Thực sự Dương Thiên rất đáng thương. Vốn dĩ anh ấy muốn mua một căn biệt thự nhưng cuối cùng lại tiêu sạch tài sản cá nhân, căn biệt thự không chỉ bị ma ám mà còn bán không được, thậm chí đứa con gái sáu tuổi của anh ấy cũng chết trong biệt thự. Dù không vợ con nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau mất người thân.
Tuy tôi đồng ý giúp anh ấy vì tiền, thế nhưng ngoài tiền bạc ra, trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn mong mình có khả năng để giúp anh ấy giải quyết rắc rối này.
Dương Thiên nói với tôi rằng xe của anh ấy đang đậu ở đầu thôn và hỏi tôi có thể quay lại thành phố với anh ấy ngay bây giờ không. Tôi nghĩ một lúc, vì cha mẹ tôi đi làm ruộng chưa về nên tạm thời tôi không thể đi được. Tôi đành phải nói để anh ấy về trước, ngày mai tôi sẽ lên thành phố tìm anh ấy.
Dương Thiên gật đầu, cảm ơn tôi một lần nữa. Sau đó để lại số phòng của một khách sạn cũng như số điện thoại di động của anh ấy rồi rời đi.
Sau khi Dương Thiên rời đi, tôi cũng lấy ra "Mao Sơn bí thuật" và bắt đầu kiểm tra các câu thần chú trừ tà diệt quỷ. Dẫu biết rằng bình thường không thắp hương, để nước tới chân mới nhảy thì cũng chẳng giúp được gì nhiều, nhưng trước trận “mài thương” còn tốt hơn là không làm gì cả phải không?
Mặc dù tôi đã học "Mao Sơn bí thuật" được nửa năm nhưng những kiến thức liên quan đến nó quá phức tạp. Vì vậy tôi chỉ học được một số kiến thức cơ bản về thuật âm dương, còn khả năng trừ tà diệt quỷ thì đúng là tôi không biết nhiều lắm.
Tôi mở " Mao Sơn bí thuật " ra, trong đó có một loại bùa tương đối đơn giản để trừ tà diệt quỷ gọi là "Bùa trừ tà Ngũ Lôi", vì vậy tôi quyết định vẽ tấm bùa này.
Có nhiều loại bùa như bùa vàng, bạc, tím, lam, ngũ sắc, trong đó bùa vàng là mạnh nhất và yêu cầu trình độ kỹ năng cao nhất của người chế tác, đồng thời tiêu hao nhiều công lực nhất. Tiếp theo là bùa bạc, rồi đến tím và lam, kém uy lực nhất là bùa ngũ sắc, cũng là loại bùa phổ biến nhất. Với vốn hiểu biết thông thường, hầu hết các đạo sĩ chỉ có thể sử dụng bùa ngũ sắc trong suốt cuộc đời của họ. Tất nhiên, nếu đạo sĩ giàu có thì cũng có thể mua những viên đá quý đắt tiền với giá cao để tăng công lực của họ. Tuy nhiên, hầu hết các đạo sĩ đều dành cả cuộc đời đắm chìm vào đạo giáo, cuộc sống khó khăn, nhà chỉ có bốn bức tường thì lấy đâu ra tiền mà mua đá quý. Vậy nên họ chỉ dùng bùa ngũ sắc. Nếu như họ cố tạo ra những lá bùa cấp cao, hầu hết các lá bùa đều không có hiệu lực mà sẽ giống như giấy vụn do họ không đủ công lực. (Trước đây thường xuyên có người hỏi tôi, họ thường xuyên nhìn thấy các loại bùa nhiều màu sắc khác nhau và có rất nhiều người bị lừa gạt. Vậy làm sao biết được bùa tôi vẽ ra nhất định có hiệu quả mà không phải chỉ là một tờ giấy vụn?)
Tôi dĩ nhiên chỉ có thể vẽ được những lá bùa thông thường nhất. Tôi lấy bút, giấy và nghiên mực ra rồi bắt đầu tịnh tâm chuyển hóa năng lượng.
Khi vẽ bùa cũng có nhiều điều cần chú ý. Trước hết phải tịnh tâm, tập trung, thành tâm, dẹp bỏ tạp niệm. Người vẽ bùa phải vẽ một lần, không dừng giữa chừng thì lá bùa đã vẽ mới phát huy tác dụng.
Tôi ngồi thẳng lưng, tập trung vận khí rồi bắt đầu niệm chú:
Một là cầm bút niệm chú: Thu năm lôi thần tướng, đốt đèn sáng rực, nhận lấy cứu mạng, trói quỷ phục ma, tất cả vạn vật đều trường sinh, lập tức tuân lệnh.
