Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 1: Người lái xe thế.


8 tháng

trướctiếp

Tôi là Bạch Kim Sinh, là một tài xế xe taxi. 

Có lẽ có vài người sẽ cảm thấy làm công việc này rất tự do, mỗi ngày xuyên qua con đường từ thị trấn đến thành thị, còn có thể ngắm phong cảnh. Những điều này giống như nước mà mình uống, “ấm lạnh tự biết”, công việc này không có như ý như giống trong tưởng tượng. 

Tôi rất hối hận vì đã nhận làm thế công việc này, đáng tiếc trên đời vốn không có thuốc hối hận. 

Thật ra trước kia tôi không làm công việc này.

Ba ngày trước, người anh họ lớn lên từ nhỏ cùng tôi, quan hệ không tốt gì cho lắm, anh ta hiện đang làm tài xế xe taxi, bảo tôi làm việc thay cho anh ta, với lý do là sức khỏe của anh ta xảy ra chút vấn đề, muốn đi điều trị dưỡng bệnh một thời gian, trong lời nói để lộ vẻ yếu ớt của một người bệnh, còn có ý ám thị căn bệnh của anh ta không dễ trị, và mẹ anh ta sốt ruột vô cùng.

Vừa nghe anh ta bê mẹ anh ta ra nói, tôi đã đồng ý. Bởi vì mẹ của anh ta cũng chính là dì của tôi, bà đối xử với tôi rất tốt.(Ứng dụng TᎩT) 

Theo như lời của anh ta thì công ty bọn họ cho miễn phí cung cấp cho một chiếc xe taxi, chỉ cần tài xế chạy theo tuyến đường đúng giờ quy định do công ty sắp xếp, thì thu nhập mỗi tháng cũng có gần mười nghìn tệ. 

Nếu như tự mình có xe, công ty sẽ trừ ít phần trăm hơn.

Ông họ này của tôi là thuộc vào nhóm người đã có xe riêng rồi.

"Tiểu Sinh, anh còn phải chữa bệnh, tiền lương mỗi tháng anh lấy hai nghìn tệ, em thấy sao?"

Ở cửa ra vào của công ty, tên này bỗng nhiên hỏi tôi một câu thế này.

"Được." Tôi sảng khoái đáp ứng.

Thương lượng xong việc phân chia, hai người chúng tôi tiến vào công ty.

Nói là công ty, nhưng thật ra rất đơn sơ. Song, nơi này có diện tích lớn, xe đỗ trong đó đều là xe taxi. 

Bọn họ cũng chia ca đêm và ca ngày, ca đêm bình thường kiếm được nhiều tiền hơn, dù sao cứ lăn bánh là giá cao, thế nhưng ca đêm cũng càng mệt mỏi lắm.

Tài xế xe taxi ở công ty nhìn chằm chằm vào chúng tôi, thỉnh thoảng thấp giọng nói gì đó, vẻ mặt kỳ lạ.

"Đại đầu, tại sao bầu không khí là lạ thế nào ấy?" Tôi hỏi anh họ mình.

Anh ta lắc đầu nói: "Là em suy nghĩ nhiều, không có gì kỳ lạ cả.”

Nói xong, lôi kéo tôi tiến vào tầng ba ký túc xá, vào trong một văn phòng.

Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi, vô cùng nghiêm túc.

"Chú Trương, cháu đã tìm được người thay thế cháu rồi." Anh họ vui vẻ nói.

Người được gọi là chú Trương nhìn tôi một cái, lại nhìn sang anh họ bảo: "Cậu đã nói rõ với cậu ấy rồi đúng không?”

Anh họ liền vội vàng gật đầu: "Đã nói rồi, em ấy đồng ý ạ."

"Được." Chú Trương đáp, sau đó lấy ra một trang giấy và đẩy đến trước mặt chúng tôi nói: "Ký hợp đồng đi."

Tôi vẫn cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, trong lòng hơi hối hận vì đồng ý chuyện này.

"Tiểu Sinh nhanh lên đi, mẹ của anh vẫn đang chờ đó." Anh họ thúc giục tôi.

Nghe đến dì, tôi cũng đành hết cách, tôi vẫn là đồng ý. 

