Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 3: Cô bé.


8 tháng

trướctiếp

Bà cụ sành điệu ngáp một cái nói: "Này nhóc, có phải cậu đã mệt rồi không? Con đường này từ khi xảy ra mấy lần tai nạn xe vào ban đêm thì vào khung giờ này sẽ không còn tuyến xe buýt nào chạy nữa."

Tôi bắt lấy trọng điểm, không có xe buýt chạy ở đây, nói như vậy thì chiếc xe buýt vừa rồi thật sự là xe buýt ma?

Sau khi qua cơn sợ hãi, tôi xuống xe nhìn bên ngoài, trời vừa rạng sáng.

Qua rạng sáng rồi, người lớn đều nói ma quỷ sẽ xuất hiện vào thời điểm rạng sáng.

Dù thế nào trí nhớ của con người vẫn rất quái lạ, chẳng hiểu sao thời điểm này tôi đã nhớ tới tất cả những chuyện ma quỷ mà tôi được nghe!

Sợ hãi lan tràn trong lòng tôi, sau lưng tôi đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng tôi cưỡng chế suy nghĩ, nghĩ đến ma không đáng sợ, sau đó chậm rãi khởi động xe đi về phía trước, lái đến Lý Gia Trang. 

Con đường tiếp theo, tôi không có nhìn thấy xe buýt ma nữa nhưng mà tôi vẫn không kìm lòng được mà nghĩ đến. Nghĩ hoài thì sẽ biết sợ, còn có thể tự mình biên ra vô số câu chuyện đáng sợ, tôi chỉ có thể tìm chủ để nói chuyện với bà cụ, có người nói chuyện phiếm thì sẽ không sợ hãi thế nữa.

Bà cụ cười hai tiếng nói: "Này nhóc, cậu sợ chưa. Thật ra cậu cũng không cần sợ, bọn họ đã chết rồi, con đường của cậu và họ đi là hai con đường khác nhau.”

“Vâng” Bà cụ nói xong thì tôi trả lời.

Cứ thế đã đến Lý Gia Trang, bà cụ trả tiền, bà cụ phủ kín người mình bằng chiếc áo lông chồn và xuống xe.

Tôi không có lập tức chạy xe đến đường cái ngay, mà là chạy đến một chỗ đỗ xe gần đó, hồi tưởng người có vẻ mặt tràn đầy sợ hãi vừa mới nhìn thấy trên xe buýt. 

Người kia không phải ai khác, chính là Trương Dũng hôm nay đã giao xe cho tôi, cũng chính là anh họ của tôi. Tôi và anh ta cùng nhau lớn lên, đi học cũng là cùng một trường học, coi như đã trưởng thành thì lễ mừng năm mới hằng năm tôi cũng đến nhà anh ta. 

Có thể nói tôi dù nhận sai người nào thì cũng sẽ không nhận sai anh ta, tôi quá quen thuộc anh ta rồi! Nhưng... anh ta không phải đang chữa bệnh ở bệnh viện sao? Tại sao lại xuất hiện ở trên xe buýt ma chớ, lại còn có vẻ mặt như thế nữa? Chẳng lẽ anh ta đã xảy ra chuyện?

Đã có suy đoán này, tôi lo lắng cho anh ta hơn, còn lo cho dì của tôi.

Do dự trong chốc lát, tôi gửi một tin nhắn cho em gái của anh ta và cũng chính là em họ của tôi "Trương Nghê" hỏi xem Trương Dũng thế nào. 

Gần đây Trương Nghệ được nghỉ hè ở nhà, chắc chắn em ấy biết rõ tình huống của Trương Dũng.

Khi tôi bình tĩnh lại, bộ đàm trên xe bỗng nhiên vang lên giọng nói. Sau một quãng âm thanh hỗn tạp qua đi, giọng Lâm Phong từ bên trong vọng ra.

"Bạch Kim Sinh, Bạch Kim Sinh, có nghe thấy không?"

Nghe thấy có người gọi Bạch Kim Sinh, tôi chợt nhớ tới khi xuất phát, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói tôi ban đêm đừng chở trẻ con, phụ nữ có thai, bà cụ...

