Ngày hôm đó, Dương Thiên thấy con gái mình chạy đi chạy lại trong phòng nên hỏi cô:
-“Tại sao tối nào con cũng chạy lung tung vậy?”
Cô con gái nói:
-“Con đang chơi trốn tìm!”
Hai vợ chồng Dương Thiên cười nói:
- “Con chơi trốn tìm sao chơi một mình được, đâu có ai tìm con”.
Thật bất ngờ, con gái nói:
-“Không đâu, có mấy chú và dì chơi với con.”
Nghe vậy, vợ chồng Dương Thiên sợ chết khiếp, vội vàng hỏi con gái, trong phòng này chỉ có ba người họ, vậy các cô chú từ đâu đến? Đồng thời, họ mắng con gái nói bậy, không hiểu chuyện.
Con gái ấm ức, bất mãn nói:
-“Con không có nói bậy. Những gì con nói đều là sự thật. Nhà chúng ta có rất nhiều cô chú, họ vẫn luôn ở đây, cha mẹ không thấy sao?”
Vợ chồng Dương Thiên vô cùng sửng sốt, vội vàng hỏi con gái, các cô chú ở chỗ nào trong nhà?
Con gái đột nhiên chỉ vào phòng:
-“Nhìn kìa, họ đang ở ngay đó theo dõi chúng ta.”
Dương Thiên và vợ vô cùng sợ hãi trước những gì con gái nói bởi vì không có ai ở nơi con gái chỉ.
Thấy cha mẹ không nói gì, cô con gái cố gắng giải thích:
-“Cha mẹ không thấy gì sao? Dì này rất lợi hại, có thể nhảy từ nóc nhà xuống mà không gặp vấn đề gì. Còn chị kia tuy rất xinh đẹp nhưng trên tay chị ấy luôn cầm một sợi dây gai.”
Vợ anh sợ hãi kêu lên, ôm lấy con gái, bịt miệng không cho con nói tiếp. Phải dỗ dành một lúc lâu, con gái mới chịu bình tĩnh lại.
Cuối cùng, vợ chồng Dương Thiên cảm thấy trong nhà không sạch sẽ, vì anh biết con gái mình sẽ không nói dối. Nhưng giờ biệt thự đã lỡ mua rồi, không thể bỏ đi chỉ vì chuyện vớ vẩn mà con gái nói.
Đêm hôm đó, vợ chồng Dương Thiên lo lắng nên cho con gái đi ngủ sớm để ngăn con gái nói bậy.
Nhưng tối hôm đó, trong nhà bắt đầu náo loạn. Nửa đêm, trong biệt thự luôn nghe thấy tiếng ai đó khóc, còn có tiếng kính vỡ, khi anh ấy dậy kiểm tra thì tiếng khóc đột ngột ngừng lại. Nhưng mỗi khi anh ấy về phòng ngủ tiếp thì tiếng khóc và tiếng kính vỡ lại vang lên. - App TY T
Điều này khiến vợ chồng Dương Thiên sợ đến nỗi cả đêm không ngủ ngon.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua, đêm nào trong biệt thự cũng nghe thấy tiếng động. Tuy nhiên, điều khiến họ sợ hãi nhất chính là có một đêm khi đang ngủ say, họ luôn cảm thấy có người ném tro xuống giường. Sáng hôm sau tỉnh dậy, họ nhận thấy cả nhà đang ngủ dưới đất, trên giường thì đầy bụi.
Lúc này, họ thực sự không dám sống ở căn biệt thự đó nữa. Sau khi bàn bạc với nhau, hai vợ chồng quyết định chuyển đến khách sạn ở tạm trước.
Nhưng vừa thu dọn hành lý xong, đang định bảo con gái đi thì bên ngoài truyền đến tiếng "Ầm" rất lớn. Họ chạy ra xem, suýt ngất đi. Thì ra là cô con gái sáu tuổi rơi từ trên lầu xuống, não văng ra ngoài.
Lúc này, Dương Thiên không kìm được nước mắt, gương mặt đau đớn. Sự ra đi bất ngờ của con gái khiến anh ấy không thể chấp nhận được.
Nhìn thấy người đàn ông khóc lóc thảm thiết, nói thật tôi cũng rất đau lòng. Đàn ông không dễ dàng khóc, trừ phi trong lòng có nỗi đau cực lớn.