Hai là lấy nước niệm chú: Nước này không phải nước thường, là nước quý phương bắc, chấm một chút trong nghiên mực, mây và mưa sẽ đến trong chốc lát, người bệnh nuốt vào, bệnh tật tiêu trừ, ma quỷ nuốt vào bị tiêu diệt, lập tức tuân lệnh.
Ba là dùng nghiên mực niệm chú: Ngọc Hoàng có chiếu chỉ, đốt cháy nghiên mực, hình dáng như mây sương, kề trên chín ngôi sao, nhẹ mài nghiên mực, sấm sét đùng đùng, lập tức tuân lệnh. - Ứng dụng TYT
Niệm xong ba câu thần chú, tôi bắt đầu vẽ bùa. Đầu tiên là đầu lá bùa, sau đó là ruột lá bùa và cuối cùng là chân lá bùa, nhưng mỗi khi đến ruột lá bùa, tôi lại vô cớ dừng lại và thất bại.
Công việc này kéo dài cả một buổi chiều. Tôi vẽ liên tiếp mấy chục lá bùa đều thất bại. Cuối cùng tôi phải dừng lại vì không còn giữ được tâm thanh tịnh, trong lòng đầy lo lắng.
Ban ngày cứ như vậy trôi qua. Đến tối, tôi đợi đến giờ tý nửa đêm và bắt đầu vẽ lại. Lý do tại sao tôi đợi đến giờ tý để vẽ cũng rất đặc biệt. Bởi vì vẽ bùa tốt nhất nên chọn giờ tý hoặc giờ hợi. Người ta nói rằng đây là thời điểm âm thịnh dương suy. Thời điểm âm dương giao thoa, linh khí là nặng nhất, tiếp theo là giờ ngọ, mão và dậu.
Lần này tôi vẽ liên tiếp năm bùa. Tất cả đều thành công khiến tôi rất hài lòng. Tuy nhiên, khi tôi cố gắng vẽ thêm một vài bùa nữa thì đã thất bại, vì vậy tôi phải từ bỏ.
Tôi cất năm tấm "Bùa trừ tà Ngũ Lôi" và hài lòng đi ngủ. Tuy không biết năm tấm bùa trừ tà này có thể chế ngự yêu ma hay không nhưng dùng chúng để bảo vệ tôi chắc không thành vấn đề.
Vừa rạng sáng hôm sau, tôi thu dọn đồ lễ, cầm theo năm tấm bùa trừ tà vẽ tối hôm qua, đón tuyến xe buýt buổi sáng đi lên thành phố.
Những con đường vòng vèo đưa ra khỏi núi, hành khách ngồi trên tuyến đường này giống như đi xuyên qua mây và sương mù trong một cõi thần tiên. Bây giờ là mùa xuân và những cánh rừng hai bên đường được bao phủ bởi màu xanh của cây cũng như là rừng trúc bất tận.
Những ngọn núi tự nhiên quá đẹp để chiêm ngưỡng, nhưng lúc này tôi không thể có nhã hứng để ngắm nhìn nó. Bởi vì tôi bị hành trên suốt tuyến xe buýt từ làng đến thành phố. Cuối cùng tôi phải cố gắng kiên trì và vượt qua để chiến đấu chống lại cơn say xe của mình. Cuối cùng, tôi cuối cùng cũng đến được bến xe yên ổn. Tôi không nhớ mình đã nôn bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mình không còn gì để nôn nữa.
Vì trên đường đi tôi đã gọi điện trước cho Dương Thiên nên khi vừa xuống xe đã thấy Dương Thiên đứng ở bến đợi tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy niềm nở chào hỏi, mời tôi điếu thuốc lá Trung Hoa, còn không quên tâng bốc tôi, gọi tôi là đại sư, tiên sinh rất ân cần.
Dù tôi biết tất cả chỉ là phép lịch sự bề ngoài vì biết lúc này anh ấy muốn gì ở tôi, nhưng nghe anh ấy gọi là đại sư, tôi vẫn thấy hãnh diện và cảm thấy rất kiêu ngạo. Dù trước đây tôi cũng là người hay nịnh nọt người khác, nhưng chưa bao giờ tôi được tâng bốc như thế này.
Dương Thiên trực tiếp đưa tôi đến biệt thự. Biệt thự của anh ấy nằm ở phía đông thành phố và nó đã thuộc vùng ngoại ô.
