Xe điện ba bánh vẫn còn hai bình nước, giao xong là có thể kết thúc công việc.   

Tưởng Uân dừng xe bên đường, ngồi ở ghế xe vắt chân lên, suy nghĩ về cuộc sống.   

Cậu biết thành tích môn vật lý của mình rất kém, nhưng không phải cậu không thích, thậm chí cậu còn thích mấy môn khoa học tự nhiên hơn so với khoa học xã hội, chính trị và mấy môn nghệ thuật khác.   

Thời điểm học trung học cơ sở, trình độ của thầy giáo dạy môn vật lý và hóa học rất bình thường, người dạy vật lý là một ông lão gần sáu mươi tuổi, chính là đang lăn lộn về hưu, dạy hóa học lại là một chị gái mới tốt nghiệp, mỗi ngày đều bị một đám học sinh nghịch ngợm dọa đến nỗi nơm nớp lo sợ, Tưởng Uân nhớ rõ khi mình đến văn phòng hỏi vấn đề, vị cô giáo kia đều có thể cả kinh nhảy dựng lên.   

Tương đối mà nói, trình độ của giáo viên chủ nhiệm dạy toán là tốt nhất, cho nên thành tích toán học của Tưởng Uân cũng không tệ lắm, lý hóa ... Gần như là tự học thành tài.   

Trường trung học phổ thông và trung học cơ sở thực sự rất khác nhau, chỉ với một lớp (6) đã là ngọa hổ tàng long, tất cả mọi người đều có thể giết cậu chỉ trong một giây. Trải qua cuộc thi lần này, Tưởng Uân ý thức được cơ sở các môn học của mình đều quá yếu, nếu muốn đuổi theo được những bạn khác, phải cố gắng hơn nữa mới được.   

Cậu cũng rất muốn tham gia tiết tự học và học thêm, giao nước thật sự quá khổ, ai mà không muốn yên lành ngồi trong lớp học làm bài tập?   

Nhưng cẩn thận tính toán, cuối cùng vẫn buông tha.   

Chi phí cho tiết tự học buổi tối là 5 tệ một ngày, nộp trước 500 tệ, học thêm một ngày 15 tệ, nộp trước 300 tệ.   

Tổng cộng là tám trăm tệ, kỳ thật Tưởng Uân có thể lấy ra được, trong kỳ nghỉ hè cậu kiếm được hơn ba ngàn từ việc giao nước.  

Lúc trước khi học ở Trung học số 16 không có nhiều khoản phí như vậy, thậm chí cậu còn cảm thấy rất tiết kiệm. Nhưng sau khi vào trung học phổ thông, cậu cảm thấy rõ ràng có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền.   

Chỉ riêng tiền quỹ lớp đã hơn 200 tệ, đồng phục học sinh không chỉ là hai bộ mùa hè và mùa đông, mà còn có đồng phục chính thức, tổng cộng nộp 1200 tệ, nói là có thể mặc đến khi tốt nghiệp.   

Thời điểm nộp tiền, Tưởng Uân đau đớn.   

Sách bồi dưỡng mà giáo viên yêu cầu phải mua, ăn cơm ở căng tin cũng không rẻ, nếu Tưởng Uân không tiếp tục làm thêm, chỉ dựa vào trợ cấp bảo hiểm thấp cùng thu nhập từ việc nhặt phế liệu của bà nội, đừng nói là tích góp học phí đại học, có lẽ qua mấy tháng nữa cậu và bà nội sẽ phải uống gió Tây Bắc.   

Tưởng Uân hạ quyết tâm muốn kiếm học phí trước kỳ thi đại học, nhưng cậu cũng biết khẳng định đến năm lớp 11 phải liều mạng học tập, cho nên liền ấn định thời gian làm thêm vào lớp 10.

Bây giờ cậu vô cùng mâu thuẫn, học tập chăm chỉ sẽ không kiếm được tiền ăn, làm việc sau giờ học lại không thể theo kịp việc học.   

Haizz …. Thật phiền.   

Xe cộ cùng dòng người đi qua trước mắt thiếu niên, trong bóng đêm, Tưởng Uân nhìn khuôn mặt mệt mỏi của những người xa lạ kia, không thể tưởng tượng được bộ dáng hai mươi, ba mươi tuổi của mình sẽ như thế nào.   

