Tuy rằng tôi cũng là căn cứ lần trước vào chuyện nhặt tiền âm phủ lung tung mà suy đoán, nhưng là tôi cảm thấy chính là có chuyện như vậy.
Tiểu Hoa bị lời này của tôi dọa không nhẹ, vội hỏi tôi:
-“Phải làm sao bây giờ? Có phải không đi nhặt nó, số tiền âm phủ trong túi kia không có nghĩa là của chúng ta?”
Nói thật, lúc này tôi cũng là trong đầu mù mịt. Chẳng lẽ không động đến nó, số tiền âm phủ này thật sự không liên quan đến chúng tôi sao?
Tôi cũng không cho là như vậy, dù sao đối phương đem tiền âm phủ đã đưa đến cửa của tôi, cái này đến cửa nhà “Tiền tài”, tự nhiên chẳng khác nào là của tôi. Hôm nay chỉ sợ cho dù tôi hiện tại không đi nhặt nó, khoản "tiền tài" này cũng như thường sẽ tính ở trên đầu của tôi.
Tôi có chút kinh hoảng, lần trước nhặt được tiền âm phủ còn không có nhiều như vậy, hơn nữa còn chia làm ba người, cuối cùng đều đem phúc lộc mấy chục năm của tôi tổn thất mất, mà lần này lại một mình tôi nhận được số tiền lớn như vậy, tôi đây còn có thể sống sao?
Nhất thời, tôi liền cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi, trong miệng vội vàng mặc niệm tổ tiên phù hộ, bởi vì bây giờ tôi cũng chỉ có thể dựa vào tổ tiên.
Quả nhiên bây giờ nghĩ mà sợ cũng vô dụng, tiền này đã đưa đến cửa nhà, tôi cũng không có khả năng cứ như vậy để cho nó đi chứ? Vì thế tôi liền nghĩ, không bằng đem nó đốt cho Thiên Sư Trương, thứ nhất là có tiền cho lão già kia ở dưới có tiền dùng, thứ hai coi như là đem khoản "phi nghĩa" này từ trên đầu tôi cho chuyển đi.
Nghĩ đến đây, tôi liền đem suy nghĩ của mình nói cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa chắc chắn không nghĩ ra biện pháp nào, tất cả do tôi quyết định.
Cứ như vậy, tôi đem một túi tiền âm phủ kia, tính cả ba quyển sách kia, cùng nhau đốt cho Thiên Sư Trương. Một bên vừa đốt vừa nói:
- “Sư phụ à, đệ tử không có nhân dân tệ, tạm thời không cách nào cho người mua phần mộ, thế nhưng này tiền âm phủ con vẫn đủ, số tiền này người dùng trước, đừng ngại nhiều lát nữa đệ tử lại đi đến nơi bán đồ cúng đặt làm mấy cái mỹ nữ cho người đốt nhé. Đúng rồi, người không phải thích Thương lão sư sao, đến lúc đó con liền đi tìm cửa hàng đồ cúng kia dựa theo dáng vẻ của Thương lão sư mà làm một cái cho người. Chẳng qua chỉ là một chút thành tâm của đệ tử, người ở phía dưới phải phù hộ cho đệ tử nhé, nếu như đệ tử chết vậy thì Mao Sơn phái của người có phải là tuyệt hậu rồi sao?”
Lần này người khác tiền âm phủ đưa tới cửa, tôi không biết có thể hay không muốn mạng của tôi, nhưng là có một việc tôi lại chắc chắn rõ ràng, đó chính là thực sự còn có người ở sau lưng hại tôi, muốn lấy tính mạng của tôi. Mà người này, chắc chắn không phải là bà lão lúc trước.
Tiền âm phủ đốt xong không bao lâu, điện thoại của tôi vang lên, là đội trưởng Vương gọi tới. Anh ta nói cho tôi biết, ngày hôm qua anh ta đi giúp tôi tra ra bà lão bị đẩy ngã hai tháng trước là ai, hơn nữa còn cố ý đi một chuyến đến nhà đối phương.
Vừa nghe lời này, tâm trạng của tôi liền vội vàng lên vội hỏi:
-“Đội trưởng Vương, nói như vậy đến anh đã gặp người nhà bà lão?”
Đội trưởng Vương nói:
-“Đúng vậy, hôm qua tôi đến nhà bà cụ, gặp được con trai bà ấy. Cậu đoán xem thế nào?”
-“Đậu má, đội trưởng Vương, bây giờ là lúc nào rồi, anh có thể đừng thừa nước đục thả câu được không. Việc này rốt cuộc thế nào rồi?”
Tôi thiếu chút nữa liền phun máu, không khỏi vội la lên.
Đội trưởng Vương ngượng ngùng ho khan một cái, sau đó nói:
- “Thì ra con trai của bà lão, chính là người đàn ông trong camera để lại tiền âm phủ ở ngã tư đường. Hơn nữa cậu muốn tôi kiểm tra camera ở ngã tư đường tối hôm trước, tôi cũng đi kiểm tra, kết quả cũng thấy anh ta để tiền ở ngã tư đường. Sau đó cậu cũng biết, cậu và một cô gái chạy tới ngã tư kia, cô gái kia suýt chút nữa đã nhặt tiền âm phủ.”