Sau khi lái xe khoảng mười phút, Dương Thiên nói chúng tôi đã đến nơi.
Tôi bước xuống xe và thấy một căn biệt thự hiện ra trước mặt. Biệt thự bề ngoài rất đẹp, tổng cộng có ba tầng, bên trong còn có hoa viên. Nếu như căn biệt thự này không bị ma ám thì nó thật sự là một nơi ở đáng ghen tị.
Có lẽ biệt thự được xây dựng để yên tĩnh nên cố ý xây cách xa thành phố, xung quanh không có nhà dân nào khác. Biệt thự này nằm biệt lập dưới chân núi cằn cỗi. Trời còn sớm, lại bị ngọn đồi trọc che khuất ánh mặt trời nên căn biệt thự đã lâu không có người ở này nhìn có chút u ám, hoang vắng.
Dương Thiên dẫn tôi vào biệt thự, vừa mở cửa ra, tôi đã cảm thấy một cơn gió thoảng qua. Có vẻ như nơi này thực sự không sạch sẽ.
Khi bước vào biệt thự, tôi cảm thấy trong nhà có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được. Đó là cảm giác ớn lạnh mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Lạnh như bước vào hầm băng, đến mức khiến người ta rùng mình.
Tôi mở to mắt ra kiểm tra từng phòng trong biệt thự. Có lẽ là do ban ngày nên mặc dù trong nhà rất u ám nhưng tôi không hề nhìn thấy điều kỳ lạ nào.
Biết ban ngày không thể thấy được ma quỷ, tôi bắt đầu chú ý đến phong thủy của căn biệt thự.
Tôi dẫn Dương Thiên đi kiểm tra từ trong ra ngoài biệt thự hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng tôi cũng thực sự nhìn ra vấn đề. Tôi cảm thấy đây là vấn đề không hề nhỏ, hơn nữa còn rất tệ.
Thấy tôi đi loanh quanh, Dương Thiên cau mày, sau đó lo lắng hỏi: ( đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển các team dịch hợp tác )
-“Đại sư, anh có nhìn thấy ma không?”
Tôi gật đầu nói:
- “Biệt thự này có ma hay không tôi chưa bàn đến, riêng về mặt phong thủy, biệt thự này đã cấu thành đại họa rồi.”
Nghe điều này, anh ta càng hoảng sợ và hỏi tôi nguyên do.
Tôi chỉ về phía trước biệt thự, nói với anh ta:
-“Anh Dương, anh xem biệt thự của anh đi, phía trước trái phải đều có hồ nước, ở giữa còn có một con đường trước cửa, theo phong thủy mà nói, đây là đại họa.”
Dương Thiên cảm thấy khó hiểu nói:
- “Trong hồ nước này có nước và có cá, cái này không phải là biểu tượng cho sự giàu có sao? Sao nó có thể trở thành đại họa được?”
Tôi cười nói:
-“Phong thủy đương nhiên không thể thiếu nước, nhưng nước này nhất định phải đặt ở chỗ thích hợp. Anh đặt hai hồ nước ở chỗ này là không thích hợp. Tục ngữ nói, con đường giữa hai hồ nước, thiếu niên treo cổ tự tử chết!”
Nghe tôi nói vậy, Dương Thiên không khỏi kinh hãi và hỏi tôi cách hóa giải.
Tôi xua tay nói:
-“Đừng hoảng, tuy hồ nước không ổn, nhưng vấn đề con đường trước nhà anh còn nghiêm trọng hơn.”
Đúng, tôi không dọa anh ấy, bởi vì con đường trước nhà anh ấy thực sự rất nguy hại đến mạng người.
Tôi thấy trước biệt thự là một con đường đâm thẳng vào cửa, ô tô có thể lái thẳng vào cửa nhà. Vốn dĩ con đường như vậy trong phong thủy là không tốt, gọi là đường thẳng tà khí. Nhưng cái này cũng chưa hết, ở cuối con đường trước cửa còn có một con đường khác chạy ngang quanh núi, tạo thành một đường vòng cung, giống như cánh cung, cách mặt tiền biệt thự này không xa. Mà con đường trước biệt thự vừa vặn kéo dài thẳng đến giữa cung, cứ như vậy, con đường trước biệt thự như một mũi tên đâm vào cung trước mặt.
Cái này còn tốt sao? Vừa có cung, tên đã căng, cung tên hướng về phía cửa biệt thự, như vậy người trước mũi tên còn có thể sống sao? Đây gọi là bẻ cong cung tên trong phong thủy, đúng là đại họa!