Có phải anh ta đã biết rõ chút gì đó hay không, tôi ngờ ngợ được một ít, bèn mau chóng cầm lấy bộ đàm trả lời anh ta.(Ứng dụng TᎩT)

"Tôi đây, Lâm Phong, Lâm Phong có nghe thấy không?"

Một lát sau, đầu kia mới truyền đến giọng của Lâm Phong: "Đã nghe thấy."

Tiếp đó, anh ta hỏi tôi: "Xe của anh lái có thuận lợi không, có mệt nhọc lắm không?”

"Rất tốt." Tôi đáp bừa một câu, hỏi anh ta: "Vì sao anh bảo tôi đừng đón bà cụ, trẻ em và phụ nữ có thai?”

Lâm Phong im lặng một hồi mới nói: "Bởi vì...Tính tôi thích trêu chọc, nên ghẹo anh chơi! Ha ha, có phải bị dọa rồi không?”

Tôi: ...!!!

"Được rồi, có khách rồi, không nói với anh nữa." Lâm Phong vội vàng nói một câu, lại bổ sung: "Chạy xe xong tôi mời anh ăn điểm tâm sáng.”

"Ừa." Tôi đáp một tiếng, bỏ bộ đàm xuống.

Tít!

Vừa khéo thời điểm này Trương Nghệ đã trả lời tin nhắn của tôi rồi.

“Anh của em đang ngủ mà, anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?” 

Là đang ở nhà ngủ ư...

Nhận được tin nhắn này, tôi đã nhẹ nhàng thở phào, lại cảm thấy hoang mang. 

Anh ta ở nhà ngủ, như vậy hành khách trên xe buýt ma là ai chứ?

Suy nghĩ một hồi lâu, tôi cũng không tìm ra được câu trả lời cho những thứ mình thấy, một mình ngồi ở trong xe lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì quanh đây là vùng ngoại thành, không có người. 

Cuối cùng, tôi vẫn lái xe ra đường cái để tiếp tục công việc.

Mới vừa đi được một lát thì dưới ánh đèn đường, ngay bên ven đường có một cô bé bảy tám tuổi, mặc đồ đỏ, mang mũ quả dưa vươn tay đón xe. Tôi ngang nhiên lái xe qua, cô bé mở cửa xe ngồi vào đằng sau, lại thuần thục mà đóng cửa lại, nịt giây dây an toàn.

"Anh ơi, em đi khu chung cư Cẩm Long." Giọng nói như trẻ con búng ra sửa của cô bé nói ra tên địa điểm đến.

Dù cho cô bé nói như vậy thì tôi cũng không thể nghe theo, bởi vì cô bé chỉ có một mình, lại là một đứa trẻ.

"Bạn nhỏ, mới ban sáng thế này rồi sao em còn ở bên ngoài thế?"

 "Mẹ em không quan tâm em nữa.” Cô bé bĩu môi: "Vì vậy em muốn đi tìm mẹ mới.”

Hóa ra là mẹ con cãi nhau, tôi cảm thấy hiếu kỳ, người mẹ mới trong miệng cô bé là ai, liền hỏi: "Em nói xem mẹ mới của em là ai?”

Cô bé cười trả lời: "Kim Mỹ Ngọc, mẹ ấy chính là mẹ mới của em. Anh ơi anh nhanh dẫn em đến khu chung cư Cẩm Long đi, nếu muộn thì coi như mẹ không trở thành mẹ mới của em đâu.”

"Cô bé à, chúng ta có thể thương lượng hay không." Tôi thăm dò nói: "Về tìm mẹ ruột của em trước, bà ấy có cái gì không đúng thì bảo bà ấy sửa đổi, được không nào?”

Vừa an ủi cô bé, tôi vừa lưu tâm tình huống ngoài xe.

Người trong nhà cô bé phát hiện cô bé mất tích thì có lẽ sẽ nhanh chóng ra ngoài tìm.

"Không chịu, bà ấy không thích em, cũng không hy vọng em làm con gái của bà ấy." Cô bé vô cùng quyết đoán từ chối, lại lần nữa bảo: "Chúng ta vẫn nên đi tìm mẹ mới đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp