[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]
Mở ra giai đoạn tiếp theo của cốt truyện phụ tuyến nghĩa là gì?
Hạ Thiên bối rối, hệ thống cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Mãi đến sáng hôm sau, ngồi vào bàn ăn sáng, Hạ Thiên mới hiểu được ý nghĩa cụ thể của cái gọi là "Cốt truyện phụ tuyến".
Bà Smith nhận được điện thoại từ sáng sớm, càng nói chuyện, nụ cười của bà càng tươi hơn, khi cúp điện thoại trở lại bàn ăn, hiếm khi bà nở nụ cười tươi như vậy.
"Tin tốt đây."
Bà Smith tràn đầy niềm vui thông báo với mọi người: "Cơ quan phúc lợi vừa gọi điện, nói rằng một gia đình có ý định nhận nuôi Matthew."
Cả bàn ăn rơi vào im lặng trong giây lát.
Tay cầm thìa của Hạ Thiên đột nhiên khựng lại.
Trong bản gốc "Blood Shadow", Matthew Dennehy đã suýt được nhận nuôi khi còn nhỏ.
Cậu bé đẹp trai, ngoan ngoãn, những lúc không hung dữ thì rất nghe lời, đối với những người làm công tác xã hội và những gia đình nhận nuôi không hiểu bản chất của cậu bé, Matthew đúng là một lựa chọn tốt. Vậy mà ngày gia đình nhận nuôi đến, cậu bé đã đẩy đứa con nuôi khác trong gia đình xuống cầu thang.
Bà Smith lo sợ chuyện bị làm lớn nên đã loại gia đình đó khỏi danh sách được nhận con nuôi và đổ lỗi đó là một tai nạn.
Nên chuyện nhận nuôi của Matthew cứ thế bị bỏ qua không giải quyết được gì.
Bộ phim sử dụng cách dựng phim hồi tưởng, xen kẽ với một số cảnh quay cận cảnh ở cầu thang và cảnh cặp vợ chồng nhận nuôi rời đi. Nhưng nhớ lại thông tin hệ thống đã cung cấp ...
"Cặp vợ chồng nhận nuôi Matthew sẽ tới trước lễ Giáng sinh, nên các con phải hành xử tốt hơn trong thời gian này." Bà Smith thúc giục: "Được rồi, ăn xong thì các con mau đi học đi."
Justin đẩy ghế ra, nhàn nhạt nói: "Con ăn no rồi, con đi trước đây."
Bà Smith: "Con phải đợi những bạn khác đi chung chứ!"
Justin: "Thomas đang đợi con dưới kia rồi."
Nói xong, cậu nhóc lau miệng, xách cặp lên, đóng sầm cửa rời đi.
Hạ Thiên yên lặng nhìn bóng lưng Justin biến mất sau cánh cửa, cảm thấy có hơi kỳ cục.
Trong nguyên tác, người bị Matthew đẩy xuống cầu thang chính là Justin - người đã tát cậu bé trước đó.
Hoá ra nhiệm vụ phụ tuyến chính là chuyện này! Chỉ cần khiến Matthew chọn khác trong phim là được, nhiệm vụ phụ tuyến này dễ ẹc ấy mà.
Trên đường đến trường, Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào [độ thiện cảm: 11] trên đỉnh đầu của Matthew Dennehy và chìm vào suy nghĩ.
Có lẽ ánh mắt của cô quá rõ ràng, Matthew đang đi phía trước hơi khựng lại, cậu bé quay đầu lại.
Mặt trời mùa đông ấm áp phản chiếu trên người, làm cho nước da của Matthew trở nên trắng như tuyết, tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh của cậu bé giống như những viên đá quý trong suốt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Đúng là một đôi mắt lấp lánh khiến người khác không thể bỏ qua.
"Không có gì." Hạ Thiên chủ động nói: "Chúc mừng em sắp có gia đình mới."
Nhưng--
Hạ Thiên xoắn xuýt.
Không phải vô cớ mà hệ thống đặt ra độ hảo cảm cho sự kiện này.
Đây là cơ hội để Matthew Dennehy thoát khỏi vũng nước bùn.
Các cơ quan phúc lợi sẽ chọn cho cậu bé một gia đình phù hợp, có lẽ với sự quan tâm và yêu thương bình thường của người lớn, cuộc đời của Matthew sẽ đi đúng hướng, cậu sẽ tránh xa số phận trở thành kẻ sát nhân.
Nhưng nếu cậu bé rời đi, nhiệm vụ công lược của Hạ Thiên tính sao bây giờ?
Lùi một bước mà nói, cơ quan phúc lợi cũng từng chọn gia đình bà Smith cho Matthew, hoàn cảnh lại không tốt lắm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cặp vợ chồng nhận nuôi Matthew không thể chăm sóc tốt cho cậu bé? Phim không nói cụ thể cặp vợ chồng bất ngờ bỏ đi là ai, cộng với tính cách thích làm tổn thương động vật nhỏ hoặc thậm chí cả con người bất cứ lúc nào của cậu bé... Hạ Thiên không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
Hạ Thiên thực sự không biết phải làm gì bây giờ.
Nếu để cho cậu bé đi, Hạ Thiên và Matthew sẽ phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ không đoán trước được. Nếu không cho cậu bé đi ...
Nhưng đây là lần đầu tiên Matthew Dennehy có cơ hội thoát khỏi nơi sinh sống có hoàn cảnh tệ hại này.
Matthew đứng trước mặt hoàn toàn không biết Hạ Thiên đang nghĩ gì, khuôn mặt cậu bé vẫn không có biểu cảm, nhẹ giọng nói: "Chị không vui."
Hạ Thiên: "Không có —— "
Matthew: "Mọi người đều vậy."
Hạ Thiên không còn gì để nói.
Chỉ có duy nhất bà Smith - người hoàn toàn không quan tâm đến trạng thái tinh thần của những đứa con nuôi, không nhận ra bầu không khí trên bàn ăn bất ổn như thế nào, người tinh ý như Matthew tất nhiên có thể cảm nhận rõ ràng sự bất mãn và thù địch của người khác.
Đứa trẻ nào mà không muốn có một gia đình.
Những đứa trẻ được bà Smith nuôi đều là trẻ mồ côi hoặc cha mẹ ruột của chúng tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con, nhưng vì nhiều lý do, một số trẻ đã qua độ tuổi tốt nhất để nhận nuôi.
Hơn nữa, Leila và Frank có hành vi xấu, cả hai đã được chuyển cho rất nhiều gia đình nuôi dưỡng, nhưng không ai đồng ý nhận họ.
Justin đóng sầm cửa ra ngoài bởi vì cậu nhóc ghen tị.
Nghĩ đến những cảnh trong phim gốc, Hạ Thiên thở dài.
Dù Matthew có được nhận nuôi hay không, cô cũng không thể để cậu bé làm điều đó. Đánh người khác là sai, Justin xứng đáng bị phạt, nhưng hành vi đẩy bạn xuống cầu thang là không thể chấp nhận được.
"Em nói đúng."
Hạ Thiên có thể qua loa lấy lệ với Matthew, nhưng cô biết rằng những lời nói dối của mình không thể đánh lừa cậu bé giống con thú hoang này. Vì vậy, cô chọn nói ra sự thật: "Mọi người đều không vui. Nhưng em có thấy tâm trạng của chị khác họ không?"
Matthew nheo đôi mắt xanh của mình lại.
Hàng lông mi dày màu vàng óng che khuất đôi mắt cậu bé, hành động rũ mắt xuống khiến cậu bé trông giống như một con búp bê. Matthew suy nghĩ một lúc: "Ừ."
Hạ Thiên tiếp tục dụ dỗ dỗ tên nhóc: "Vậy em có phân biệt được khác chỗ nào không?"
Đáp lại cô là một khoảng im lặng kéo dài.
Hai đứa trẻ một lớn một nhỏ vừa đi vừa trò chuyện nhưng Matthew không trả lời, chỉ có tiếng bước chân sột soạt quanh quẩn quanh hai đứa bé.
Sự im lặng của cậu bé chính là câu trả lời.
Không ngạc nhiên chút nào. Đối với Matthew Dennehy, vẫn còn quá sớm để cậu bé có thể hiểu cảm xúc của người khác.
Nếu cậu bé hiểu được sự đồng cảm, cậu bé sẽ không giết những động vật nhỏ và hạ độc Leila.
Nhưng Hạ Thiên vẫn hy vọng cậu bé có thể phân biệt được sự khác biệt.
"Thử nhìn một chút xem."
Hạ Thiên cười nói: "Em không nói thì sẽ không bao giờ hiểu được đâu."
Matthew nghiêng đầu duy trì vẻ mặt thờ ơ.
“Cậu ấy muốn tổn thương em.” Cậu bé nói: "Còn chị không muốn.”
E là "cậu ấy" ở đây muốn ám chỉ Justin.
Thôi được rồi, tên nhóc này biết phân biệt lòng tốt với ác ý cũng rất quan trọng! Hạ Thiên động viên vỗ vỗ đầu Matthew: "Chuyện này rất tốt mà."
Matthew: "Tại sao?"
Câu hỏi đặt ra là tại sao Hạ Thiên không vui.
"Bởi vì nếu em đến một gia đình mới, em sẽ bị tách khỏi chị," Hạ Thiên trả lời mà không cần suy nghĩ: "Em có nhớ những gì chị đã nói không? Chị hy vọng em có một gia đình ... Gia đình là phải luôn ở bên nhau."
Nghiêm túc mà nói, Hạ Thiên không nói dối.