Sau đó tôi ký hợp đồng, anh họ cũng ký, lại tiếp sau đó, tên này đã để lại chìa khóa xe cho tôi, vui vẻ phấn khởi chạy đi.

"Cái tên này hay lắm, không biết còn tưởng rằng anh đã trúng thưởng rồi." Tôi lẩm bẩm một câu.

"Ha ha.” Chú Trương bỗng nhiên cười nói: "Nói không chừng cậu ta thật sự đã trúng thưởng rồi."

"Hả?" Tôi nhíu mày, lời này có ý gì.

Hiển nhiên chú Trương không tiếp tục nói chủ đề này, mà là đưa cho tôi một tờ biểu.

"Bên trong là tuyến đường mà cậu phải chạy, còn có thời gian khởi hành của cậu, bởi vì ca cậu chạy là ca đêm nên công ty có đồ ăn bổ sung và mua bảo hiểm cho cậu. Được rồi, tự cậu xem đi, hoặc là cậu thừa dịp trời đang sáng chạy một vòng cho quen đường cũng được.”

Nói xong, chú Trương cúi đầu bấm điện thoại, không để ý tới tôi.

Tôi cầm bảng biểu đi, tìm xe của anh họ, mở cửa xe ngồi vào.

Trong một hoàn cảnh an ổn thì mới có thể quan sát mọi thứ cẩn thận. 

Khi vừa nhìn qua, phản ứng đầu tiên của tôi là cái ông anh họ này vậy mà chịu khó như thế. 

Theo như bảng kế hoạch trên biểu thì mỗi ngày anh ta đều chạy ca đêm, từ mười giờ tối đến rạng sáng sáu giờ, hơn nữa căn cứ tuyến đường của bảng kế hoạch thì chỗ anh ta đi đều là vùng ngoại thành. 

Thảo nào sẽ sinh bệnh, tôi thấy anh ta làm thêm vài năm nữa thì chắc chắn đầu cũng trọc hết tóc.

Xem xong, tôi bỏ bảng biểu vào trong xe, tôi cầm chìa khóa rời khỏi công ty. 

Mới đi tới trước cửa ra vào, tôi chỉ nghe thấy trong sân truyền ra tiếng nói chuyện.

"Mọi người đoán thử xem tên này có thể chống đỡ được bao lâu?"

"Ba ngày, tối đa ba ngày!"

"Tôi đoán nửa tháng!"

"Một tháng!"

"Đừng chỉ đoán, bỏ tiền ra đặt cược đi!"

Nghe được một lúc, tôi chỉ biết câm nín, dùng tôi để đánh cược, ở không thật.

Liếc ngang một cái, tôi về nhà đi ngủ.

Ngủ một ngày, buổi tối liền tỉnh, tôi lập tức đi đến công ty, trên đường thuận tiện mua lon bình cà phê. 

Đến công ty, trong sân là là tài xế ca đêm đang đợi đến giờ.

Bọn họ trông thấy tôi, đều tò mò đánh giá. 

Bọn họ phần lớn đều tầm tuổi trung niên, chỉ có một người đàn ông trắng trẻo trông có thể là không chênh lệch tuổi tác với tôi bao nhiêu.

Rất nhanh, đã đến giờ rồi, tất cả tài xế bắt đầu lần lượt lái xe đi ra ngoài. 

Tổng cộng là hai hàng, đi theo hai hướng. Tôi xếp cuối cùng, trùng hợp chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi được xếp cuối cùng giống tôi.

Anh ấy ấn cửa sổ xuống, cười với tôi nói: "Xin chào, tôi là Lâm Phong."

"Xin chào." Tôi lễ phép đáp lời: "Tôi là Bạch Kim Sinh."

"Anh tới lái thay cho Trương Dũng hay sao?" Lâm Phong hỏi tôi.

"Ừ." Tôi gật đầu, Trương Dũng chính là tên của anh họ tôi.

"Anh ta cho anh lợi ích gì mà anh chịu nhận công việc này thế?" Vẻ mặt Lâm Phong tràn ngập hiếu kỳ.

Lời này khiến tôi bỗng thấy khó hiểu nói: "Anh ta không có cho tôi lợi ích gì.”

Lâm Phong nghe xong, như thể bừng tỉnh nói: "Hóa ra anh bị tên đó lừa đến chạy thay à.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp