[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Matthew Dennehy chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình bi thương lạnh lẽo.

Cậu bé luôn quan sát những động vật nhỏ lén lút ở đầu đường cuối ngõ, cuộc sống của chó mèo lang thang rất đơn điệu: chúng nó vì miếng ăn, mà vợ chồng hay những mối quan hệ thân cận cũng sẵn sàng đấu tranh cắn giết nhau, giành giật một con đường sống trong môi trường ác liệt.

Trong mắt Matthew, cuộc sống của loài người cũng không khác gì cuộc sống của động vật.

Cậu bé, Frank Johnson, Justin và những đứa trẻ khác được gửi nuôi trong nhà cũng giống như mấy con chó mèo lang thang này. Bởi vậy, Justin đã bắt tay với những đứa khác bắt nạt, đàn áp những đứa mới đến cũng là chuyện thường tình.

Mãi đến khi Hạ Thiên đứng dậy.

Dáng vẻ cô khiển trách Justin - người cao hơn mình rất nhiều, khiến cho Matthew không thể không liên tưởng đến cô mèo mẹ đang bảo vệ đồng loại.

Có điều Matthew không hiểu tại sao.

Cậu bé không phải là bạn của cô, Matthew Dennehy đến nhà quý bà Smith ba tháng, khoảng thời gian trước đây Hạ Thiên làm gì cũng chỉ có một mình, cô không coi bất kỳ đứa trẻ nào khác là bạn. Đột nhiên, thái độ quay ngoắt 180 độ đối tốt với Matthew, cậu bé tất nhiên sẽ nghĩ cô đang có âm mưu gì đó...

Ai cũng vậy thôi.

Vì công việc mà nhân viên xã hội của cơ quan phúc lợi đã gửi cậu bé đến nhà quý bà Smith; quý bà Smith chắc là vì tiền phụ cấp của chính phủ nên mới cho cậu bé một căn phòng. Matthew nghĩ không ra Hạ Thiên sẽ được cái gì từ cậu, sự quan tâm bảo vệ của cô, còn có mấy cái liên quan đến cái gì mà quy tắc hệ thống rồi những lời nói đậm chất người lớn ập đến không hề báo trước.

Matthew nghĩ không thông, nhưng cậu bé sẽ quan sát suy xét sau.

Ít nhất cậu bé cũng thấy Hạ Thiên nói đúng.

Cô chưa từng làm hại bất kỳ ai nhưng vẫn sống rất tốt, Frank và Justin căn bản không dám động đến Hạ Thiên như chúng đã ức hiếp cậu bé. Cô được những người lớn hay đặt ra quy tắc yêu thích, bởi vậy nên cô cũng nhận được không ít đãi ngộ tốt, đây cũng là thứ bảo đảm Hạ Thiên có thể kiêu ngạo như vậy mà không bị ngược đãi.

Hành vi cử chỉ của Hạ Thiên đã chứng minh phương án mà cô đề ra cho Matthew có hiệu quả, vậy nên cậu bé đã chấp nhận.

Để đáp lại, cậu bé quyết định sẽ thanh trừ đi mối đe dọa duy nhất của Hạ Thiên, cũng chính là Leila.

Nhưng dường như điều đó đã làm Hạ Thiên sợ.

Matthew không biết nguyên nhân, cho đến khi Hạ Thiên ngồi trong phòng giặt ủi, dùng ngữ khí âm trầm nói ra hết tất cả.

Thì ra cô muốn có một gia đình.

Cái gọi là gia đình, chắc là giống với mấy con chó mèo lang thang kết giao với nhau nhỉ? Đồng sinh cộng tử, ăn chung ngủ cùng, giao cả tính mạng cho đối phương, cô xem cậu bé như đồng loại, muốn sống chết có nhau. Matthew bỗng nhiên tỉnh ngộ: thì ra âm mưu của Hạ Thiên là cái này.

