"Này, hai người các anh mà còn tiếp tục nói chuyện nữa thì trừ hết tiền cơm nhé!”
Lầu hai, giọng nói có phần tức giận của chú Trương vọng xuống.
"Phải đi rồi, Bạch Kim Sinh nhớ kỹ lời tôi nói, đừng đón phụ nữ có thai, bé gái, bà cụ cũng đừng đón."
Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm túc, quăng ra một câu như thế, sau đó lái xe rời đi.
Tôi vẫn không hiểu, không rõ lời anh ta nói là có ý gì.
Nghĩ đến mình đang lái xe ra đường nên tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi dựa theo tuyến đường của mình mà đi, trên đường tôi không còn băn khoăn lời Lâm Phong nói nữa, lúc lái xe phân tâm không phải là chuyện giỡn chơi.
Cộng thêm rất nhanh đã nhận được đơn đón khách đầu tiền rồi, là một người đàn ông mặc đồ Tây đang trong trạng thái say nhèm.
"Bác tài, đến cửa ra vào của lầu số hai vườn hoa Tây Hà."
Người đàn ông báo địa chỉ, sau đó dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi.
Tôi thấy anh ta uống đến say khướt, thật sự rất lo lắng anh ta sẽ nôn trên xe. Vì vậy, bấm đồng hồ tính tiền, tôi xem xong google max, ngay lập tức lái đến địa chỉ đó. Trên đường đi người đàn ông rất yên tĩnh, trong lòng của tôi cảm thấy may mắn. Sau khi chở khách đến nơi thì gọi khách dậy, người đàn ông mắt lờ đờ trả tiền, lại lung la lung lay mà đi vào bên trong tòa nhà.
Tôi nhìn dáng vẻ đó, không khỏi nghĩ tới tôi của ngày xưa uống rượu say khướt với người khác có phải cũng như vậy hay không? Về sau vẫn nên uống ít rượu là tốt nhất, tôi hạ quyết tâm, rồi lại tiếp tục đón khách.
Nói cũng lạ, con đường này của tôi rất vắng vẻ, nhưng người thì hết người này đến người kia đón xe. Đưa một đôi tình nhân trở về, tôi chạy đến đường cái, còn chưa kịp thở một hơi thì đã nhìn thấy một bà cụ ăn mặc vô cùng thời thượng, trong rất giàu có, đang quơ tay đón xe ở ven đường.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một bà già giàu có, mà ăn mặc rất thời thượng.
Hơn nửa đêm, mặc thế này lại là một người già, có khác nào một thằng nhóc ôm túi vàng chạy trong thành phố chờ người ta đến cướp chứ? Tuy rằng bây giờ trị an không tệ, nhưng không có nghĩa là không có cướp.
Theo lý người có tuổi như bà ta thương rất tinh, đều hiểu tới điều này mới đúng.
Các loại ý nghĩ hiện lên trong đầu của tôi, cuối cùng đã thành cảm giác cực kỳ tò mò nhưng được giấu trong lòng.(Ứng dụng TᎩT)
Sau khi đỗ xe ở cạnh chỗ bà cụ, chờ bà cụ mở cửa lên xe, tôi bèn hỏi: "Bà đi đến đâu ạ?”
Bà cụ ngồi ở đó, nghĩ một lát mới nói: "Đi Lý Gia Trang."
Nghe thấy Lý Gia Trang, tôi coi như là đã hiểu vì sao bà cụ này giàu vậy rồi.
Lý Gia Trang là một khu chung cư ở thôn sau khi bị phá bỏ và dời đi nơi khác thì sau đó lại dọn về, ở bên trong chín mươi chín phần trăm đều là những nhà dời đi nơi khác.
Đã chọn xong nơi đến, tôi chậm rãi lái qua đó.
"Này nhóc, trông cậu rất lạ mặt?" Bà cụ đột nhiên hỏi.
