Ba ngày huấn luyện quân sự kết thúc, sáng sớm thứ năm, nhà trường tổ chức lễ khai giảng chính thức, toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đều tụ tập ở sân thể dục, ngoan ngoãn nghe hiệu trưởng phát biểu.   

Cuối cùng Chương Linh cũng gặp được Kiều Gia Đồng, lúc này mới biết vì sao Kiều Gia Đồng lại nói có thể nhìn thấy cậu ta trong lễ khai giảng, thì ra cậu ta sẽ phát biểu với tư cách là đại diện học sinh, vinh dự đứng dưới lá cờ Tổ quốc.   

Bầu trời quang đãng vạn dặm, Kiều Gia Đồng mặc một thân áo sơ mi trắng như tuyết, quần tây màu đen vừa vặn, cả người cao gầy đĩnh bạt, khí vũ hiên ngang, cầm micro thong thả đọc bài phát biểu.   

Cho dù đứng từ xa nên không thấy rõ mặt, nhưng Chương Linh cũng có thể nhớ lại vẻ mặt cool ngầu trên Q.Q của cậu ta.   

Cách nhau hơn một tháng, lúc này nhìn thấy Kiều Gia Đồng, tim Chương Linh vẫn đập nhanh hơn.   

Tưởng Uân cũng nhận ra Kiều Gia Đồng, trong lòng tương đối khiếp sợ, vậy mà tên đáng ghét này lại học cùng trường với cậu! Hơn nữa còn là đại diện sinh viên? Chẳng những thế mà còn rất nhân mô cẩu dạng!   

Có ai biết bộ dạng khi chửi người trên đường phố của cậu ta là như thế nào không?   

Xì, đồ đạo đức giả.   

Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thối tràn đầy buồn bực.   

Sau lễ khai giảng, học sinh xếp hàng trở lại lớp học, chuông lớp vang lên, cuộc sống trung học phổ thông của Chương Linh chính thức bắt đầu.   

Buổi sáng, Chương Tri Thành lái xe đưa cô đi học, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Chương Linh tự mình ngồi xe buýt về nhà, Chương Tri Thành sẽ chờ cô ở trạm xe buýt.   

Cuộc sống học đường không có nhiều điều đặc sắc như trong tưởng tượng, càng không thăng trầm như trong mấy bộ phim thanh xuân thần tượng miêu tả, mỗi ngày Chương Linh đều đi học đúng giờ, ngoan ngoãn ăn cơm, chăm chú nghe giảng, cố gắng làm bài tập, ngay cả điện thoại di động cũng không nhìn nhiều.   

Cô và bạn cùng bàn mới "tôn trọng nhau như khách", không đến vạn bất đắc dĩ, hai người sẽ không nói chuyện với nhau.  

Câu nói mà mỗi ngày Chương Linh nói nhiều nhất với Tưởng Uân chính là: "Phiền cậu nhường một chút, mình muốn đi ra ngoài."   

"Cám ơn."   

"Phiền cậu nhường một chút, mình muốn đi vào."   

"Cám ơn."   

......   

Chương Linh thật sự bắt đầu len lén quan sát Tưởng Uân.   

Đối với lời nói của Tiêu Lượng, cô vẫn chưa để ở trong lòng, mặc dù những chuyện kia thật sự rất dọa người, nhưng cô đã chứng kiến Tưởng Uân "cướp bóc" trên đường phố, ấn tượng đối với cậu vốn không tệ, thêm vài tội trạng cũng không dọa được cô, huống chi đó còn là chuyện thời tiểu học.   

Chỉ riêng mấy ngày khai giảng mà nói, Chương Linh cảm thấy Tưởng Uân cũng không quá khác biệt.   

