, cô từ đầu tới cuối cứ cúi đầu, mặt mày nghiêm túc săm soi thứ gì đó. 

Anh dời tầm mắt xuống tay phải đang cầm đũa trong một tư thế hết sức vặn vẹo của Tạ Tường. 

Tạ Tường đang cố hết sức để nhớ lại cách cầm đũa của mấy người Trung Quốc trong phim truyền hình. 

Nhưng bàn tay cô đã quen dùng dao nĩa, cố thế nào cũng không chịu nghe lời.

Tạ Tường lúng túng xoay cổ tay, cố gắng nửa ngày, cuối cùng cô cứng đờ gắp lên được một viên thịt hấp, chẳng ngờ rằng, mới vừa đưa lên miệng đã bị trượt ra ngoài. 

Tạ Tường luống cuống tay chân, trong lúc hỗn loạn không biết làm sao, tay trái cô đánh bậy đánh bạ mà hứng được viên thịt. 

Thịt viên vẫn còn hơi nóng, nhưng vào lúc đó, trong đầu cô chỉ nghĩ tới chuyện, nếu cô thả tay ra thì sàn nhà sẽ bị dơ. 

Thế nên trong lúc đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cô đã dứt khoát nhét viên thịt vào miệng. 

“...”

“...”

Ánh mắt hai người vào lúc không thích hợp thế này lại chạm phải nhau, bầu không khí yên tĩnh một cách lạ thường. 

Hương vị thịt viên cùng hơi nóng như muốn nổ tung trong miệng. 

Tạ Tường hít một hơi vì bị nóng, lúc này cô mới muộn màng nhận ra bản thân vừa làm ra hành động gì, sắc đỏ từ má cô men theo một đường đến cổ. 

Cơn nhức đầu của Tạ Tuân Ý đã lan tới giữa ấn đường, anh lấy khăn tay cùng nước đặt trước mặt cô, đứng dậy đi vào bếp, lúc anh trở ra thì trong tay Tạ Tường đã có thêm một cái nĩa. 

“Là tôi không cân nhắc đến, em dùng cái này đi.”

Ánh mắt cô mơ hồ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu cảm ơn, rồi cô vò khăn tay thành một cục trong lòng bàn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng móc cái nĩa lên. 

Cô chôn đầu xuống bàn chẳng muốn ngẩng lên nữa, đôi tai đỏ như rỉ máu. 

Tay nghề nấu ăn của Tạ Tuân Ý rất khá, món nào ăn cũng ngon, chỉ là hơi cay, nhưng chúng vẫn nằm trong mức độ mà Tạ Tường chấp nhận được. 

Bỏ qua câu chuyện nhỏ ở giữa bữa ăn, thì Tạ Tường vẫn thưởng thức bữa ăn đầu tiên khi mới đến Trung Quốc một cách ngon lành.

Sau khi ăn xong, Tạ Tuân Ý đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén, nhấn nút, sau đó anh quay sang nhìn máy pha cà phê rồi như chợt nhớ cái gì đó, anh gọi Tạ Tường.

“Em biết dùng máy pha cà phê không?” Anh hỏi. 

Tạ Tường biết sử dụng máy pha cà phê, nhưng cái máy này thì...

Cô quan sát bề ngoài của cái máy, thành thật lắc đầu: “Em không biết.”

Tạ Tuân Ý lấy hạt cà phê từ trong tủ, cầm một cái ly từ trong tủ khử trùng ra, muốn làm mẫu cho cô xem một lần. 

Thái độ học tập của Tạ Tường cực kỳ nghiêm chỉnh. 

Cô tập trung tinh thần, quan sát kỹ càng để ghi nhớ toàn bộ thao tác. Tạ Tuân Ý vừa quay lại dùng ánh mắt để hỏi thì Tạ Tường đã đáp lại bằng câu trả lời hoàn hảo: “Bây giờ em đã hiểu, cám ơn anh trai.”

“Không có gì.” Tạ Tuân Ý đưa ly cà phê qua cho cô. 

Ngoài sự lạnh nhạt và nội liễm, Tạ Tuân Ý còn có khí thế mạnh mẽ và sự điềm tĩnh bẩm sinh của một người lãnh đạo. 

Tạ Tường vô thức cư xử một con thỏ trắng trước mặt anh, thấy anh đưa cà phê cho mình, cô theo bản năng nhận lấy. 

Chỉ là đưa tay được nửa đường, cô mới phản ứng được, sau đó cuộn ngón tay lại ra vẻ khó xử: “Anh ơi, buổi tối em không uống cà phê.”

Tạ Tuân Ý gật nhẹ, rút tay về rồi để lại một câu “nghỉ ngơi sớm” sau đó bưng cà phê vào phòng làm việc. 

Cửa vừa đóng lại, cả người Tạ Tường đều được thả lỏng. 

Phim truyền hình vẫn đang chiếu, cô ngả người trên sô pha tiếp tục luyện nghe với phụ đề. 

Chờ đến thời gian đã hẹn, cô cầm điện thoại trở về phòng, thả mình trên chiếc đệm giường thoải mái rồi gọi video.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, một cặp vợ chồng có gương mặt tiêu chuẩn của người phương tây xuất hiện trên màn hình. 

Tạ Tường cười rộ lên, hai mắt cong cong thành hai vầng trăng. 

Ngôn ngữ cũng chuyển sang tiếng mẹ đẻ, cô dùng tiếng Pháp để gọi hai người: “Cha, dì.”

Thành phố Phù bây giờ đã mười một giờ đêm, nhưng ở Paris mới chỉ có năm giờ chiều, hai vợ chồng bên kia màn hình đã tan tầm rồi. 

Hai người ngồi trên sô pha, bức tường sau lưng treo bức tranh hoa hướng dương mà Tạ Tường vẽ năm 14 tuổi. 

“Bảo bối, buổi tối vui vẻ.”

Cha Paul chào hỏi cô theo thời gian ở thành phố Phù, trong đối mắt xanh lam của ông chỉ lộ sự yêu thương của một người cha đối với con gái: “Chuyến đi có suôn sẻ không, bữa tối thế nào?”

Tạ Tường: “Vô cùng thuận lợi ạ, bữa tối rất ngon miệng. Cha ơi, đồ ăn của Trung Quốc rất ngon, nó chẳng giống mấy nhà hàng Trung ở Paris chút nào hết.”

Paul: “Thật vậy à, vậy mà không giống ư? Lần sau đi công tác, cha cũng phải đến Trung Quốc nếm thử một chút —”

“Paul, anh đừng chỉ nói mãi về đồ ăn thôi.”

Isabella mất kiên nhẫn cắt ngang mấy lời lải nhải vô bổ của chồng: “Anh chẳng phải muốn đi câu cá với bạn sao, anh đi thay quần áo đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Cha đã hẹn với bạn nên nhanh chóng tạm biệt Tạ Tường, trong màn hình chỉ còn lại mẹ Isabella, người vẫn còn chưa tẩy đi lớp trang điểm đẹp đẽ. 

Tạ Tường: “Earl vẫn chưa tan học sao mẹ?”

Earl là con trai của mẹ Isabella, là em trai cùng cha khác mẹ của Tạ Tường, nhỏ hơn cô đúng một giáp, cuối năm nay thằng bé vừa tròn 12 tuổi. 

“Hôm nay trong trường học có tổ chức lễ kỷ niệm.”

Isabella nói: “Con ở bên đó đã quen hay chưa? Có hợp khí hậu với nhiệt độ không? Con trai của Tạ tiên sinh như thế nào, có dễ ở chung không con?”

Isabella là vợ của Paul, cũng là cấp trên của ông ấy. 

Bà có sự nhạy bén và quyết đoán, vừa có sự nghiêm túc và nhanh nhẹn, hầu như những phẩm chất của một nữ cường nhận đều được dán nhãn lên người bà. 

Nhưng những điều ấy không hề mâu thuẫn với việc bà chăm sóc tỉ mỉ con gái mình.

Mặc dù mối quan hệ mẹ con giữa hai người không dựa trên máu mủ mà chỉ gắn bó bởi luật pháp, nhưng Isabella đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, dành cho cô vô số tình yêu thương. Đối với Tạ Tường, Isabella từ sớm đã có một vị trí chẳng thể lay chuyển trong cuộc đời cô. 

Đối mặt với những câu hỏi quan tâm một cách dồn dập của Isabella, Tạ Tường vẫn kiên nhẫn trả lời từng cái một, mãi cho đến khi Isabella hoàn toàn an tâm.

 

“Cúc họa mi của con đã được tưới tắm tốt lắm.”

Isabella nói: “Còn nữa, hôm nay mẹ có hỏi đồng nghiệp, họ nói là ở Trung Quốc, tất cả mọi người đều sử dụng một loại mạng xã hội, ngoài dùng để liên lạc, người Trung Quốc còn dùng nó để thanh toán khi mua hàng nữa.”

Trước ngày hôm nay Isabella còn chẳng biết Wechat tròn méo ra sao. 

Mà hiện tại bà đã thuần thục đến mức có thể cầm tay chỉ dạy cho Tạ Tường cách tải ứng dụng, cài đặt, đăng ký rồi sử dụng. 

Chờ cho đến khi dạy xong thì Earl cũng sắp tan học. 

Sau khi tạm biệt, Tạ Tường bắt đầu mày mò cách xài Wechat, tập trung vào nghiên cứu chức năng kết bạn của ứng dụng mạng xã hội mới học này. 

Isabella vì học hỏi nên đã cố ý đăng ký một tài khoản, thuận lý thành chương trở thành bạn bè đầu tiên của Tạ Tường.