Cuối cùng, cậu quyết định vẫn là cố gắng học tập để không tụt lại phía sau, lớp 12 sẽ chạy nước rút.   

Tưởng Uân trở về nhà sau khi kết thúc công việc, chủ nhà Vu Hàm đang rửa xe trong sân, trên mặt đất đầy nước, người thuê nhà ở lầu ba là Giả Tiểu Điệp vừa mới đi làm ca đêm về, bị nước thải làm bẩn giày, hai người đang đứng trong sân chống eo mắng nhau.   

Vu Hàm nhìn thấy Tưởng Uân tiến vào, cất giọng hô: "Tưởng Bân! Bảo bà nội cháu ngày mai đem đám phế liệu kia bán đi, định hun chết người ta sao!"   

Cổ Tiểu Điệp nhất thời cùng chung kẻ địch với anh ta: "Đúng vậy! Cách xa đã ngửi thấy mùi, em ở trong phòng mà không trúng độc sao?"   

Tưởng Uân không thèm nhìn bọn họ, chỉ cúi đầu "A" một tiếng, túm lấy cặp sách chuẩn bị vào phòng.   

Vu Hàm ngậm một điếu thuốc, thấy cậu chán nản thì hỏi: "Làm sao vậy? Bị thầy giáo phê bình?"   

Giả Tiểu Điệp cợt nhả nói: "Tôi thấy hay là bị bạn gái bỏ rơi đi!"  

Vu Hàm dỗi lại: "Nói cái gì vậy? Người ta là học sinh đứng đắn, cô cho rằng thằng bé giống cô sao?"   

Giả Tiểu Điệp tức giận: "Tôi không đứng đắn chỗ nào?"   

Tưởng Uân không muốn nói chuyện, cậu chưa bao giờ biết lễ phép là cái gì, không muốn để ý tới người khác thì hoàn toàn coi đối phương không tồn tại, cũng không biết vì thế mà khi còn bé bị đánh bao nhiêu lần, hiện tại khá hơn một chút, cậu có thể đánh nhau, người khác sẽ không dễ dàng dám động đến cậu.   

"Mẹ nó nhãi ranh." Vu Hàm đã quá hiểu rõ tính tình này của cậu, lười so đo với trẻ nhỏ, lại hỏi, "Có đói không? Trong nhà có bánh mì thông thịt, muốn ăn không?" 

Bước chân của Tưởng Uân dừng lại một chút, quả thật tối nay còn chưa ăn no, khi ở chỗ chú Cương Tử cậu cũng ngại ăn nhiều. Còn đừng nói bữa trưa bán với giá 5 tê! Cậu luyến tiếc mua, mỗi lần đều là bốn lạng cơm một phần rau. Cậu luôn hoài nghi lượng cơm ở trường không đủ, nếu để cho cậu ăn thêm, tuyệt đối có thể xử lý được tám lạng cơm.   

Vu Hàm lau khô tay, sau đó lấy ra một cái túi giấy từ trong xe, đưa hai cái bánh mì cho Tưởng Uân: "Ăn đi, tiểu tử gầy như vậy, làm sao có sức để học tập?"   

Tưởng Uân đấu tranh tư tưởng hồi lâu, vẫn không nhận bánh mì: "Không cần, Hàm ca, em không đói."   

"Tùy." Vu Hàm không khách khí với cậu, tiện tay đưa bánh mì cho Giả Tiểu Điệp, Giả Tiểu Điệp vui vẻ hớn hở nhận lấy, bụng Tưởng Uân "ùng ục" kêu một tiếng, nuốt cạn một ngụm nước miếng.   

Vu Hàm vỗ vỗ vai cậu: "Đi làm bài tập đi, cảm thấy nóng thì bật điều hòa, đóng cửa sổ lại, mùi hôi thối kia tản ra thật ghê người."   

Tưởng Uân trở lại phòng, Lý Chiếu Hương đã bắt đầu ngáy.   

