[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Hạ Thiên điên cuồng chạy về phía khu rừng như Cinderella chạy rớt đôi hài của cô Tấm.

Cô lấy cây bút dạ trong ba lô ra, vẽ những chữ thập to trên những tán cây xung quanh, để phòng ngừa những dấu chân bất ngờ bị xoá đi khiến người lớn không tìm thấy.

Với kinh nghiệm trước đây, Hạ Thiên nhanh chóng leo lên con dốc có địa hình phức tạp nhất, quả nhiên nhìn thấy một đám nam sinh cuối cấp ở phía xa.

Justin cũng nằm trong số đó.

Khỏi phải nói cô cũng biết đám này đang bao vây ai.

"Đánh, nó không nói gì thì đánh nó đi!"

Một cậu nhóc mười mấy tuổi, không có chút cảm xúc nào với người em sống chung một mái nhà này. Vẻ mặt cực kỳ hung ác, cậu nhóc chỉ vào người đang ngồi trên mặt đất, tàn bạo nói: "Cuối cùng tao cũng tìm được cơ hội đánh cho mày một trận, chúng mày méo biết mấy ngày nay thằng này kiêu ngạo như thế nào đâu!"

Hạ Thiên suy nghĩ cẩn thận, hôm nay là ngày bà Smith trực ca đêm.

Có nghĩa là ngày mai bà ấy sẽ mệt mỏi nên không kiểm tra đám trẻ. Lúc bà ấy biết chuyện Matthew bị đánh và sẽ nghỉ làm có thể là vào buổi tối hai ngày sau đó, tính tới lúc đó thì đám Justin cũng nghĩ xong lí do hết rồi.

Cậu nhóc đã tính toán thời gian rõ ràng và chắc chắn về việc Matthew sẽ không tố cáo chuyện này!

Hạ Thiên đột nhiên nổi giận: Thằng chóa nào dám bắt nạt em tao, hổ sa cơ không đến lượt chó mèo lên tiếng, graoooo!

 Ấy nhưng mà chưa được.

Bảo vệ còn chưa tới, Hạ Thiên không thể trơ mắt nhìn bốn năm học sinh cuối cấp đánh một cậu bé sáu tuổi được, cô nhìn xung quanh, sau đó nhặt một cành cây khá chắc chắn trên mặt đất.

Không biết cô lấy sức mạnh và tốc độ từ đâu. Nhìn thấy nắm đấm của mấy cậu bé sắp rơi xuống, Hạ Thiên nhanh nhẹn lao về phía sau chúng, giơ cành cây lên cao——

"Dừng tay lại!"

Một tiếng gỗ đập vào áo khoác bông vang lên, sau đó là tiếng Justin rên lên do bị đập mạnh vào lưng. Cậu nhóc lảo đảo mấy bước, quay đầu lại, mới phát hiện người tới là Hạ Thiên, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại càng thêm đỏ bừng.

"Hạ Thiên, đồ phản bội!"

Justin túm lấy cổ áo Hạ Thiên ném cô xuống đất: "Giờ này mày còn bảo vệ con quái vật này hả?!"

Hạ Thiên ngã dập mông xuống đất, cô té xuống trước mặt Matthew.

"Đừng trách sao tao ác." Justin nghiến răng: "Đánh cả con nhỏ này luôn!"

“Bố mày gọi bảo vệ tới rồi, mày có giỏi thì đánh tao đi, chỗ này nhiều máu này!” Hạ Thiên gào lên.

Vừa nghe thấy câu này, các học sinh cuối cấp đi cùng Justin dừng lại ngay lập tức.

Vậy mới được chứ... ây da hú, đau quá!

Tay phải của cô truyền đến một cơn đau thấu tim, lúc Hạ Thiên giơ tay lên mới phát hiện vết thương do cô đập vào đá dưới tuyết rách ra, khiến lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô chảy máu.

Lại là té lộn mèo, lại là tay phải, lại là cái rừng cây ngu ngốc chết tiệt này. Túm lại là cái cảnh tượng kinh điển này không thể thoát được đúng không?