Cậu chính là rất không hợp loài, mỗi ngày đều độc lai độc vãng, một mình đi học, một mình đi căng tin ăn cơm, tiết thể dục cũng không tham gia chơi bóng cùng các bạn nam, ngay cả Diêu Tuấn Hiên cũng cùng nam sinh chơi bóng rổ, nhưng Tưởng Uân vẫn ngồi một mình ở bên cạnh ngẩn người.(Ứng dụng TᎽT)   

Cậu là người duy nhất trong lớp không tham gia tiết tự học buổi tối, sau khi chuông tan học buổi chiều vang lên thì mang theo cặp sách rời đi. Thậm chí cậu còn là người duy nhất trong lớp không đăng ký bữa ăn phụ. Buổi chiều, sau giờ nghỉ giải lao của tiết hai, những học sinh làm nhiệm vụ mang bữa phụ vào lớp học, phân phát cho tất cả mọi người. Học sinh trong lớp người thì uống sữa bò, người thì ăn trái cây, một số người cảm thấy đồ ăn không ngon miệng, cắn hai miếng rồi ném, đi đến quầy bán đồ ăn mua đồ uống và đồ ăn vặt mà mình thích.   

Chỉ có Tưởng Uân không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, trong phòng học có mùi đồ ăn, cậu không động đậy, vẫn luôn vùi đầu đọc sách, bộ dáng giống như là đặc biệt chăm chỉ.   

Chương Linh ở bên cạnh cậu như ngồi trên đống than, ngay cả bánh gạo đen yêu quý cũng không nuốt nổi, không rõ vì sao Tưởng Uân lại không đặt bữa phụ. Có phải vì hoàn cảnh gia đình khó khăn? Nhưng rõ ràng Diêu Tuấn Hiên cũng đặt, còn ăn rất ngon lành.   

Chương Linh cầm bánh gạo đen nhai kỹ nuốt chậm, Tưởng Uân dỗi cô: "Cậu có thể ăn nhanh một chút được không? Là chuột hamster sao?"   

Chương Linh chỉ có thể tăng tốc độ ăn, hai má chống đỡ phồng lên, không cẩn thận liền nghẹn, ho khan nửa ngày, nước mắt đều chảy ra.   

Rốt cuộc bạn cùng bàn của cô cũng "tốt bụng" đi ra phía sau lớp học, lấy bình nước từ trong tủ đưa cho cô. Chương Linh vừa muốn nói cảm ơn, tên kia đã mở miệng: "Có phải thực quản bị dị tật phát triển không? Chỉ với thứ này, tôi chỉ cần ăn ba miếng."

Chương Linh nuốt lời xuống, chỉ đưa cho cậu một ánh mắt trợn trắng tràn đầy nước mắt.   

Quả thật Tưởng Uân ăn cơm siêu nhanh.   

Chương Linh từng ngồi ở căng tin nhìn trộm cậu ăn cơm, thật sự phải cảm thán, Tưởng Uân chỉ gọi một phần bắp cải chua cay, nhưng cơm lại chất đống cao như bao núi nhỏ, một mình ngồi ở bên cạnh bàn ăn đến gió thổi mây mù.   

Sau khi ăn xong, cậu cầm bát inox đứng bên thùng canh múc canh dưa muối miễn phí, ngửa cổ uống liên tục ba chén, sau đó mới chưa thỏa mãn đi cất mâm cơm.  

Chương Linh còn chưa kịp thu hồi tầm mắt rình mò, đột nhiên đối diện có một người ngồi xuống, cô quay lại, lập tức đối diện với khuôn mặt anh tuấn.   

Kiều Gia Đồng cười hỏi cô: "Anh có thể ngồi đây không?"   

Tiết Hiểu Dung và Tôn Diệu Lam khẩn trương nhìn cậu ta, Chương Linh nói: "Có thể ngồi ạ."   

Sự kinh ngạc của bạn bè cùng sự quen thuộc của Kiều Gia Đồng đều khiến cho Chương Linh mừng thầm, còn có chút kiêu ngạo nho nhỏ, cô quen biết Kiều học trưởng ưu tú, hắc hắc.   

Kiều Gia Đồng vừa ăn cơm, vừa hỏi Chương Linh: "Vào Trung học số 5 cảm giác thế nào? Có khác gì với trong tưởng tượng không?"   

