Đối với danh hiệu "Tiểu Âm Dương" này, tôi ngược lại không quan tâm, chẳng lẽ tôi sẽ nói cho bọn họ biết, kỳ thật tôi là chưởng môn nhân đời thứ một trăm lẻ tám của Mao Sơn phái sao?
Trong thời gian nửa năm này, cũng có một chuyện khiến tôi vô cùng khổ sở, đó chính là Tiểu Hoa kết hôn.
Đúng vậy, cô ấy gả cho Trương Phú Quý thôn chúng tôi, tên khốn này lớn hơn tôi một tuổi, dốc sức làm việc bên ngoài hai năm, sau đó về nhà xây một căn nhà mới, vì thế tìm người làm mai, cưới Tiểu Hoa.
Vì chuyện này tôi buồn bực rất nhiều ngày, bởi vì tôi cũng thích Tiểu Hoa, nhìn thấy cô gái mình thích gả cho người khác, tôi làm sao có thể dễ chịu được chứ?
Thực sự khi nhà Trương Phú Quý đến cầu hôn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đã tới tìm tôi, cô ấy biết tôi thích cô ấy, tôi cũng biết cô ấy thích tôi, chẳng qua bởi vì trước khi chết Thiên Sư Trương đã dặn dò, tạm thời tôi phải cam đoan là đồng tử, cho nên tôi lựa chọn im lặng. Bởi vì tôi không thể vì bản thân mà làm chậm trễ việc chung thân đại sự của Tiểu Hoa. Huống hồ Trương Phú Quý kia chắc chắn có chút bản lĩnh, so với tôi biết kiếm tiền càng có thể cho Tiểu Hoa một hạnh phúc.
Tiểu Hoa vốn không muốn gả cho Trương Phú Quý, bởi vì sự im lặng của tôi, giống như giận tôi, kết quả thật sự gả cho Trương Phú Quý.
Cứ như vậy, cô gái tôi thầm thích mười mấy năm đã kết hôn, trở thành vợ của người khác.
Cuộc sống ở quê tôi rất an nhàn, mỗi ngày chỉ cần làm việc đồng áng, cũng ứng phó với những người dân tìm tới cửa tìm tôi trừ tà diệt ác, thời gian dài tôi dựa vào một ít pháp thuật âm dương trong Mao Sơn bí thuật cũng tạo ra tiếng tăm, không chỉ có danh hiệu Tiểu Âm Dương, hơn nữa ở mười phương tám hương không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Không thể không nói, người có danh thật đúng là cái gì cũng không giống. Nhà cửa, xe, vé, bia, tuy rằng tôi vẫn không có, nhưng tiền lẻ vẫn không ngừng, ví dụ như nhà ai mời đi tính tuổi, xem phong thủy, vẽ bùa gì gì đó, mấy chục hơn trăm đồng vẫn phải có. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ở nông thôn vẫn nỗ lực phát sinh phong thủy.
Ngày hôm nay lại có một người tìm tới cửa, hỏi tôi nơi này chính là nhà của Trần tiên sinh không?
Chỉ thấy người tới là một người đàn ông trung niên bốn mươi sáu tuổi, hết sức xa lạ, cũng không phải là người mười phương tám hướng của xã chúng tôi. Bởi vì tôi sinh ra và lớn lên ở nơi này, nếu là người trong mười phương tám hướng xã này, bình thường tôi đều đã gặp qua.
Tôi gật đầu với hắn, nói:
-“Tôi họ Trần, anh là ai?”
Người đàn ông nghe tôi nói họ Trần, không khỏi hơi mừng rỡ, vội vàng hỏi lại:
-“Cậu họ Trần? như vị kia có thể hàng yêu bắt quỷ, trừ tà trấn ma Trần đại sư có phải cậu hay không?”
Tôi vừa nghe, mẹ nhà nó miêu tả người như vậy không phải là tôi sao?
Tuy rằng tôi bình thường cũng chỉ cho là người dân tính mệnh, vẽ bùa hộ mệnh gì gì đó, cho tới bây giờ cũng không có hàng qua yêu, càng không có bắt qua quỷ. Nhưng ở mười phương tám hướng này, họ Trần tuy rằng rất nhiều, nhưng có thể hiểu khả năng âm dương thật đúng là không có mấy người. Trước kia ngược lại có mấy lão già hiểu cái này, chẳng qua đó đều là chuyện rất lâu trước kia, hiện tại mấy lão gia kia đều đầu thai chuyển kiếp rồi. Nói cách khác, "Trần đại sư" trong miệng bọn họ mười phương tám hướng nói chính là tôi. - Ứng dụng TY T
Xem ra người này có mắt không biết Thái Sơn, ngay cả đại sư đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra.
Tôi lập tức ho khan một cái, sau đó làm bộ cao thâm, nói:
-“Bần đạo chính là vị Trần đại sư mà ngươi nói.”
-“A? Ngươi chính là vị cao nhân ta muốn tìm kia! “
Người đàn ông sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc.
Tôi gật đầu, thật sự cái này cũng không trách hắn sẽ kinh ngạc như thế, dù sao tôi thật sự là quá trẻ tuổi, lúc này mới hơn hai mươi tuổi, ai sẽ tin tưởng tôi một người trẻ tuổi như vậy lại biết được thuật âm dương chứ?
Chẳng qua, việc này cũng trách không được tôi được ai bảo tôi tuổi trẻ tài cao chứ? Tôi cũng là rất bất đắc dĩ, hiện giờ tiếng tăm ở bên ngoài, muốn khiêm tốn cũng không được.
Người đàn ông giống như không dám tin, trừng mắt đánh giá tôi cuối cùng không thể không bội phục sát đất, thán phục nói:
-“Tiên sinh thật sự là tuổi trẻ, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường.”
Tôi hỏi hắn:
-“Anh hình như không phải người nơi này?”
Người đàn ông gật đầu, hắn nói cho tôi biết, hắn chính xác không phải người xung quanh đây mà là từ thị trấn khác cố tình vì danh tiếng của tôi mà đến tìm.
Vừa nghe nói vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, tôi hơn phân nửa liền biết hắn là tới tìm tôi giải tai, chẳng qua tôi mặc dù ở mười phương tám hướng này có một tiếng tăm là Tiểu Âm Dương, thế nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong thôn nhỏ xóm nhỏ thôi, tiếng tắm này không truyền đến thị trấn.
Tôi hỏi hắn:
- “Ngươi xác định người tìm chính là tôi?”
Người đàn ông cũng không dám chắc chắn, hỏi ngược lại tôi:
-“Anh có phải tên là Trần Nhị Cẩu hay không? Vị Trần đại sư ta muốn tìm kia, nghe nói tên của hắn là Trần Nhị Cẩu.”
-“Vậy thì không sai, tôi là Trần Nhị Cẩu."
Tôi quả thực có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ tiếng tăm của lão tử lớn như vậy, ngay cả người trong huyện cũng biết?
Người đàn ông nói:
- “Xem ra tôi lần này tìm chính là ngài, tôi còn tưởng rằng muốn tìm chính là một vị lão tiên sinh, thật không nghĩ tới Trần đại sư trẻ tuổi như thế, vừa rồi không thể nhận ra chân nhân, mong rằng đại sư thứ lỗi!”
Tôi cười cười, đây đều là lời nói khách sáo, nếu như anh ta có thể chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tôi là "đại sư", vậy mới là kỳ quái.
Nếu như người tới tìm là tôi, vì thế tôi liền cẩn thận đánh giá người trước mắt này một chút. Câu châm ngôn này nói rất đúng, không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình, chỉ thấy người này tuy rằng long hành hổ bộ, một bộ phú thái chi tướng. Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện trên mặt anh tối sầm lại, âm khí quấn thân.
Nhìn đến đây, tôi liền nhíu mày, chắc chắn tình hình của người này gần đây nhất định không tốt, vận mệnh nguy ngại, liên lụy đến người thân.
-“Lần này ngươi tới tìm ta, là có chuyện gì sao?”
Thấy người tới quả nhiên có phiền toái quấn thân, tôi cũng sẽ không vòng vo, trực tiếp hỏi rõ hắn lần này đến có mục đích gì.
-“Thật không giấu diếm, tôi lần này cố ý đến đây, chính xác là có chuyện quan trọng muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ.”
Người đàn ông nói tới đây, liền đem mục đích lần này của hắn nói ra......
Thì ra, người đàn ông này họ Dương, tên là Dương Thiên, cũng không phải là người Giang Tây, mà là người Ôn Châu tỉnh Chiết Giang, mấy năm trước bởi vì chính phủ hỗ trợ kinh doanh cho nên đến huyện chúng tôi mở xí nghiệp.
Trải qua một hai năm kinh doanh, các phương diện của công ty đều tương đối ổn định, năm ngoái anh đã đón vợ và con tới. Một nhà ba người sống ở đây, vì thế liền định mua nhà ở địa phương. Lúc này, hắn nghe nói ở thị trấn phía bắc có một căn biệt thự sẽ bán, vừa nghe ngóng, căn biệt thự này giá cả còn rẻ rất bất ngờ Dương Thiên đối với căn biệt thự này cảm thấy hứng thú, vì vậy liền đi xem căn nhà này một chút.
Hắn phát hiện căn biệt thự này các phương diện đều đặc biệt tốt, đặc biệt là hoàn cảnh xung quanh, hay là vẻ ngoài cùng phong cách trang trí của phòng ở, đều rất hoàn hảo.
Chỉ là ngay khi vợ chồng Dương Thiên chuẩn bị mua nó, người bán đột nhiên nói cho bọn họ biết rằng căn nhà này trước kia từng có người chết, hỏi bọn họ có ngại hay không?
Vừa nghe nói nhà trước kia từng có người chết, vợ chồng Dương Thiên cũng không quá đồng ý mua. Chỉ là chủ nhà kia lại nói nếu như các ngươi không mê tín, thật lòng muốn mua, giá cả còn có thể giảm xuống nữa.
Vốn nghe nói căn nhà có người chết, vợ chồng Dương Thiên cũng có chút sợ hãi, trong lòng không yên tâm. Nhưng nghe nói giá cả còn có thể giảm xuống thêm nữa, Dương Thiên lại có chút dao động, hai vợ chồng vừa thương lượng, biệt thự rẻ như vậy, mua nó là sẽ không bị thiệt. Không phải là trước kia có người chết sao, trên đời này cũng chưa từng nghe ai nói qua gặp qua quỷ.
Vợ chồng Dương Thiên vốn không mê tín chuyện quỷ thần, huống chi hắn thường thường ở bên ngoài nỗ lực làm việc, cái gì mà bên ngoài chưa từng thấy qua, duy chỉ chưa từng thấy qua quỷ. Cho nên liền ôm tâm lý may mắn, mua lại căn biệt thự kia.
Căn nhà đơn giản dọn dẹp một chút, không lâu sau cả nhà bọn họ liền dọn vào.
Lúc chuyển nhà, còn có một khúc nhạc đệm, có một người ở địa phương qua đường thấy bọn họ muốn dọn vào, còn cố tình chạy tới khuyên bọn họ, nói cái gì căn nhà này có ma, ở không được, ai ở ai sẽ chết.
Dương Thiên vừa nghe lời này, tự nhiên liền mất hứng, ngày tân gia này lại nghe được lời xui xẻo như vậy, vì thế liền đen mặt mắng người kia có biết nói chuyện hay không.
Đối phương thấy Dương Thiên không nghe lời khuyên, đem lòng tốt của hắn trở thành lừa gạt, vì vậy liền thở phì phò tức giận rời đi. Lúc gần đi còn buông lời tàn nhẫn, nói cái gì đến lúc đó xảy ra chuyện cũng đừng oán không ai nhắc nhở ngươi.
Lại nói, mấy ngày đầu mới dọn vào biệt thự, không có gì không bình thường, tất cả mọi thứ đều bình yên. Ban ngày Dương Thiên đến công ty làm việc, vợ thì ở nhà trông con. Có sự nghiệp, có gia đình, còn có biệt thự, người nhà này trong lòng ngược lại vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là ngày vui chẳng dài. Khi bọn họ dọn vào biệt thự ở không đến một tháng thì việc kì quái liền bắt đầu xuất hiện.....