Sau đó cô kiếm được tài khoản Wechat của mẹ, rồi gửi một lời mời kết bạn qua cho bà ấy. 

Tiếp theo là Bruce, nhưng hình như Bruce không có tài khoản Wechat, tìm kiếm mãi mà chẳng thấy. 

Cuối cùng là Tạ Tuân Ý. 

Tên Wechat của Tạ Tuân Ý chính là tên của anh, thậm chí cô còn chẳng cần phải sửa chữa ghi chú. 

Thoạt nhìn, ảnh đại diện của anh là một màu đen, chỉ khi phóng to ra mới có thể nhận ra đó là một bầu trời đêm tĩnh mịch lấp lánh ánh sao trời. 

Trông thật giống anh ấy, Tạ Tường thầm nghĩ, ở ô lời mời cô viết đầy đủ tên mình vào, sau đó cô nhanh chóng nhận được lời chấp nhận. 

Trong hộp thoại, bên hình đại diện của Tạ Tuân Ý, hệ thống gửi cho cô một câu mà Tạ Tường dám cá là Tạ Tuân Ý sẽ chẳng bao giờ nói ra:

[Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

Giọng điệu của trí tuệ nhân tạo được được gửi qua dưới tài khoản của Tạ Tuân Ý, nghe vừa cứng nhắc, vừa vụng về. Tạ Tường nhìn tới nhìn lui, bỗng cảm nhận được loại đáng yêu một cách vô tri. 

Cô thích thú bởi suy nghĩ của chính mình, cô xoa má, gõ bàn phím rồi gửi cho Tạ Tuân Ý tin nhắn Wechat đầu tiên. 

Trong phòng làm việc. 

Tạ Tuân Ý vừa xem email, vừa thảo luận công việc với Thanh Huy thông qua cuộc gọi. 

Thanh Huy: “Quản nhiều thế không biết, cứng đầu mà khoái đụng nhau thì cứ để họ đụng đi. Dù sao hai công ty này, tài sản của công ty này hùng hậu hơn công ty kia, cũng chẳng làm hại được nguyên khí của chúng đâu.”

Tạ Tuân Ý: “Vậy vụ này chúng ta không cần thiết phải nhận.”

Thanh Huy: “Nhận chứ, sao lại không nhận? Đây là một con cá lớn kia mà.”

Tạ Tuân Ý: “Cá còn nhiều, không thiếu con này đâu.”

Thanh Huy: “Phải, phải, phải. Đã biết luật sư Tạ của chúng ta không thiếu chút tiền này, cũng không đụng tới một vụ kiện mà không có phần thắng. Nhưng thịt đã dâng tới tận miệng rồi, dại gì mà không ăn.”

Tạ Tuân Ý: “Cậu cũng biết là không có phần thắng.”

Thanh Huy: “Hòa thật ra cũng chưa phải là thua mà, mấu chốt là vụ kiện này đơn giản, dễ kiếm tiền đấy!”

Tạ Tuân Ý không đáp lại, anh viết xong email trả lời rồi nhấn nút gửi. Anh mở một email khác rồi mới mở miệng nói: “Nếu làm cho công ty của bị cáo thừa nhận một mắt xích trong đó là sai sót của chính họ thì sao?”

“À há!” Thanh Huy cười ra tiếng: “Nghĩ cái gì vậy Lão Tạ, đám tư bản lòng dạ hiểm độc kia sao có thể thừa nhận sai lầm của bản thân được? Nếu cậu muốn khiến bọ họ tự thừa nhận thì không bằng lập tức nằm mơ đi là vừa.”

Tạ Tuân Ý nhíu mày, không nói nữa.

Thanh Huy còn đang vui vẻ: “Nếu không thì tối này sao cậu không nghỉ sớm một tý nhỉ?”

Tạ Tuân Ý trực tiếp ngắt cuộc gọi. 

Giao diện quay trở lại trang chủ, chấm đỏ thông báo hiện lên số “1” trông cực kỳ bắt mắt. 

Là một lời mời kết bạn, Tạ Tuân Ý nhìn vào ghi chú, sau đó nhấn chấp nhận. 

Một lát sau, liên hệ gần nhất gửi đến một tin nhắn:

Tạ Tường: [Anh ơi, anh còn đang làm việc sao?]

Cùng lúc, trong phòng dành cho khách, Tạ Tường nhận được câu trả lời từ Tạ Tuân Ý, cô quay lại nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi. 

Giờ này mà vẫn còn làm việc, bộ luật sư Trung Quốc ai cũng tha thiết được đi làm sao?

Tạ Tường không khỏi kính nể, cô chui vào chăn, tiếp tục đánh chữ. 

Tạ Tường: [Ngủ quá muộn không tốt cho sức khỏe đâu, cũng ảnh hưởng tới tinh thần làm việc của ngày hôm sau nữa.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play