Chương Anh cười tủm tỉm trả lời: "Không có gì khác biệt, rất tốt, chính là có người nợ em một ly trà sữa, vẫn còn chưa được uống."   

Kiều Gia Đồng cười sảng khoái: "Nhớ kỹ, sẽ không nợ. Thời gian này bọn anh bận thi, thi xong anh sẽ nhắn cho em."   

Chương Linh khó xử: "Học trưởng, em chỉ đùa với anh thôi."   

Tiết Hiểu Dung và Tôn Diệu Lam yên lặng như gà, liếc nhau một cái, vùi đầu vào ăn cơm.   

Chương Linh lại hỏi Kiều Gia Đồng: "Học trưởng, anh đang học lớp 12 sao?"   

"Lớp lười biếng, biết không?" Kiều Gia Đồng nháy mắt với cô.   

Chương Linh không biết, nhưng Tiết Hiểu Dung lại "Oa" một tiếng: "Học trưởng chính là học bá nha?"   

Giọng điệu của Kiều Gia Đồng khiêm tốn: "Không có gì, còn không vào được top 3 của lớp."   

Lúc này có người đứng cách đó không xa gọi Kiều Gia Đồng, cậu ta bưng khay đồ ăn lên nói với Chương Linh, "Đám anh em kia gọi rồi, mọi người cứ từ từ ăn, trà sữa anh nhớ, mèo vặt."

Kiều Gia Đồng đi rồi, Chương Linh bị câu "mèo vặt" kia quấy nhiễu đến tâm thần không yên, hoàn toàn không chú ý tới ở cửa căng tin, lúc này Tưởng Uân mới đặt xong mâm cơm rồi âm trầm rời đi.   

"Chương Linh Chương Linh." Tôn Diệu Lam không thể chờ đợi mà vội vàng hỏi, "Cậu và học trưởng Kiều quen biết nhau sao?"   

Khóe môi Chương Linh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."   

Tôn Diệu Lam lại hỏi: "Kiều học trưởng nói lớp lười biếng là có ý gì?"  

Chương Linh lắc đầu, Tiết Hiểu Dung đắc ý phổ cập khoa học cho bọn họ: "Lớp lười biếng chính là từ trái nghĩa của lớp cần cù, các cậu có biết lớp cần cù không? Chính là lớp chậm, tiến độ học rất chậm, chính là lớp có thành tích cuối cùng của lớp 12. Trái ngược với nó, lớp lười biếng là lớp mũi nhọn, chỉ khi lên lớp 12 mới có."

Chương Linh và Tôn Diệu Lam cùng cảm khái: "Oa..."   

Nữ sinh đều thích những nam sinh sạch sẽ đẹp trai, vóc dáng cao lớn, tốt nhất là còn có tài năng thể thao, nếu cộng thêm thành tích xuất sắc, tính cách dịu dàng, nói chuyện hài hước, quả thực là hoàn hảo.   

Kiều Gia Đồng thật sự vô cùng hoàn mỹ.   

Buổi chiều lớp tiếng Anh, giáo viên bảo bạn cùng bàn luyện tập nói chuyện với nhau, đây là lúc Chương Linh và Tưởng Uân giao tiếp nhiều nhất. Chương Linh buông định kiến xuống, rất nghiêm túc đọc tiếng Anh, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn bạn cùng bàn của mình.   

Bọn họ ngồi bên cửa sổ, nơi có ánh sáng tốt nhất, Tưởng Uân nghiêng người về phía cô, tròng mắt màu cà phê bị ánh mặt trời chiếu rọi càng lúc càng trong suốt. Thời điểm cậu rũ mi mắt xuống, Chương Linh ngạc nhiên phát hiện, lông mi của cậu vừa dày vừa dài, còn cong cong, giống như dùng kẹp lông mi kẹp qua. Chỉ là hốc mắt khá sâu, mí mắt lại không rộng, bình thường khi mở mắt sẽ không nhìn ra được.   

Bạn cùng bàn vừa đen vừa gầy, tóc xoăn, còn mọc mụn, nhưng lại có một đôi mắt rất đẹp.   