"Đây có phải là điều anh muốn không, Justin?"

Hạ Thiên rất giỏi ăn vạ, cô giơ lòng bàn tay chảy máu lên uy hiếp: "Matthew không làm gì cả, anh còn vô duyên vô cớ đi gây sự, hảo hán đấy, anh chờ mà tới trước mặt bà Smitth để giải thích đi!"

Dù sao cũng là một đám trẻ con, nhìn thấy lòng bàn tay Hạ Thiên bị chảy máu, những học sinh khác đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Cút mọe đi." Hạ Thiên nói xạo: "Nếu không thì bảo vệ tới là cả đám chết chắc!"

"Ai dám đi!"

Justin cao giọng: "Tôi sẽ tung tất cả bằng chứng trốn học của các cậu cho giáo viên."

Ái chà chà, chất đấy! Hèn gì cậu nhóc có thể gọi nhiều người như vậy tới để bắt nạt bọn trẻ lớp dưới, hóa ra là cậu nhóc lợi dụng điểm yếu của chúng.

Nhưng dù nói như vậy, đám học sinh vẫn rất sợ khi nhìn thấy máu, bọn họ chỉ nói không đi chứ không còn ý định tiếp tục dọa dẫm nữa.

"Mở miệng ra là đòi méc thầy cô." Justin cười lạnh vài tiếng: "Hạ Thiên, mày còn có bản lĩnh gì nữa?"

"Còn tốt hơn anh cầm đầu một đám người bắt nạt học sinh lớp dưới."

Vừa nói, cô vừa đứng dậy lo lắng quay đầu nhìn Matthew.

Chỉ cần cô đến muộn một bước thôi thì có lẽ Matthew đã bị ăn đòn rồi, mái tóc vàng óng của cậu bé lấm tấm tuyết và những vết bẩn, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú cũng đen kịt như thể đã lăn lộn trong bùn mấy vòng.

Nhìn từ trên xuống dưới như thế này thật khó để biết cậu bé có bị thương hay không.

"Em có sao không?" Hạ Thiên hỏi.

Matthew ngước lên, đôi mắt xanh sắc bén nhìn thẳng vào bàn tay đang chảy máu của cô.

"Mày còn dám che chở thằng súc vật này."

Justin càng cảm thấy tức giận hơn khi Hạ Thiên hỏi thăm Matthew. Cậu nhóc siết chặt nắm đấm: "Mày không biết vì sao tụi tao ghét nó à? Tên quái thai như nó sao lại được hưởng hết mọi thứ tốt lành?! Tao ghét nó!"

Cô biết ngay mà.

Thành thật mà nói, Hạ Thiên không ngạc nhiên khi Justin làm những điều cực đoan vì ghen tị.

Matthew Dennehy mới 6 tuổi, nhỏ tuổi nhất, lại còn dễ thương nên khả năng được nhận làm con nuôi tất nhiên là cao nhất. Nhưng trong mắt những đứa con nuôi khác, chuyện này không phải như vậy: đều là ăn nhờ ở đậu như nhau, vậy tại sao "con quái vật" u ám và hung hãn này lại được đối xử tốt hơn?

Vẫn câu nói ấy, đứa trẻ nào mà chẳng muốn có một mái ấm.

Nhưng đó không phải là cái cớ để đánh ai đó.

Hạ Thiên không phải là một đứa trẻ thực sự, cô là một người trưởng thành, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Vậy thì anh định làm gì? Đánh cậu ấy cho hả giận là có thể giải quyết được vấn đề, sẽ có gia đình nhận nuôi anh à? Hay là giết luôn Matthew!" Hạ Thiên nói toạc ra: "Anh lấy não ra mà xài đi, xảy ra chuyện thì bà Smith có để yên cho anh không?"

Justin tức giận tới mất lý trí, cậu nhóc không chịu nghe hiểu lời cô nói.

Gân xanh trên trán thanh niên nổi lên: "Tao nhịn mày lâu lắm rồi, xem hôm nay tao dạy dỗ mày —— "

"——mấy đứa kia đang làm gì đó? Bảo vệ sắp tới rồi, chạy mau lên!"

