Dương Thiên tái mặt sợ hãi khi nghe tôi kể câu chuyện về "cung tên" trước cửa. Anh ấy hỏi tôi cung tên có sức mạnh như thế nào, có phải nó sẽ hại chết người không?
Tôi nói:
-“Cung tên này không chỉ giết người. Nếu anh vào ở hướng cung giương, anh sẽ không sống được. Cái này gọi là họa tuyệt hậu!”
-“Cái gì? Tuyệt hậu!”
Vừa nghe thấy điều này, Dương Thiên mở to mắt, liên tục lau mồ hôi lạnh, bảo tôi đừng làm anh ấy sợ.
Tôi chỉ cười khổ, không giải thích gì thêm. Tôi thật sự không lừa anh ấy, cái này đúng là họa tuyệt hậu. Họa tuyệt hậu nghĩa là gì? Tức là không có người nối dõi. Dù cho trong nhà có bao nhiêu người nhưng nếu nơi ở phạm phải điều cấm kỵ này thì cũng sẽ không còn con cháu.
Thấy tôi không nói nữa, Dương Thiển biết tôi không cố ý hù dọa. Anh ấy vội nắm lấy tay tôi, khẩn cầu hỏi tôi có cách nào hóa giải phong thủy căn biệt thự này không?
Tôi gật đầu, bảo anh ấy không cần quá lo lắng về chuyện phong thủy này. Tôi chỉ sợ là gặp tai họa mà lại không biết đó là họa. Bây giờ tôi đã thấy rõ vấn ở chỗ nào, chỉ cần đúng bệnh đúng thuốc là sẽ giải quyết được. Cho dù phải di dời xa một vạn bước, cho dù không hóa giải được, chỉ cần không tiếp tục sống ở đây thì nó cũng không có khả năng hại người được.
Thực sự thì phong thủy căn biệt thự của Dương Thiên là đại hung. Kể cả hồ cá trước nhà và cung tên đều sẽ giết người. Tuy nhiên, xét cho cùng những vấn đề này đều do con đường trước cửa gây ra, chỉ cần thay đổi con đường trước cửa thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Nếu không có con đường ở giữa hồ cá hai bên thì dữ sẽ hóa lành. Dù cho có cung tên nhưng không có mũi tên, chỉ còn lại cánh cung ở phía xa thì chẳng làm được gì.
Ngay lập tức, tôi nói với Dương Thiên rằng hôm sau sẽ mời người sửa con đường trước cửa thành lối vào đi từ bên phải của căn biệt thự, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến phong thủy.
Nghe nói chỉ đơn giản như vậy, Dương Thiên vui mừng khôn xiết và liên tục cảm ơn tôi.
Sau khi nghe tôi chỉ cách hóa giải, anh ấy nhìn tôi đầy vẻ kính trọng. Anh ấy nói rằng trước đây đã mời vài vị tiên sinh đến xem nhưng đều không nhìn ra được vấn đề. Anh ấy không ngờ rằng tuy tôi còn trẻ nhưng thực sự là một cao nhân ẩn dật.
Tôi chỉ cười cười, đương nhiên tôi tự biết năng lực mình đến đâu. Tôi chỉ là một người mới học thuyết âm dương, sao có thể gọi là cao nhân được. Chỉ có thể nói, những vị tiên sinh mà anh ấy mời trước đây đều là những kẻ lừa đảo. Người trong nghề gọi bọn họ là những kẻ dẻo miệng để đi lừa gạt người khác.
Đương nhiên tôi sẽ không nói những lời này. Vì điều này có thể khiến khách hàng cảm thấy tôi là cao nhân, đồng thời cũng cho thấy tôi đã được khách hàng công nhận. Việc tiếp theo là giải quyết xong căn biệt thự bị ma ám là có thể lấy được năm vạn tiền công. - Đọc truyện miễn phí tại TY T
Khi biết được những rắc rối trong phong thủy có thể giải quyết dễ dàng như vậy, Dương Thiên rất vui mừng và thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh ấy cũng hỏi tôi trong căn biệt thự có gì không sạch sẽ không?