Không khó để hiểu, chúng là hai đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà quý bà Smith.

Leila không chịu làm bạn với cô, cô chỉ có thể tìm đến Matthew thôi.

Vậy nên Matthew đã chấp nhận rồi.

Ít nhất cảm giác cũng không tồi, Frank với Justin cũng không dám động tay động chân nữa, nhưng trong số đó lại có những đứa thích chen chân vào... Noah, vợ chồng nhà Fawkes và Lily, Fawkes vừa ồn ào vừa ngu xuẩn, bọn họ cứ ríu ra ríu rít xung quanh Hạ Thiên, khiến cô rời mắt khỏi cậu bé, khiến cậu bé cảm thấy vô cùng chán ghét.

Nhưng quý bà Smith thích cậu bé ở cùng với bọn họ, tâm trạng của bà sẽ tốt lên, cuộc sống của Matthew và Hạ Thiên cũng sẽ dễ dàng hơn.

Hy sinh một chút như vậy đổi lại được nhiều lợi ích hơn, có thể chấp nhận được.

Phương pháp Hạ Thiên dạy cậu rất hữu dụng, cô bảo vệ cậu bé, chỉ dẫn cậu bé, hơn nữa khi nghe quý bà Smith nhắc đến chuyện có người muốn nhận nuôi cậu bé cô đã không thể giấu nổi sự buồn bã.

Matthew biết sự buồn bã đó của cô không giống những đứa trẻ khác, nhưng cậu bé không cách nào phân biệt rõ ràng được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Mãi đến khi cô không dè dặt mà đứng trước mặt mình và Justin.

Vết máu đỏ sẫm dọc theo cánh tay Hạ Thiên tí tách tí tách rơi trên nền tuyết, rõ mồn một giữa đất trời trắng xóa.

Mùi rỉ sét cứ phảng phất quanh giác quan của Matthew, khiến dòng huyết dịch trong người cậu bé bất giác cuộn trào. Cảm giác của cậu bé giống như có con trùng nhỏ chui vào trong lồng ngực mình vậy, gắt gao quấn lấy trái tim cậu bé, châm chích vừa đau vừa ngứa.

Cậu bé biết rồi.

Sự khác biệt là ở chỗ Hạ Thiên xem Matthew Dennehy là gia đình, cô coi Matthew như thứ thuộc về bản thân, vì vậy không muốn cậu bé rời đi.

Nếu cậu bé đã thuộc về Hạ Thiên, vậy thì hiển nhiên Hạ Thiên cũng thuộc về cậu bé.

Hạ Thiên là của Matthew, cậu bé không cho phép bất kỳ ai làm hại đến cô.

Cậu bé lặng lẽ đứng trước cửa phòng Justin, hai đứa trẻ trong phòng không hề biết toàn bộ kế hoạch của mình đã bị Matthew nghe hết.

“Nhóc hèn, con người sợ nhất là chuột, cái này mày biết mà.”

Giọng Frank vọng ra từ khe cửa rõ mồn một: “Đợi đôi vợ chồng nhận nuôi đến, tao sẽ đem giấu thông tin nhận nuôi trước. Quý bà Smith không tìm thấy giấy tờ thì phải đi tiếp đãi khách....”

Justin tỉnh ngộ: “Bà ấy nhất định sẽ sai Hạ Thiên đi lấy.”

Frank hừ lạnh: “Tất nhiên, con nhỏ đó thích giành công lắm. Đến lúc đó mày đi bắt vài con chuột, đứng ở cầu thang. Đợi nó lúc ba chân bốn cẳng chạy xuống thì thả chuột ra.”

“Ha ha, được!”

Justin nghe vậy thì khoái chí vỗ tay: “Chắc chắn nó sẽ lòi mặt xấu trước mặt khách khứa, quý bà Smith ghét nhất là bị mất mặt, con nhỏ Hạ thiên đó tiêu rồi!”