"Chị cũng biết bà Smith không đối xử tốt với tất cả mọi người, em tới gia đình mới chính là chuyện tốt đối với em."
Sự xoắn xuýt của cô là thật lòng.
Nhưng hình như điều này quá phức tạp đối với Matthew, cậu bé thường hay vô cảm giờ lại cau mày. Cậu bé bối rối nhìn từ trên xuống dưới Hạ Thiên một lúc lâu, những suy nghĩ thoáng qua đôi mắt xanh của cậu bé.
"Em hiểu rồi." Matthew bỗng nhiên nói.
Hạ Thiên:?
Tờ heo? Em thì hiểu cái gì cơ?
Cô chớp chớp mắt, đang định hỏi thì hai người đã đi đến trước tòa nhà dạy học. Lớp học sắp bắt đầu, Hạ Thiên không còn cách nào khác ngoài kìm nén sự bối rối của mình, chào tạm biệt cậu bé.
Suốt cả ngày nay Hạ Thiên đều lơ đãng.
Sau giờ học, trong lúc đang đợi Matthew trước tòa nhà dạy học, Hạ Thiên bắt đầu lẩm bẩm.
“Nếu tôi chọn ủng hộ Matthew rời đi, nhiệm vụ chiến lược tiếp theo tính sao?” Cô hỏi hệ thống.
[Người chơi thân mến, bạn có một mức độ tự do đáng kể trong trò chơi, nhánh cốt truyện và quy trình chiến lược đều do người chơi quyết định. ]
Mọe nói như không nói vậy!
Nhưng Hạ Thiên cũng hiểu ý của hệ thống, tóm lại là: cô để Matthew đi, vậy cô phải tìm cách khác lại gần cậu bé.
Quá khó để hòa nhập vào môi trường sống của Matthew nếu cậu rời khỏi nhà bà Smith!
Chẳng lẽ phải phá hỏng cơ hội hiếm hoi để cậu bé thoát khỏi đây à? Hạ Thiên biết mình không phải người tốt, nhưng cô không thể tàn nhẫn đến mức như vậy.
Mà nói đi nói lại thì cô cũng chỉ có thể sống chung với Matthew thêm một năm nữa, sau đó bà Smith sẽ phá sản, cậu bé vẫn sẽ bị chuyển đến các gia đình nuôi dưỡng khác.
Thay vì chuyển sang một môi trường xấu hơn thì thà dứt khoát để cậu đi luôn bây giờ.
Bà mọe nó, thật rắc rối quá đi mà (T3T)!
Hạ Thiên do dự đến mức vò đầu bứt tai, cô lui về phía sau một bước, nếu như độ hảo cảm hiện tại là 51 thay vì 11, cô cũng không phải hết cách như thế này.
Thực sự không còn cách nào khác, không thì——
"Hạ Thiên, Hạ Thiên ơi, tiêu rồi!"
Những suy nghĩ lộn xộn của cô bị cắt ngang bởi một tiếng hét vang. Hạ Thiên tỉnh hồn, nhìn về phía âm thanh, phát hiện Lily đang vừa chạy vừa la làng như Chí Phèo ăn vạ trong tác phẩm Nam Cao.
Cô con gái út nhà Fawkes rơm rớm nước mắt chạy đến bên cạnh Hạ Thiên: "Mấy học sinh cuối cấp đã bắt Matthew vào rừng cây! Em với anh trai rất sợ, không dám ngăn cản!"
Cái gì?!
Hạ Thiên quăng chuyện gia đình nhận nuôi ra sau đầu.
“Học sinh cuối cấp nào?” Cô nhạy bén hỏi: “Em có biết tên nào trong số đó không?”
"Có Justin."
Mọe cái tên đã ngốc còn ngu, đã xấu còn xa, mẹ kiếp!
Mình biết ngay là tên mập lồi rốn này sẽ gây chuyện mà, nếu không thì sao có thể bị Matthew đẩy xuống cầu thang được.
Còn cái tên Justin này cũng giỏi ghê cơ, rõ ràng Hạ Thiên đã đợi trước tòa nhà sau giờ học, nhưng lại không thấy học sinh cuối cấp nào rời khỏi lớp. E là tên thần kinh rung rinh đó muốn tránh Hạ Thiên nên cúp học.
Cuộc đời cô chưa đủ phong ba bão táp như Thúy Kiều sao, mà cái tên chỉ biết thở kia cứ thích gây rắc rối zị.
"Đừng lo lắng," Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Noah đâu?"
“No, Noah đi tìm bảo vệ rồi.” Lily nức nở.
Tốt lắm!
"Em đi tìm Noah đi, yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Hạ Thiên an ủi: "Đi nhanh lên!"
"Vậy còn Hạ Thiên thì sao?"
Cô rành đường trong rừng hơn bảo vệ, hơn nữa cô phải ngăn Justin lại trước khi bảo vệ đến!
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.