Nghe đến đó, tôi đã cái gì cũng đều hiểu rõ, tất cả những việc mấy ngày này xảy ra ở trên người chúng ta đây, chắc chắn là anh ta ở sau lưng giở trò quỷ. - App TY T
Tôi lập tức liền nói với đội trưởng Vương: ( truyện đăng trên app TᎽT )
-“Tiểu Lưu và lão Vương chắc chắn là bị anh ta hại chết, anh nhất định phải bắt hung thủ giết người này.”
Nào biết bên kia đội trưởng Vương lại trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài, giống như rất khó xử nói:
-“Tiểu Trần à, tôi không giấu cậu, việc này cho dù chúng tôi cũng cảm thấy anh ta khả nghi, nhưng cảnh sát chúng tôi cũng không có cách nào bắt anh ta.”
Tôi vừa nghe trong lòng khẩn trương, tôi nói:
- “Cái gì khả nghi, Tiểu Lưu và lão Vương bọn họ rõ ràng chính là bị anh ta hại chết, nếu như các anh còn không đi bắt anh ta, vậy chẳng lẽ cứ như vậy để cho anh ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
Đội trưởng Vương bất đắc dĩ nói:
- “Thực không giấu diếm, vụ án này đã vượt qua nhận thức của chúng tôi. Chúng tôi cũng ở xung quanh hỏi thăm một chút về người này, biết được người này là một thuật sĩ, hiểu được tà pháp, tuy rằng tôi là cảnh sát, thế nhưng không thể không nói, vụ án này thật sự rất bí ẩn, đứng ở trên lập trường khoa học, vụ án này cũng chỉ có thể xem như một vụ án tự sát.”
Nghe nói như thế, lòng của tôi thoáng cái liền trầm xuống, ý tứ của đội trưởng Vương đã nói rất rõ ràng, cảnh sát bọn họ không quản được việc này, cho dù biết rõ đối phương còn đang tiếp tục hại tôi, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có khả năng đi bắt đối phương.
Lần này tôi thật sự tuyệt vọng, vội lên tiếng:
-“Đội trưởng Vương, nếu như các anh cứ mặc kệ, tôi đây thật sự chỉ có một con đường chết thôi.”
Đầu dây bên kia lại trầm mặc, tôi thậm chí cho rằng anh ấy đã cúp điện thoại.
Qua hồi lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của đội trưởng Vương anh ấy nói:
- “Tiểu Trần, hôm qua tôi đến nhà anh ta, hỏi về chuyện có người nhặt được tiền vàng anh ta mang đến, sau đó không hiểu sao lại tự sát, cậu có biết đối phương trả lời thế nào không? Anh ta trực tiếp nói cho tôi biết, lúc trước khi bà lão bị đẩy ngã, những người thấy chết mà không cứu đều phải chết. Khi tôi hỏi anh ta có phải do anh ta gây ra hay không, anh ta lại chỉ nói đây là báo ứng. Cho nên, tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thành phố này, về quê, hoặc là đi thành phố khác, tóm lại đừng để anh ta giết chết.Nếu như tìm được cậu, bởi vì tôi cảm thấy anh cũng không có ý định dừng tay ở đâu.”
Đi sao?
Tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực, kỳ thật tôi cũng biết đội trưởng Vương đã cố gắng hết sức, vì vậy đành phải gật đầu. Cuối cùng, tôi hỏi một chút người vẫn hại tôi tên là gì. Đội trưởng Vương nói cho tôi biết, người kia tên là Tưởng Lê Minh!
Tưởng Lê Minh sao?
Tôi ở trong lòng mặc niệm một chút cái tên này, bởi vì chính là anh ta, ba lần bảy lượt suýt chút nữa muốn đòn mạng của tôi.
Sau khi nói chuyện điện thoại với đội trưởng Vương, tôi không nói gì chỉ bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói với Tiểu Hoa chúng tôi về quê.
Đúng vậy, đội trưởng Vương nói không sai, đối phương sẽ không bỏ qua cho tôi, hôm nay Thiên Sư Trương đã chết, không ai có thể giúp được tôi, ngay cả cảnh sát cũng không trông cậy vào được, như vậy hôm nay ngoại trừ chạy trốn cái chết, chẳng lẽ còn ở lại chờ chết sao!
Nhìn thấy hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, mà chúng tôi lại không có cách nào, Tiểu Hoa hết sức không cam lòng, hỏi tôi chẳng lẽ người xấu trên đời này thật sự cứ như vậy mặc cho anh ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Chẳng lẽ bọn họ không đáng được báo ứng sao?
Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của cô ấy, tôi cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, chỉ nói một câu:
-“Người xấu cuối cùng sẽ nhận được báo ứng, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn, tôi sẽ không để Tiểu Lưu chết uổng.”