"Này, cậu đang ngẩn người cái gì vậy?"   

Giọng nói của Tưởng Uân vang lên bên tai, Chương Linh hoàn hồn, phát hiện đã đến phiên mình đọc tiếng Anh.   

Cô luôn cảm thấy sau bữa trưa, hình như tâm trạng của bạn cùng bàn không được tốt lắm.

Chương Linh đọc vài câu, Tưởng Uân tiếp tục đọc, Chương Linh nhịn không được sửa lại cách phát âm mấy từ của cậu.   

Lần đầu tiên Tưởng Uân không có phản ứng, ngoan ngoãn đọc lại một lần nữa.   

Chương Linh lại sửa.   

Tưởng Uân liếc nhìn cô một cái, sắc mặt bắt đầu bốc mùi, nhưng vẫn dựa theo cách phát âm của cô mà đọc lại.   

Chương Linh lại sửa lại lần thứ ba.   

Lần này Tưởng Uân nổi giận, lông mày đều nhướng lên: "Cậu xong chưa? Đùa tôi sao?"   

Chương Linh nhỏ giọng: "Xong rồi, mình không nói nữa, cậu tự do phát huy."   

Tưởng Uân: "..."   

Hai ngày sau khai giảng, học sinh chào đón lớp học trả lời câu hỏi đầu tiên vào thứ bảy, kỳ thật còn gọi là học thêm.

Tưởng Uân không tới, Chương Linh nghĩ thầm lá gan của cậu thật lớn nha, ngay cả học thêm mà cũng dám không tham gia.   

Trong lúc học, giáo viên thông báo cho tất cả mọi người thứ hai tuần tới sẽ tiến hành thi thử, sẽ phát mấy bộ đề thi để về nhà ôn tập. Chương Linh nhớ lại một chút, Tưởng Uân có biết chuyện này không? Nếu không biết, chẳng phải thứ hai cậu sẽ có vẻ mặt ngây thơ sao?   

Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn, sau giờ học Chương Linh đi tìm Đặng Phương nói nghi vấn của mình, Đặng Phương nói: "Em không cần quan tâm đến em ấy, em ấy không có điện thoại di động, không liên lạc được."   

Chương Linh hỏi: "Vậy số điện thoại liên lạc của ba mẹ cậu ấy đâu?"   

Đặng Phương không định tiết lộ chuyện gia đình Tưởng Uân, nói: "Chương Linh, em đừng lo lắng cho em ấy, quản tốt chính mình là được. Nếu em ấy thật sự có năng lực, không ôn tập vẫn có thể thi tốt."  

Giáo viên chủ nhiệm đã nói như vậy, Chương Linh đành phải bỏ qua.   

Sáng thứ hai, kỳ thi thử diễn ra theo đúng lịch trình.   

Quả nhiên Tưởng Uân ngây thơ hỏi Chương Linh: "Khi nào thì nói phải thi?"   

Chương Linh: "Sáng thứ bảy."   

Tưởng Uân: "Mẹ nó!"   

Đề cương thi thử là kiến thức trung học cơ sở, Tưởng Uân làm bài đến nỗi linh hồn chảy máu, Chương Linh lại phát huy rất ổn định.   

Thứ tư đã có kết quả thi, Chương Linh đứng thứ hai toàn lớp, thứ mười sáu toàn ban, người đứng đầu lớp lại là tiểu tử ngoan ngoãn Ngô Huyễn Vũ.    ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một trận thi đã khiến Chương Linh từ khiêm tốn trở nên được chú ý, ngay cả lúc đi vệ sinh, bạn học chào hỏi cô cũng có thêm vài người.   

Tiêu Lượng đứng thứ chín trong lớp, Hứa Thanh Di hơn ba mươi, thiếu nữ xinh đẹp học giỏi tiếng anh và ngữ văn, nhưng hóa học vật lý lại không tốt lắm, có lẽ lớp 12 sẽ lựa chọn học văn.   

Trong giờ giải lao, Tiết Hiểu Dung quay đầu lại hô to gọi nhỏ Chương Linh: "Mẹ ơi! Thì ra cậu và Ngô Huyễn Vũ được sắp xếp cùng bàn, là bởi vì hai người bọn cậu đều là học bá!"   

Chương Linh không nói gì. Sắc mặt Tưởng Uân đen như đáy nồi. Thang Tử Uyên quay đầu lại hỏi cậu: "Em trai, em đứng thứ mấy?"   

Người này thật đúng là không sợ chết, từ sau khi biết tên của Tưởng Uân liền không biết xấu hổ gọi cậu là "em trai", nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong giờ học, vừa rời khỏi phòng học, Thang Tử Uyên sẽ giống như không quen biết Tưởng Uân, theo dòng chảy của các nam sinh khác trong lớp, sẽ không nói với cậu bất kỳ một câu nào.   

Mọi người ít nhiều đều nghe được lời đồn về chuyện lúc Tưởng Uân học tiểu học, Chương Linh biết là Tiêu Lượng truyền ra, chỉ là không biết thật giả của những lời đồn này, cũng không thể kiểm chứng.   

Bảng xếp hạng của kỳ thi thử không được công bố, mọi người chỉ biết top 5 trong lớp là ai. Tưởng Uân nhìn bảng thành tích trong tay —— vị trí 47 của lớp, 551 của ban.

Cậu nhét tờ giấy vào ba lô, trong lòng phiền não muốn lật bàn.   

Trong suốt kỳ nghỉ hè, cậu chưa từng thư giãn một chút nào, mỗi ngày đều dành thời gian đọc sách làm bài tập, sau khi khai giảng lên lớp, làm bài tập về nhà cũng rất nghiêm túc. Quả thật lần thi này rất khó, nhưng cậu đã quen làm "học bá" trong Trung học 16, cho nên cho rằng bản thân không làm được, người khác cũng sẽ không làm được.   

Vốn dĩ cậu còn cảm thấy mình thi không tệ, sao bây giờ lại thành ra như vậy? Không có đạo lý!

Trạng nguyên của Trung học cơ sở 16 thi kém, lòng tự trọng tan vỡ.   

Thang Tử Uyên không nhận được câu trả lời của Tưởng Uân, suy đoán có thể do cậu thi không tốt nên buồn bực, rất tự giác quay đầu lại.   

Mặc dù Chương Linh không biết xếp hạng của Tưởng Uân, nhưng biết thành tích của mỗi môn, cô nhìn trộm từng môn một, trong lòng có tính toán.   

Buổi chiều, bữa ăn phụ được mang vào lớp học, Chương Linh nhận một hộp sữa, một miếng bánh ngọt và một quả táo.   

Từ nhỏ cô đã không thích ăn táo, liếc mắt nhìn bạn cùng bàn, cẩn thận đưa quả táo qua: "Tưởng Uân, cậu có ăn táo không?"   

"Không ăn." Tưởng Uân không ngẩng đầu lên nói.   

Chương Linh không thu tay về: "Mình không thích ăn táo, nếu cậu thích thì có thể ăn."   

Tưởng Uân: "Cậu có thể mang về nhà."   

Chương Linh: "Ba mẹ mình cũng không thích ăn táo, trong nhà chưa bao giờ mua."   

Tưởng Uân: "..."   

Chương Linh: "Thật sự, mang về nhà cũng không có ai ăn, rất lãng phí."   

"Đã nói là không ăn!" Tưởng Uân hung tợn trừng mắt nhìn cô: "Cậu có phiền không?"   

Chương Linh bĩu môi lấy quả táo về, nhét vào ngăn kéo, xé vỏ bánh ngọt, cắn một miếng nhỏ, lại cắm ống hút vào hộp sữa.   

Trong phòng học có chút ồn ào, Tưởng Uân vẫn luôn làm bài, Chương Linh len lén nhìn cậu vài lần, nhịn không được hỏi: "Vì sao cậu không tham gia tiết tự học buổi tối?"   

Động tác của Tưởng Uân dừng lại, không thèm quay đầu lại mà lạnh lùng trả lời: "Không liên quan đến cậu."   