Trong rừng cây hoang vắng, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn.

Hạ Thiên liếc qua đám học sinh cuối cấp, lúc cô ấy nhìn thấy Frank, trong lòng cô trở nên căng thẳng, bỗng nhiên cậu nhóc hung hãn thường ngày nay lại đổi thái độ khác thường: "Nếu mày làm ầm lên, nhà trường biết chuyện này thì đừng hòng đứa nào được nhận nuôi nữa!"

Justin nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Thiên: "Mày chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu."

Nói xong, cậu ta quay người bước đi cùng các học sinh cuối cấp khác.

Frank nói đúng. Nếu sự việc này bị trường học biết được, việc đầu tiên chắc chắn là Justin sẽ phải rời khỏi nhà bà Smith, thứ hai là cơ quan phúc lợi sẽ xem xét lại môi trường sống của Matthew Dennehy, điều này sẽ khiến việc nhận con nuôi trở nên phức tạp hơn.

Sau khi nghĩ kỹ chuyện này, Hạ Thiên cũng cảm thấy giải quyết riêng sẽ tốt hơn.

“Mình cũng đi thôi.” Cô thì thầm: "Trước khi bảo vệ tới...”

Matthew im lặng.

Cậu bé đứng dậy, đôi mắt vẫn dán vào lòng bàn tay Hạ Thiên. Kết hợp với hành động im ắng của cậu bé khiến người khác cảm thấy nếu cô không nói ổn sẽ không bỏ qua.

 "Chị không sao hết."

Hạ Thiên cảm thấy không sao cả, chỉ là vết thương cũ bị bung ra, nhìn có hơi kinh khủng mà thôi! Cô vẫy tay một lúc thì cảm thấy không còn đau như ban đầu nữa: "Về khử trùng là được rồi, tin chị đi, nha?"

Sau khi nghe nửa câu cuối, Matthew mới thu lại ánh mắt.

Hai người rời khỏi khu rừng theo hướng ngược lại với đám học sinh cuối cấp.

Mãi cho đến khi Hạ Thiên đi đến một bên đường chính, xác nhận đã an toàn, Hạ Thiên mới dừng bước lại.

Cô ngồi xổm xuống nhìn Matthew lần nữa: cả người cậu bé bê bết bùn, quần áo, cặp sách của cậu dính đầy nước và vết bẩn. Nhưng hình như cậu bé không bị thương chỗ nào, chỉ là bị đẩy qua đẩy lại mấy lần.

Trái tim treo lơ lửng của Hạ Thiên cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Em không bị thương là tốt rồi." Cô giữ vai Matthew, thở phào nhẹ nhõm: "Bọn họ kéo em vào rừng à? Lần sau em nên kêu cứu thật to, thu hút sự chú ý của giáo viên và nhân viên nhà trường. May mắn là Lily và Noah nhìn thấy, nếu không thì—”

Trong nguyên tác, vì Matthew bị đánh nên sau đó mới trả thù sao?

Bốn, năm thiếu niên bắt nạt một đứa bé trai sáu tuổi, cậu bé bị thương thế nào, Hạ Thiên không dám nghĩ tới.

Cô càng nghĩ càng sợ, Hạ Thiên không nói gì nữa, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé.

“Tốt quá, không sao nữa rồi.” Cô lặp lại lần nữa.

 "Em hiểu rồi."

Matthew đột ngột lên tiếng.

Hạ Thiên sửng sốt, buông cậu bé ra: "Gì cơ?"

Cô đối mắt với đôi mắt màu lam nhạt, bên trong vẫn là hư vô, trống rỗng. Matthew Dennehy nhìn cô chăm chú, lạnh lùng nói: "Sự khác biệt giữa chị và họ."

 À……

Đây là chủ đề của cả hai trong ngày hôm nay, Hạ Thiên đã hỏi cậu bé sự khác biệt giữa cô và Justin - cả hai đều là người không muốn Matthew rời đi.