Tôi không biết phải làm sao, cũng không biết an ủi anh ấy như thế nào, chỉ biết lặng lẽ đưa khăn giấy, đợi anh ấy bình tĩnh lại.
Khóc được một lúc, Dương Thiên cuối cùng cũng ngừng khóc, lau nước mắt rồi tiếp tục nói với tôi rằng kể từ khi con gái anh ấy gặp chuyện, hai vợ chồng đã quyết định chuyển đến ở trong khách sạn.
Tuy nhiên, một năm sau, mặc dù họ không còn sống trong biệt thự nữa nhưng căn biệt thự rất sáng sủa, đèn vẫn sáng hàng đêm như thể vẫn còn người ở trong đó.
Anh ấy không dám ở trong đó nữa, chỉ muốn bán nó đi. Nhưng vì căn biệt thự bị ma ám nên không ai dám mua, thậm chí cũng không ai dám vào xem nhà.
Lúc đó, anh ấy nghe được từ một nhân viên của công ty nói rằng ở đây có một cao nhân biết "Mao Sơn bí thuật ", có thể bắt ma phục yêu nên đã đến tìm tôi.
Sau khi nói điều này, Dương Thiên hỏi tôi:
-“Đại sư, mặc dù anh trẻ hơn tôi, nhưng nếu danh tiếng của anh đồn xa như vậy, tôi nghĩ anh chắc phải có năng lực. Theo anh, biệt thự của tôi có ma không?”
Nghe đến đây, tôi cơ bản biết lý do anh ấy đến tìm tôi. Anh ấy muốn nhờ tôi giúp xử lý căn nhà ma vì anh ấy nghi ngờ căn biệt thự mình mua bị ma ám.
Thành thật mà nói, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh hoàng khi nghe điều này và cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Tôi gật đầu nói:
- “Theo như anh nói, căn biệt thự của anh nhất định không sạch sẽ, chỉ là tôi không biết bên trong nguy hiểm như thế nào.”
Dương Thiên vừa nghe liền nắm lấy tay tôi, sốt sắng nói:
-“Đại sư, anh nhất định phải giúp tôi.”
Nghe đến đây, tôi thực sự toát mồ hôi hột. Bản thân tôi có năng lực như thế nào, có kỹ năng gì, tôi còn không biết sao? Mặc dù tôi đã học được một số phép thuật âm dương trong "Mao Sơn bí thuật " nhưng đó chỉ là một kỹ năng hời hợt, vẽ một lá bùa an toàn để hù dọa cho trẻ em hay gì đó chứ tôi thực sự không biết gì về khả năng bắt ma phục yêu. Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ bắt ma hay trừ khử chúng.
Từ những gì anh ấy nói, tôi đoán rằng trong biệt thự của anh ấy nhất định có ma. Tôi chỉ là một chàng trai mới học thuật âm dương, thực sự không dám lớn tiếng trả lời vấn đề này. Đến lúc đó, chẳng phải không bắt được ma mà còn bỏ mạng mình đi sao?
Tôi ngay lập tức nói với Dương Thiên:
-“Anh Dương, thành thật mà nói, không phải tôi không muốn giúp anh mà vì tôi vẫn còn trẻ và kiến thức còn ít. Mặc dù tôi đã học một số "Mao Sơn bí thuật " nhưng tôi chỉ biết một số kỹ năng hời hợt. Theo tôi, tốt hơn là anh nên tìm một chuyên gia khác để xử lý việc đó cho anh.”
Nghe vậy, Dương Thiên trở nên lo lắng nói:
- “Đại sư, tôi biết anh là một chuyên gia. Tục ngữ có câu, không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Sau khi nghe những gì anh nói, tôi cảm thấy anh có bản lĩnh thực sự. Tôi mong anh có thể ra ngoài và giúp đỡ tôi.”
Tôi thực sự sững sờ. Không phải tôi đã nói với kiến thức của mình không thể xử lý được sao, tại sao anh ấy lại không tin?