Thật ra tôi cũng không chắc căn nhà có ma hay không nên đành bảo anh ấy cứ đi về trước, đợi chiều tối lại đến.
Dương Thiên có vẻ rất tin tưởng tôi nên không hỏi lý do gì đã chở tôi về thẳng thành phố.
Khi về đến thành phố thì cũng đã quá trưa, Dương Thiên đối đãi với tôi rất nhiệt tình. Anh ấy đã chọn một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố, đồ ăn thực sự rất ngon. Đây là lần đầu tiên tôi được đối đãi như vậy, trong lòng có chút cảm động. Tôi tự nhủ, anh ấy đã đối tốt với mình như vậy thì phải cố hết sức giải quyết vấn đề căn biệt thự cho anh ấy. Có lẽ đây là tiêu biểu cho câu thành ngữ ‘bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’! (ý chỉ nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.)
Nguyên một buổi hôm đó, tôi tận hưởng sự hiếu khách của Dương Thiên. Cho đến lúc gần tối, tôi mới nói với anh ấy: ( truyện đăng trên app TᎽT )
-“Sắp đến giờ rồi, anh đưa tôi về biệt thự đi!”
Cứ như vậy, Dương Thiên lại lái xe chở tôi đến căn biệt thự ngoại thành.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, mặt trời đang lặn, khi ánh mặt trời cuối cùng biến mất ở phía chân trời, căn biệt thự biệt lập ở trên sườn núi càng thêm u ám.
Bước chân vào biệt thự, tôi cảm nhận được sự mát mẻ, như thể nhiệt độ ở đây thấp hơn những nơi khác vài độ, khiến nơi đây toát ra một cảm giác u ám khó tả.
Dương Thiên cũng xuống xe, đang định dẫn tôi vào thì tôi xua tay. Dương Thiên sửng sốt hỏi:
- “Tiên sinh không muốn tôi đi vào cùng anh sao?”
Tôi lắc đầu nói:
-“Không, cứ đưa chìa khóa cho tôi, anh về trước đi.”
-“Tôi về trước sao ?” Dương Thiên nhíu mày.
Tôi gật đầu:
-“Ừ, anh về trước đi, sáng mai đến đón tôi là được.”
Đúng vậy, thật ra buổi sáng trong lòng tôi đã có quyết định. Tôi dự định buổi tối sẽ ngủ ở biệt thự này, chỉ có như vậy mới có thể biết được trong này có ma quỷ hay không.
Ban ngày sẽ không thể nhìn thấy được trong biệt thự có ma quỷ hay không và đây là cách trực tiếp nhất. Chẳng phải Dương Thiên đã nói ở biệt thự có thể nghe thấy tiếng động lạ sao? Tôi sẽ ở lại nơi này một đêm để xem có chuyện xảy ra.
Dương Thiên nghe nói rằng tôi sẽ ở lại đây đêm nay thì rất kính trọng tôi nhưng anh ấy vẫn lo lắng:
- “Tiên sinh, ngôi nhà này bị ma ám, anh thực sự không sợ sao? Một mình anh qua đêm ở đây sẽ không sao chứ?”
Hỏi tôi có sợ hay không sao? Nếu tôi nói không sợ là nói dối. Ai cũng biết đây là căn biệt thự ma, người chết trong đó đều bị quỷ ám, tôi có thể không sợ sao? Qua đêm trong biệt thự này chắc chắn là tự đặt mình vào nguy hiểm. Tuy nhiên, để giải quyết vấn đề, tôi chỉ có thể hạ quyết tâm để xông vào một lần.
Tôi nói Dương Thiên đừng lo lắng, chỉ cần yên tâm trở về và chờ đợi tin tức của tôi.
Thấy tôi đã hạ quyết tâm, Dương Thiên không thuyết phục tôi nữa mà dặn tôi phải cẩn thận, có việc gì thì gọi cho anh ấy, rồi lái xe trở về thành phố.