"Buổi tối giáo viên sẽ giảng bài." Chương Linh nhẹ giọng nói, "Nếu cậu vẫn không tham gia, rất dễ không theo kịp."

Cuối cùng Tưởng Uân cũng quay đầu nhìn cô: "Tôi có theo kịp hay không thì liên quan rắm gì đến cậu? Lo chuyện bao đồng!"   

Chương Linh: "..."   

Cảm giác không thể giao tiếp được với người này.   

Tưởng Uân bỏ bút xuống, đứng dậy rời khỏi phòng học. Chờ cậu rời đi, Tiết Hiểu Dung mới quay đầu lại, vuốt ngực nói: "Cậu ấy thật hung dữ nha, sao lại có người như vậy?"   

Chương Linh từng gặp qua bộ dạng Tưởng Uân đánh nhau trên đường, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên khi nghe cậu nói mấy lời hung dữ này, cô nói với Tiết Hiểu Dung: "Cậu đừng sợ cậu ấy, mình cảm thấy cậu ấy chính là một con hổ giấy."   

"Cậu có biết thành tích thi thử của cậu ấy đứng thứ bao nhiêu không?" Thang Tử Uyên còn đang tò mò, bởi vì cậu ta chỉ đứng thứ 41, mà thành tích của những người xung quanh đều tốt hơn, cho nên tha thiết muốn tìm một cái đệm lưng.   

Chương Linh nói: "Không biết."   

"Chuyện chuyển lớp, lúc họp phụ huynh cô Đặng sẽ tuyên bố." Tiết Hiểu Dung đem tin tức hỏi thăm được nói cho Chương Linh, "Mấy người xếp ở dưới cùng đều rất nguy hiểm, đến lúc đó có thể sẽ bị đóng gói rồi ném vào lớp cần cù, nghe nói vào lớp cần cù liền có nghĩa là giáo viên sẽ buông tha cho bọn họ."

Thang Tử Uyên sợ hãi: "Mình cũng rất nguy hiểm đúng không?" 

"Đúng vậy, nhìn điểm tiếng Anh của cậu xem, gần như không đạt tiêu chuẩn." Tiết Hiểu Dung nói xong, lại quay mặt về phía Chương Linh, "Kỳ thật nếu Tưởng Uân chuyển lớp cũng tốt, cậu ấy ở lại lớp chúng ta làm cho bầu không khí thật kỳ quái. Cũng không biết những chuyện mà Tiêu Lượng nói là thật hay giả, lúc trước mình còn chưa cảm thấy gì, hiện tại nhìn thấy Tưởng Uân đều có chút sợ hãi, còn không dám kéo ghế dựa tới gần bàn của cậu ấy."

"Vẫn là Diêu Tuấn Hiên bình thường hơn một chút." Thang Tử Uyên cảm khái nói, "Cậu ấy thi đứng vị trí thứ tư trong lớp, thật lợi hại!"   

Chương Linh vẫn ăn bánh ngọt nghe bọn họ nói chuyện, không xen vào, tầm mắt chuyển sang bên phải, trên mặt bàn của Tưởng Uân là mấy quyển sách giáo khoa đang xếp chồng lên nhau, một quyển bài tập vật lý đang mở ra.   

Chương Linh mím môi, thừa dịp người khác không chú ý, cầm cuốn sách bài tập về nhà lật xem. 

Chữ của Tưởng Uân không đẹp lắm, nhưng cũng không tính là qua loa, cậu viết các bước giải đề rất rõ ràng, nhưng mà Chương Linh nhìn ra có không ít chỗ sai, Tưởng Uân sẽ dùng bút đỏ sửa lại một số đáp án.   

Nếu cô nhớ không sai, đề thi lý hóa của Tưởng Uân chỉ có 74 điểm, là môn có thành tích thấp nhất.   

Môn học của giáo viên chủ nhiệm học rất tệ, còn không tham gia tiết tự học buổi tối và học thêm, trách không được cô Đặng không quá quan tâm đến cậu.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play