Matthew từ từ thu ánh mắt lạnh lùng lại.

Cậu bé lại sải chân, nhẹ nhàng đáp xuống sàn gỗ cũ rít, hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thành nào. Frank với Justin chẳng mảy may quan sát, không phát hiện toàn bộ cuộc trò chuyện đã bị Matthew nghe hết.

Phải hành động theo quy tắc của người lớn, Matthew nghĩ. Hạ Thiên dùng hành động chứng minh rồi, chỉ cần không làm trái với cái gọi là... pháp luật và chuẩn mực đạo đức thì sẽ không phải nhận bất kỳ hình phạt nào cả.

Thì ra thế giới của người lớn đơn giản như vậy.

Matthew Dennehy không làm gì cả.

Cậu bé lẳng lặng đợi đến cuối tháng, trước kỳ nghỉ Giáng Sinh, cặp vợ chồng Lewis chuẩn bị nhận nuôi cậu bé đến thăm.

Quý bà Smith sợ những đứa trẻ khác làm mất mặt nên đã buộc chúng không được tùy tiện ra ngoài. Bà sửa soạn cho Matthew thật đẹp và tươm tất, cậu bé ngoan ngoãn trên sô pha trong phòng khách, chỉ ngẩng đầu nhìn cặp vợ chồng nhận nuôi đã khiến họ hơi ngỡ ngàng.

“Bình thường Matthew rất ngoan.” quý bà Smith tán thưởng: “Thân là đứa trẻ bốn tuổi mà nó ngoan đến mức khiến tôi phải đau lòng. Trước giờ không gây chuyện, cũng không phá phách. Ông bà đúng là những người có tấm lòng lương thiện, nếu không... tài liệu của tôi để đâu mất rồi.”

Tìm ở phòng khách một vòng, quý bà Smith không tìm thấy tài liệu hơi sốt ruột.

“Hạ Thiên? Hạ Thiên!”

Bà ấy không thể để mặc khách ở đây một mình, vậy nên cứ ngẩng đầu kêu lớn: “Hạ Thiên, con xuống đây một chút, đến phòng của ta đem tài liệu và ly nước vào đây!”

Tiếng Hạ Thiên vọng xuống từ gác mái: “Vâng thưa bà.”

Cùng lúc đó, Matthew khẽ quay đầu lại, cậu bé nghe rất rõ tiếng mở cửa ở căn phòng ở cạnh cầu thang tầng hai.

Là Justin.

Quý bà Smith đang chú ý đến những vị khách tất nhiên không bận tâm đến những điều đó, nhưng Matthew chỉ cần dựa vào những gì nghe được đã có thể phán đoán vô cũng chính xác tình hình ở trên lầu. Justin đang chờ Hạ Thiên, theo lý thì cậu nhóc đang đợi Hạ Thiên đi qua phòng ngủ của mình tiến vào phòng ngủ chính, vài phút sau đã cầm tài liệu và ly nước đi ra.”

Đến khi Hạ Thiên đi đến đầu cầu thang, cửa phòng của Justin phát lên tiếng kẽo kẹt: “Tao tới giúp mày đây.”

Thân ảnh cậu nhóc xuất hiện ở mép cầu thang tầng hai.

Matthew lạnh nhạt ngẩng đầu lên.

Ngồi dưới lầu, cậu bé nhìn thấy rõ ràng Justin đã đến kế bên Hạ Thiên, tay phải cho vào túi quần. Chỉ cần nhìn thấy động tác háo hức muốn thử của Justin thì cậu bé đã biết Justin định ném con chuột lên người Hạ Thiên rồi.

Ba vị người lớn trong phòng khách đang trò chuyện, hoàn toàn không ý thức được tình hình.

“Hạ Thiên.”

Matthew Dennehy đột nhiên mở miệng nói: “Bên phải, cúi đầu.”

Sự nhắc nhở của cậu bé khiến Hạ Thiên nhìn về hướng Justin theo bản năng...