Lúc này, chỉ còn lại mình tôi đứng trước căn biệt thự u ám.
Tôi liếc nhìn căn biệt thự và thầm nghĩ, đêm nay mình có sống được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào năm tấm "Bùa trừ tà Ngũ Lôi" đã làm đêm qua.
Tôi cầm gói đồ trong tay và đi đến mở cửa. Đúng lúc này, một người dân trong thôn tình cờ đi ngang qua đây, thấy tôi tay cầm đồ đạc chuẩn bị đi vào biệt thự, liền ngăn lại:
-“Chàng trai trẻ, cậu muốn dọn vào biệt thự ở sao?”
Tôi quay lại và thấy một ông già khoảng sáu mươi tuổi với mái tóc bạc trắng đang đứng trên con đường ngoài căn biệt thự nhìn tôi.
Tôi gật đầu và nói:
-“Dạ vâng, ông gọi tôi có chuyện gì sao?”
Ông lão nói:
- “Căn biệt thự này bán lại cho cậu rồi à?”
Tôi cười:
-“Tôi không mua căn biệt thự này. Tôi chỉ đến ở một hai ngày thôi”.
Ông lão nghe vậy, khuôn mặt biến sắc, vội la lên:
-“Chàng trai trẻ, cậu không nên ở trong biệt thự. Cậu nghe tôi khuyên, mau rời đi đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông lão, trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp. Xem ra dạo này người tốt vẫn còn nhiều, thấy tôi sắp ở biệt thự ma liền chạy tới ngăn cản tôi.
Trong lòng tôi cảm kích nên nói với ông lão:
- “Cám ơn lòng tốt của ông nhưng tối nay tôi đã quyết định ở lại đây rồi.”
Ông lão nghe thấy tôi còn muốn ở chỗ này, lạnh lùng nói:
-“Chàng trai trẻ, xem ra cậu không hiểu ý của tôi. Tôi nói thật cho cậu biết, căn biệt thự này có ma.”
Lúc đầu tôi không muốn nói bất cứ điều gì nhưng cảm thấy rằng ông trước mặt dường như biết rất nhiều, vì vậy tôi tò mò hỏi:
-“Thưa ông, làm sao ông biết trong nhà này có ma?”
Ông lão hừ một tiếng nói:
-“Đương nhiên tôi biết. Trong căn biệt thự này đã chết rất nhiều người. Lần nào tôi cũng đều tới khuyên bọn họ không nên ở trong đó nhưng cũng không ai tin. Cuối cùng, bọn họ sau khi xảy ra chuyện đều hối hận. Mới năm ngoái, có một gia đình mua căn nhà này muốn ở, tôi đến khuyên nhủ nhưng bọn họ một mực không tin. Kết quả... Than ôi, cô con gái mới sáu bảy tuổi liền chết ở trong căn nhà này!”
Nghe đến đây, tôi đã nhận ra rồi. Bởi vì trước đó Dương Thiên có nói rằng khi anh ấy chuyển đến đã có một người qua đường đến ngăn cản anh ấy. Xem ra người qua đường thuyết phục anh ấy lúc đó chính là ông lão trước mặt.
Tôi lập tức hỏi ông lão:
-“Thưa ông, căn biệt thự này thật sự nguy hiểm như vậy sao?”
-“Thật sự nguy hiểm! Tôi nói cho cậu biết, căn biệt thự này mới xây dựng chưa đến mười năm đã có đến năm người chết. Cậu không cảm thấy như vậy là nguy hiểm sao?"
Ông lão trợn mắt nói, trong mắt ánh lên sự sợ hãi.
-“Năm người chết?”
Nghe đến con số này, tôi thật sự cũng rất kinh ngạc, xem ra căn biệt thự này nguy hiểm thật. Vì vậy, tôi hỏi:
-“Năm người này đã chết như thế nào?”