Đã cả ngày trôi qua mà cậu bé vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó

"Vậy em hiểu ra gì rồi?" Hạ Thiên tò mò hỏi.

Đường nhìn của Matthew di chuyển xuống dưới, nhìn về phía lòng bàn tay của Hạ Thiên.

Cậu bé sáu tuổi nhìn vết thương còn đang rỉ máu với thái độ dửng dưng. Sau đó đưa tay về phía cô, những đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhưng đầy vết bẩn lần đầu tiên chủ động chạm vào làn da của Hạ Thiên.

Cái chạm lành lạnh khiến cô run lên.

Matthew nắm lấy tay Hạ Thiên, đưa vết thương lên miệng.

Lúc đôi môi ấm nóng chạm vào vết thương, Hạ Thiên đau đến co rúm người lại, nhưng cô không tài nào rụt tay lại được. Mỹ nam giống như dã thú vồ lấy con mồi, đầu lưỡi linh hoạt liếm liên tục vết máu chảy ra trên tay cô, động chạm nhẹ nhàng không chỉ khiến trong lòng Hạ Thiên run lên, mà còn khiến cô cảm thấy hơi đau nhói.

Cậu bé rất nghiêm túc, lặp đi lặp lại, như thể đang nếm thức ăn ngon, hoặc là đang thu dọn hiện trường vụ án. Cho đến khi Matthew lau sạch mọi vết máu trên tay Hạ Thiên, ​​​​cậu bé mới nắm cổ tay cô, ngước mắt lên.

So với những hành động cực kỳ nhiệt tình, đôi mắt xanh của Matthew Dennehy lại lạnh lùng đến mức gần như đáng sợ.

"Ý nghĩa của gia đình."

Matthew chính thức đưa ra câu trả lời cho Hạ Thiên: "Của em."

[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy +4, giá trị hắc hóa -5, giá trị hắc hóa hiện tại: 70, độ thiện cảm hiện tại: 15.] 

[Xin chúc mừng người chơi đã mở khóa hệ thống số mới, hiện tại ? ? ? Giá trị: 10. Người chơi có thể mạnh dạn khám phá và tên của giá trị có thể được giải mã khi đáp ứng một số điều kiện nhất định. ]

Hạ Thiên kinh ngạc chớp chớp mắt: Cái gì, cái gì?

Cái ? ? ? nghĩa là gì cơ?

…………

...

Trở về nhà, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường.

Justin và Frank giữ im lặng không nói gì về chuyện ở trường học, Hạ Thiên đã bí mật điều trị vết thương mà không nói cho bà Smith biết.

Tất cả những sóng gió, mâu thuẫn dường như chưa bao giờ tồn tại.

Nhưng Matthew Dennehy đã nhìn thấy tất cả. Như thường lệ, cậu ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó lên lầu về phòng.

Khi đi ngang qua phòng Justin, cậu bé đột ngột dừng lại.

Có ai đó trong phòng, đó là Frank.

Hừ, bọn họ luôn thích làm nhiều chuyện như vậy, cho rằng đóng cửa lại, ngăn người khác bên ngoài là có thể giấu được bí mật. Nhưng sự che đậy vụng về không thể thoát khỏi giác quan của Matthew - người có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương của Leila trong rừng, cậu vẫn nghe thấy tiếng Justin và Frank chửi bới ác ý qua cánh cửa khép hờ.

"...Đừng hành động hấp tấp..."

Giọng của Frank xuyên qua khe cửa truyền đến: "Bây giờ không tiện bắt nạt nó, quý bà Smith sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chúng ta cũng không thể tha cho con nhỏ Hạ Thiên được..."

Matthew đứng trước cửa phòng ngủ của Justin nheo đôi mắt xanh lại.

Thay đổi mục tiêu, họ định nhắm vào Hạ Thiên.

Nhưng Matthew vừa mới có một câu trả lời khiến cô hài lòng.

Hạ Thiên là của nhóc.

Nhóc không cho phép người khác làm tổn thương cô.

Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play