Thời tiết giữa tháng 9 vẫn nóng như trước, nếu phế liệu không được xử lý kịp thời, mùi thật sự quá thối. Tưởng Uân nhấc vạt áo lên ngửi một chút, không biết trên người mình có dính mùi hôi thối hay không, mỗi ngày ngồi bên cạnh Chương Linh, cô có thể ngửi thấy cái gì hay không?  

Cậu đóng cửa sổ lại, bật điều hòa, tiếng khởi động điều hòa đánh thức Lý Chiếu Hương, bà lập tức hô to: "Mày điên sao? Bật điều hòa làm cái gì? Điện không cần tiền sao?"

"Hàm ca đang rửa xe bên ngoài, nói quá hôi thối, bảo cháu bật điều hòa, bằng không sẽ đuổi chúng ta ra ngoài." Tưởng Uân vừa mở cặp sách ra vừa hỏi, "Bà còn muốn đóng nữa không?"   

Lý Chiếu Hương không lên tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.   

Tưởng Uân lấy bảng điểm từ trong túi ra, nhìn thấy con số cay mắt kia, thở dài, ném vào thùng rác. Cậu tiếp tục lấy sách giáo khoa và vở bài tập, đột nhiên bàn tay sờ được một cái gì đó tròn trịa, lấy ra xem, vậy mà lại là một quả táo.   

Một nửa màu đỏ, một nửa màu xanh, không lớn, cũng rất tươi.   

Tưởng Uân cầm quả táo đặt dưới mũi ngửi ngửi, ngửi thấy một trận ngọt ngào.   

Cậu không nhịn được, "răng rắc" cắn một miếng, thật ngọt, nước chảy bốn phía, thật là mẹ nó rất ngon.   

Lý Chiếu Hương lại tỉnh, híp mắt hỏi: "Mày ăn cái gì?"   

"Táo."  

"Lấy ở đâu?"   

"Bạn học cho."   

Lý Chiếu Hương mất hứng: "Làm sao lại ăn đồ của bạn học? Loại chuyện này đều là có qua lại, người ta mời mày cái gì, mày liền phải trả lại cái khác, mày định lấy cái gì trả lại?"   

Tưởng Uân không để ý tới bà, chuyên tâm ăn táo, hận không thể ăn luôn cả lõi táo.   

Lý Chiếu Hương lải nhải hai câu liền ngậm miệng, rất nhanh Tưởng Uân đã ăn xong một quả táo.   

Cậu ngồi làm bài tập bên cạnh đống phế liệu hôi thối, bài tập ở trường trung học phổ thông nhiều hơn rất nhiều, mỗi tối hơn 10 giờ Tưởng Uân sẽ bắt đầu làm, làm đến 1, 2 giờ sáng mới có thể xong.   

Trước kia khi nằm xuống ngủ, cậu luôn đói đến mức ngực dán vào lưng, có thể nhịn liền nhịn, thật sự nhịn không được thì đi nấu một gói mì ăn liền.   

Nhưng hôm nay cậu ăn một quả táo, kỳ thật không có tác dụng gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.   

Tưởng Uân nằm trên giường, lấy con thú bông hươu cao cổ từ bên cạnh gối, ngón tay vuốt ve cổ hươu cao cổ, nghĩ đến buổi chiều mình còn hung dữ với Chương Linh vài câu, không biết cô có tức giận hay không.   

Chương Linh ... Thật sự là một chút cũng không thay đổi, vẫn đáng yêu giống như khi còn bé.   

6 giờ 30 sáng, Tưởng Uân đúng giờ rời giường, ngủ không đủ giấc nên phải tắm nước lạnh để lấy lại tinh thần, sau khi tắm xong thì kéo đồng phục học sinh từ trên móc phơi quần áo trong sân xuống mặc.   

Đồng phục học sinh mùa hè của Trung học số 5 rất đẹp, tay áo ngắn màu trắng, cổ áo và tay áo là màu xanh, phối với quần đùi màu xanh, bộ đồ này đặc biệt rộng rãi, bà nội đã giúp cậu giặt sạch sẽ, cứ thế luân phiên mặc hai bộ.   