Justin vừa mới lôi con chuột đang giãy giụa không thôi từ trong túi ra.

Cậu bé sáu tuổi chứng kiến cảnh đồng tử đen sẫm của Hạ Thiên đột nhiên co rút lại một cách rõ ràng.

Cô kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi lùi lại về sau. Trong lúc chật vật toàn bộ tài liệu và ly nước trong tay đều bị rơi đập xuống nền nhà.

Ly trà vỡ tan tành, trà nóng trong đó văng tung tóe, có một ít bắn lên người Justin, cậu nhóc bị bỏng bất thình lình hất con chuột trong tay ra lùi về sau.

Mà đằng sau cậu ta chính là cầu thang.

 Tiếng vỡ vụn, tiếng rơi lớn, tiếng hét kinh hãi của quý bà Smith, trong dinh thự chớp mắt đã thành một đống hỗn loạn.

Matthew từ đầu đến cuối vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên sô pha, ngoan đến mức trông chẳng khác gì một con rối.

Cậu bé bình thản chứng kiến cảnh Justin lăn từ lầu hai xuống, chỉ cảm thấy cảm giác kích động khi liếm láp máu trong lòng bàn tay của Hạ Thiên và cảm xúc trào dâng lại lần nữa cuộn trào.

Chỉ cần tuân thủ quy tắc của người lớn, Matthew không cần làm gì cả.

Sẽ không phải nhận sự trừng phạt, cũng không bị bạo lực.

...Nhìn đi, chỉ đơn giản vậy thôi.

Cậu bé bảo vệ Hạ Thiên, người thuộc về cậu bé.

Một cảm giác nhẹ nhõm, đối với Matthew đó là một loại cảm giác thoải mái lạ thường. Cậu bé từng quan sát người khác, mỗi khi bọn họ thể hiện hoặc đoán đúng giá trị sẽ bày ra cảm xúc tương tự như vậy, bọn họ gọi là “vui vẻ”.

Lúc cảm thấy vui vẻ đó, nên thể hiện thế nào đây? Bọn họ kéo căng cơ mặt để lộ ra ra một biểu cảm đặc biệt.

Matthew phải mất mấy giây mới nhớ ra, Hạ Thiên nói đây là “cười mỉm”.

Hạ Thiên ở trên lầu xa xa, ngã ngồi trên sàn, hoảng hốt nhìn Justin ngã bất tỉnh nhân sự dưới lầu.

Cảnh trong nguyên tác xảy ra rồi!

Trước mặt tất cả mọi người, Justin ngã xuống lầu. Nhưng khác biệt là bản thân Matthew không hề trực tiếp tham dự vào, cậu nhóc, cậu nhóc,...là tự bị ngã!

Hạ Thiên nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi liền cảm thấy rất sợ: nếu không nhờ Matthew nhắc nhở, để cô kịp thời nhìn thấy động tác của Justin, lúc con chuột được ném lên người cô, người mất kiểm soát rơi xuống rất có khả năng là bản thân cô.

Sao Matthew thấy được?

Cậu bé đã sớm biết, hay là...

Hạ Thiên bị kinh động cả người lạnh ngắt theo bản năng ngước mắt nhìn xuống phòng khách. Ánh nhìn của cô vừa hay đụng phải ánh mắt của Matthew.

Bốn mắt nhìn nhau, Matthew để lộ ra sự biến đổi biểu cảm rõ rệt trên khuôn mặt .

Đôi môi xinh đẹp của cậu bé hơi mím lại, khóe miệng nhếch lên, từ khi Hạ Thiên xuyên không, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Matthew Dennehy cười.

Cảnh tượng dưới phòng khách máu me đầm đìa, cậu bé ngoan ngoãn lanh lợi cười lên thật thuần khiết vô tội. Bên tai Hạ Thiên đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy +5, độ thiện cảm hiện tại: 20.] 

 Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play