Dương Thiên tiếp tục nói:
-“Nói thật, tôi đã tìm vài vị tiên sinh. Bọn họ lúc đầu đều tự xưng là cao thủ, rất kiêu ngạo nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Tôi thấy những người đó rõ ràng đều là kẻ nói dối, còn đại sư thì khác với bọn họ, nói chuyện rất khiêm tốn. Tôi biết đây mới là chuyên gia đích thực.”
Chết tiệt! Như vậy mà cũng được sao?
Tôi thật lòng muốn nói anh hãy buông tha cho tôi. Tôi chỉ nói sự thật thôi chứ không khiêm tốn gì hết.
Lúc này, tôi thực sự muốn khóc. Xem ra danh tiếng này cũng có điều bất lợi.
Tôi đau khổ, nhất thời không biết từ chối anh ấy như thế nào.
Thấy tôi im lặng, Dương Thiên lúc này mới nói: ( truyện đăng trên app TᎽT )
- “Đại sư, chỉ cần anh chịu ra ngoài giúp tôi, tôi sẽ không để anh phí công vô ích. Chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết rắc rối này, tôi sẵn sàng trả cho anh hai vạn nhân dân tệ tiền công. Anh thấy có ổn không?”
“Hai vạn sao?” Nghe thấy lời này, tôi thật sự sửng sốt, không nghĩ anh ấy lại có thể ra giá lớn như vậy.
Đương nhiên, có thể mọi người sẽ cười tôi chưa từng nhìn thấy thế giới. Nhưng họ phải biết rằng trước đây tôi làm việc ở một nhà hàng, tiền lương một tháng chỉ có một hai ngàn nhân dân tệ, đối với tôi hai vạn nhân dân tệ là thu nhập cả một năm.
Nói thật lúc này tôi thật sự bị cám dỗ, trong lòng rất rối bời, không biết có nên đồng ý với anh ta không? Đây là hai vạn nhân dân tệ, nếu tôi thực sự giúp anh ta giải quyết rắc rối của mình thì tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng nghĩ lại mình chưa bắt ma bao giờ, nếu có chuyện gì xảy ra không lường trước được, có thể tôi sẽ phải bỏ mạng.
Ngay lúc tôi đang đắn đo với hai vạn nhân dân tệ, Dương Thiên lại lên tiếng.
Anh ấy giơ ra ba ngón tay nói:
-“Ba vạn!”
-“Cái gì? Ba vạn?”
Tôi sửng sốt, không ngờ giá của nó lại tăng lên.
-“Vậy bốn vạn thì sao?”
Thấy tôi không nói gì, Dương Thiên lại cho thêm một vạn.
Tôi lại bị sốc!
Dương Thiên lại giơ năm ngón tay lên.
Anh ấy ngượng ngùng nói:
-“Đại sư, tôi cũng không biết phép tắc của anh, vừa rồi có gì không đúng xin thứ lỗi. Quyết định như vậy đi, năm vạn. Nếu như anh còn cảm thấy quá ít, anh có thể nói cho tôi một con số. Chỉ cần tôi có đủ, tôi nhất định sẽ đáp ứng cho anh.”
Chết tiệt! Năm vạn! Tôi bị sốc lên tận óc!
Năm vạn, nếu như tôi đi làm công thì ba năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Tôi không do dự nữa, nếu chết thì chết, tôi chấp nhận làm điều đó. Dù có nguy hiểm nhưng cũng là do xui xẻo thôi. Tôi là người tốt nên đương nhiên không thể từ chối cơ hội.
Trong đầu tôi đã có quyết định nhưng không thể tỏ ra mình quan tâm đến tiền. Vì vậy tôi ho khan một tiếng, sau đó giống như Thiên Sư Trương lúc đó, giả vờ thâm thúy nói:
-“Tôi không quan tâm có tiền hay không. Người nghèo luôn coi tiền như phân! Thôi thì anh đã lặn lội đến đây, tôi sẽ cùng anh đi xem một chút. Dù cho trước mắt có nhiều nguy hiểm, tôi cũng không đảm bảo có thể giải quyết được, chỉ cố làm hết sức mình thôi.”
Đúng vậy, tôi thực sự không dám khoa trương, sợ đến lúc đó mình sẽ làm không được.
Khi Dương Thiên nghe tôi đồng ý, anh ấy vui mừng khôn xiết. Anh ấy kích động nắm lấy tay tôi và liên tục cảm ơn tôi.