Giày là chú Cương Tử đưa, con trai của chú Cương Tử lớn hơn cậu ba tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì học nghề phụ kiện ô tô ở bên ngoài, đôi giày nào không đi tới sẽ mang về nhà, lúc đó chú Cương Tử sẽ đưa cho Tưởng Uân. Trong đó còn có một đôi hàng hiệu, Tưởng Uân vô cùng quý trọng, mỗi lần đi xong đều lau chùi sạch sẽ. 

Bữa sáng thường là bánh bao trắng lớn và dưa muối do bà nội chuẩn bị, đôi khi sẽ thay đổi thành một bát mì sợi lớn. Một mình Tưởng Uân có thể ăn năm cái bánh bao, sau khi ăn no, cậu mang theo cặp sách chạy bộ đến trường.   

7 giờ sáng, còn chưa bắt đầu giờ cao điểm, người đi bộ và xe cộ trên đường không nhiều, các cửa hàng bên đường vẫn còn đang đóng cửa.   

Sương mù bị ánh nắng ban mai xua tan, thiếu niên đeo cặp sách nặng nề chạy trên đường, đồng phục học sinh rộng lớn bị gió thổi phồng lên, cậu có thể nghe được tiếng hít thở có quy luật của mình.   

Mùi xà phòng giặt trên quần áo dần dần tiêu tán dọc theo đường đi, chạy đến giữa đường đã biến thành mùi mồ hôi.   

—— 

Chương Linh không tức giận Tưởng Uân, cô không phải người thích ghi thù, lần đầu tiên cô gặp cậu dưới chân cầu vượt cũng là bộ dáng đó, mới qua hai tháng, còn có thể trông cậy vào chuyện cậu trở nên văn minh hiểu lễ phép sao?   

Cho nên sau khi vào lớp nhìn thấy Tưởng Uân, Chương Linh không chút để ý mà chào hỏi với cậu: "Chào buổi sáng."   

Tưởng Uân rối rắm phiền não cả đêm, lúc này đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô, ngược lại một câu cũng không nói nên lời.   

Sau khi kết thúc kỳ thi thử, về cơ bản mọi người đều biết mình là loại mặt hàng gì trong lớp, cho nên buổi chiều thứ sáu, lớp 11 (6) bắt đầu tranh cử vị trí ban cán sự lớp.   

Bất ngờ chính là, top 5 của lớp lại không có ai đi tranh cử chức lớp trưởng, tất cả đều tranh nhau đăng ký làm ủy viên học tập. Đặng Phương rất không hài lòng, chỉ định Ngô Huyễn Vũ và Tiêu Lượng đi tranh cử chức lớp trưởng, đương nhiên Tiêu Lượng được rất nhiều phiếu bầu, trong kỳ huấn luyện quân sự, cậu ta dựa vào vẻ ngoài đẹp trai cùng tính cách sáng sủa, đã tích lũy được rất nhiều cảm tình của bạn học.   

Tưởng Uân bỏ phiếu cho Ngô Huyễn Vũ, đối với Tiêu Lượng, cậu tương đối chướng mắt.   

Vận động tranh cử của ủy viên học tập trở nên kịch tính, Chương Linh lên bục giảng phát biểu, ngoại trừ nói cô sẽ phối hợp tốt với công việc của lớp trưởng, còn nhắc tới mình có sở trường văn nghệ, có thể kiêm nhiệm chức vụ ủy viên văn nghệ, giúp mọi người luyện tập tiết mục.   

Cô còn chưa nói xong, Đặng Phương đột nhiên ngắt lời cô, hắng giọng: "Khụ khụ, Chương Linh à, chuyện ủy viên văn nghệ, lát nữa chúng ta sẽ nhắc lại, có thể sẽ lập riêng, không kiêm nhiệm."   

Chương Linh: "?"   

Cô không nghĩ ra, chuyện này là do cô Đặng tự mình nói qua, sao bây giờ lại nói muốn tính riêng?   

Đoạn nhạc đệm này khiến cô có chút lúng túng khi đứng trên bục giảng, sau khi đẩy gọng kính, cô vội vàng kết thúc rồi đi xuống dưới chỗ ngồi.   

Tưởng Uân đứng dậy nhường chỗ trống cho cô vào, sau khi Chương Linh ngồi xuống, Tưởng Uân vụng trộm nhìn cô vài lần, rất khó chủ động mở miệng: "Tại sao cậu không làm lớp trưởng?"   