"Cháu là tài xế mới tới." Tôi nhìn thẳng phía trước, trả lời: "Bà thường xuyên đi xe taxi à?"
"Đúng vậy, mỗi lúc trời tối tôi đều phải đi.”
Bà cụ sành điệu gật đầu, nói tiếp: "Lúc trước người lái chiếc xe này của cậu là một người trẻ tuổi có cái đầu rất lớn."
"Ha!"
Nghe được từ hình dung là đầu rất lớn này, tôi không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Chậc, cậu cười cái gì?" Bà cụ sành điệu hỏi tôi.
"Người bà nói chính là anh họ của cháu." Tôi nhịn cười, giải thích nói: "Biệt danh từ nhỏ đến lớn của anh ta là Đại Đầu (Đâu to).”
"Vậy à, vậy biệt danh này của cậu ta được đặt rất chuẩn.” Trong giọng nói của bà cụ pha lẫn vui vẻ
Tôi nói thêm: “Chẳng qua anh ta không thích biệt danh này, nếu bà ở trước mặt anh ta gọi anh ta là Đại Đầu thì anh ta sẽ tức giận." .
"Hiểu rồi." Bà cụ sành điệu lên tiếng, lại hỏi tôi: "Này nhóc, về sau mỗi ngày đều là cậu lái taxi tuyến đường này sao?"
"Không phải." Tôi lắc đầu nói: "Sức khỏe anh họ cháu không tốt, cháu thay anh ta một khoảng thời gian, chờ anh ta dưỡng bệnh xong thì vẫn là anh ta chạy.”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bà cụ thì thào nói.
Lời này khiến tôi cảm thấy kỳ quái, tôi thông qua kính chiếu hậu nhìn Bà cụ sành điệu vài lần.
Trông thấy bà ta đang ngủ gật, nếp nhăn trên mặt xếp chồng. Có thể nhìn ra bà ta đã vẽ lông mi, son môi, có lẽ cũng dặm phấn, nhưng bấy nhiêu vẫn không che giấu được tuổi tác của bà ta, dù thế nào cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhỉ?
Trong lòng tôi suy đoán tuổi tác của bà cụ này.
Cả quãng đường sau đó, chúng tôi không có nói tiếp, bà cụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói thật, con đường đến Lý Gia Trang này không dễ đi.
"Tít!!! "
Đột nhiên, phía trước truyền tới một tiếng kèn chói tai.
Tiếp theo là một chiếc xe buýt bật đèn ở trước mặt tôi, tôi bẻ lái tránh sang một bên.
"Muộn như vậy rồi mà con đường này còn có xe buýt sao?"
Tôi lẩm bẩm một câu, lại nhìn chiếc xe buýt đó thêm chốc lát.
Nhìn xong lại càng hoảng sợ, bởi vì đầu xe phía trước của xe buýt có một phần lõm vào trong.
Là xảy ra tai nạn xe cộ sao?
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ nên tôi không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Xe buýt lại đột nhiên tăng tốc và lướt qua tôi.
Trong xe buýt có mở đèn, chỗ ngồi trong xe đều đã có người ngồi, nhưng có một người đang đứng, bảng mặt anh ta hiên lên cửa sổ thủy tinh nhìn về phía tôi, trên mặt tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt.
"Két!"
Tôi mau chóng dừng ngay, sau đó nhìn ra phía sau, nhưng chỉ nhìn thấy con đường trống không, đã không thấy bóng dáng xe buýt.
"Này nhóc, tại sao đột nhiên dừng xe thế?" Bà cụ mở to mắt, có chút bất mãn hỏi tôi.
Tôi còn có hơi không phản ứng kịp, vô thức hỏi: "Vừa rồi bà có nhìn thấy một chiếc xe xe buýt hay không, đầu xe bị va chạm, phía trên..."
Câu nói kế tiếp, tôi không có nói tiếp, bởi vì tôi đột nhiên nhận ra có phải mình đã nhìn thấy xe buýt ma rồi không?