Hôm đó, tôi đến chỗ chị chủ nhà trả phòng, xách hành lý lên tàu về quê. Bởi vì đi vội vàng, tôi cái gì cũng không mang theo, chính là mang theo bộ pháp khí Thiên Sư Trương để lại.
Tôi vốn định mang tro cốt của Thiên Sư Trương về quê, nhưng sau lại nghĩ đến tâm nguyện lúc còn sống của Thiên Sư Trương là mua phần mộ an táng trong thành phố này, cho nên tôi liền từ bỏ ý định này.
Chẳng qua là tôi tin tưởng tương lai không xa, tôi còn có thể trở về. Trở về mua mộ cho Thiên Sư Trương, trở về tìm Tưởng Lê Minh kia! Bởi vì tôi đã đồng ý với Thiên Sư Trương sẽ mua cho ông ấy một phần mộ ở thành phố này, để cho lão già đó yên ổn an táng. Hơn nữa tôi cũng đồng ý với Tiểu Hoa, chắc chắn sẽ khiến cho người xấu nhận được báo ứng xứng đáng, thay anh trai Tiểu Lưu của cô đòi lại công bằng.
Cứ như vậy, chúng tôi rời khỏi thành phố Thượng Hải ven biển này. Rời khỏi nơi vốn là nơi bắt đầu giấc mơ của tôi.
Vốn tưởng rằng, tôi có thể ở chỗ này tạo ra giấc mơ của tôi. Tôi cứ tưởng sau này của tôi sẽ ở nơi này. Vốn tưởng rằng tôi có thể ở chỗ này lăn lộn đến mặt người dạ thú......
Thế nhưng, đi tới thành phố này hơn một năm, hôm nay tôi mới phát hiện, vốn tưởng rằng tất cả đều cách tôi xa không thể với tới như vậy. Giấc mơ vĩnh viễn chỉ là giấc mơ, hiện thực luôn vô tình như vậy, tôi hôm nay không chỉ là kẻ vô tích sự, hơn nữa còn chọc phải một kẻ phiền toái. Có lẽ, đây chính là vận mệnh!
Ngồi tàu một ngày, lại ngồi xe khách nửa ngày, chiều hôm sau, tôi và Tiểu Hoa cuối cùng cũng về tới quê.
Quê tôi ở trong núi lớn Giang Tây, trong thôn bốn phía núi xung quanh, người trẻ tuổi phần lớn đều giống như tôi ra ngoài làm công, trong thôn chỉ còn lại có một ít người già và trẻ em ở lại trông coi. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, bởi vì đây là lối thoát duy nhất của người trẻ tuổi trên núi.
Khi tôi ngồi xe khách, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng đứng ở cửa thôn, nhìn về phía chúng tôi, tôi suýt chút nữa đã khóc. Bởi vì hai bóng người quen thuộc kia tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là cha mẹ người đã quan tâm tôi cả đời.
Xe khách rất nhanh chạy đến cửa thôn, khi xuống xe nhìn thấy mái tóc trắng bệch của cha mẹ, hốc mắt tôi liền ướt đẫm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tôi hận chính mình không có bản lĩnh, đi ra ngoài hơn một năm, cái gì cũng không lăn lộn được, không thể thay lão nhị chia sẻ gánh nặng của gia đình.
Cha mẹ nhìn thấy tôi trở về rất vui mừng, nói chỉ cần con bình an trở về là tốt rồi.
Lúc này, cha mẹ Tiểu Hoa cũng khóc lóc chạy tới, ôm hũ tro cốt của Tiểu Lưu, người một nhà ôm đoàn khóc cùng một chỗ.
Nhìn thấy một màn đau thương như vậy, tôi thật sự rất khổ sở, lúc trước Tiểu Lưu và tôi sau khi tốt nghiệp trung học cùng nhau chạy tới Thượng Hải, chúng tôi đã nói không có lăn lộn sẽ không trở về, kết quả lại là kết cục như vậy.
Nhưng tôi đã dặn Tiểu Hoa rồi, không nói sự thật cho người nhà, tránh cho người nhà lo lắng cho chúng tôi.
Cứ như vậy, tôi từ cuộc sống thành phố, trở về cuộc sống nông thôn. Ban ngày bận rộn việc đồng áng thay cha mẹ, buổi tối tôi liền nghiên cứu quyển "Mao Sơn bí thuật" Thiên Sư Trương để lại cho tôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt nửa năm đã trôi qua. Sau khi về đến nhà, hình như tôi đã từ bỏ tên Tưởng Lê Minh kia, dù sao trong thời gian nửa năm này vô cùng bình yên.
Trong thời gian nửa năm này, tôi cũng học được bảy tám phần<Mao Sơn bí thuật>, ở trong thôn bình thường con cái nhà ai bị kinh hãi, hoặc là bị sát, tôi đều có thể giúp đỡ giải quyết, điều này cũng làm cho tất cả mọi người nhìn tôi với cặp mắt khác xưa. Dần dần chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, tôi khả năng có thể trừ tà diệt ác dĩ nhiên để cho mười phương tám hương người đều biết, hơn nữa mọi người còn tặng tôi một cái danh hiệu: “Tiểu Âm Dương”