"Không muốn làm." Chương Linh trả lời.   

Tưởng Uân: "Cậu muốn làm ủy viên học tập?"   

Chương Linh: "Ừm."   

Tưởng Uân: "Được, vậy tôi bỏ phiếu cho cậu."   

Chương Linh: "..."   

Một phiếu bầu của cậu thật quý giá.   

Lớp trưởng đã là một nam sinh, nếu ủy viên học tập cũng là nam sinh, có lẽ các bạn cùng lớp sẽ cảm thấy bị áp bách, vì thế Chương Linh thuận lợi được bầu làm ủy viên học tập.    ( truyện trên app T Y T )

Thang Tử Uyên là người nhiệt tình, trở thành ủy viên sinh hoạt, Ngô Huyễn Vũ làm đại biểu lớp toán, Diêu Tuấn Hiên là đại biểu lớp ngữ văn, Lý Tịnh là đại biểu lớp tiếng Anh, Chương Linh kiêm nhiệm đại biểu vật lý, Tiêu Lượng kiêm nhiệm ủy viên thể dục... Chỉ chốc lát sau, mấy chức vụ ủy viên và đại biểu lớp đều được phân chia xong. 

Hứa Thanh Di trở thành ủy viên văn nghệ, kinh nghiệm học nghệ của cô ta còn phong phú hơn so với Chương Linh, biết đàn dương cầm, biết nhảy múa, còn có thể kéo cello, khi còn bé làm người mẫu quần áo trẻ em, từng quay quảng cáo, thậm chí còn diễn qua một vai nhỏ trong một bộ phim truyền hình. 

Mỗi lần cô ta nói ra một chuyện, bạn học phía dưới liền hô nhẹ một tiếng, cảm thấy Hứa Thanh Di không chỉ xinh đẹp, còn đa tài đa nghệ.   

Sau khi phát biểu xong, Hứa Thanh Di ý vị không rõ nhìn Chương Linh một cái, rất nhanh cô ta lại xấu hổ đỏ hai gò má, giống như là rất ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi.   

Tưởng Uân cũng chú ý tới một cái liếc mắt nhìn về phía Chương Linh của Hứa Thanh Di, cậu  không cảm thấy người này có cái gì đặc biệt, bởi vì cậu đã từng kiến thức qua tài nghệ của Chương Linh.   

Năm lớp 5, lớp 6, Chương Linh là người dẫn chương trình của các sự kiện trong trường, cô dẫn chương trình không bao giờ cần dùng bản thảo, bất kể nội dung dài bao nhiêu cũng có thể học thuộc lòng, hào phóng khéo léo, hoàn toàn khác với bộ dáng khiêm tốn hiền hòa trong cuộc sống của cô.   

Cô còn biết hát, hát siêu dễ nghe, lúc đó Tưởng Uân chờ mong nhất chính là tiết mục biểu diễn văn nghệ, bởi vì nhất định có thể nhìn thấy Chương Linh dẫn chương trình, nghe Chương Linh hát.   

Cái kia gọi là Hứa gì đó, ngạo nghễ cái rắm! Có điểm nào có thể so sánh được với Chương Linh?   

Buổi họp lớp sắp kết thúc, Đặng Phương phát ra thông báo họp phụ huynh lần đầu tiên, yêu cầu phụ huynh nghiêm túc tham gia, đối với Tưởng Uân mà nói đây lại là một chuyện phiền lòng.   

Lý Chiếu Hương đi họp phụ huynh cho cậu, cái gì bà cũng không hiểu, đi chẳng khác nào là đi vô ích, có khi buổi họp lớp kết thúc chủ nhiệm lớp còn mắng Tưởng Uân một trận.   

Năm lớp 8, lớp 9, Tưởng Uân ỷ vào thành tích tốt, họp phụ huynh đều tự mình đi nghe, giáo viên cũng mặc kệ cậu.   

Hiện tại không được, cậu đứng cuối lớp, không có mặt mũi đưa ra yêu cầu này.   

Sau khi tan học, Tưởng Uân đi trạm nước, mặt dày hỏi chú Cương Tử tối thứ ba tuần sau có rảnh không, chú Cương Tử nói hôm đó là sinh nhật lần thứ mười chín của con trai ông, cả nhà muốn ra ngoài ăn cơm.   

Tưởng Uân lại đi hỏi Vu Hàm, Vu Hàm nói tối hôm đó phải đi xã giao với lãnh đạo.   

Tưởng Uân kiên trì gọi điện thoại cho Thảo Hoa, muốn mời ba Thảo Hoa giúp một việc, nhưng từ trước đến nay ba Thảo Hoa không thích Tưởng Uân, cho rằng con trai mình đều bị cậu làm hư, làm sao chịu đồng ý.   

Thậm chí Tưởng Uân còn đi hỏi chú Vương, chú Vương nói gần đây bệnh gút phát tác, đi lại rất đau, không đi được.   

"Mẹ kiếp! Vì sao nhất định phải tổ chức họp phụ huynh?" Tưởng Uân cực kỳ nóng nảy, cảm thấy mình đi khắp nơi cầu xin người ta nhưng lại bị cự tuyệt, thật chẳng khác nào một tên ngốc.   

Cuối cùng vẫn là chú Chung - ông chủ quầy báo giải quyết vấn đề cấp bách của cậu.   

9 giờ 30 tối, Tưởng Uân ngồi bên ngoài quầy báo, tìm một quyển tạp chí hết hạn nhàm chán lật xem.   

Chú Chung ở một mình, thu dọn sạp rất muộn, vừa hút thuốc vừa cầm điện thoại xem phim kháng chiến, ngẩng đầu nhìn Tưởng Uân, hỏi: "Tiểu Bân, sau này cháu có tìm được cô bé kia không?"  

Sự kiện ăn vạ trong kỳ nghỉ hè, chú Chung nhìn thấy toàn bộ quá trình, thậm chí còn xem qua buổi diễn tập của Tưởng Uân và Thảo Hoa.   

Sau khi Tưởng Uân và Chương Linh xảy ra xung đột, mỗi buổi chiều thứ ba, Tưởng Uân đều canh giữ tại quầy báo này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cầu vượt, nhưng mà cậu không đợi được Chương Linh nữa.   

Chú Chung đã gặp qua ánh mắt mất mát của Tưởng Uân, mặc dù ông đã sớm không thể cảm nhận được tâm tình thiếu niên, nhưng vẫn bị thiếu nam thanh thuần Tưởng Uân làm cho cảm động, loại chuyện ngu xuẩn ngốc nghếch này, cũng chỉ có rắm thối mười mấy tuổi mới làm được.   

Chú Chung lấy ra một cây kem đậu xanh từ trong tủ lạnh đưa cho Tưởng Uân, Tưởng Uân nhận lấy, cúi đầu tháo bao bì, nói: "Tìm được."   

"Thật sao?" Chú Chung kinh ngạc, "Vậy cháu có … Số điện thoại không?" 

"Không." Tưởng Uân cắn một miếng kem, ánh mắt ảm đạm, "Cậu ấy chán ghét cháu."

Chú Chung chậc chậc lắc đầu: "Cháu đáng đời."   

Tưởng Uân nghĩ đến một chuyện, nói: "Chú, ngày mai đi họp phụ huynh, chú đừng nói với người ta chuyện trong kỳ nghỉ hè."   

Chú Chung cảm thấy kỳ quái: "Ta đi nói với ai về chuyện xui xẻo này của cháu chứ?"   

Tưởng Uân nghĩ đến phụ huynh của Chương Linh, chột dạ nói: "Dù sao cũng đừng nói, coi như chú không biết."   

Chú Chung không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi, cháu không lớn tuổi nhưng lại rất nhiều chuyện."(Ứng dụng TᎽT)   

Cách đó không xa, một chiếc xe buýt vừa vặn đi vào trạm, Tưởng Uân nhìn qua, cửa sau có mấy hành khách, trong đó có một bóng dáng mặc áo thun trắng, quần đùi màu xanh hấp dẫn sự chú ý của cậu.   

Thị lực của Tưởng Uân không tệ, sau khi thấy rõ là ai thì lập tức túm lấy cặp sách nhảy dựng lên, còn không quên ném hai đồng xu trước mặt chú Chung: "Chú, cháu trả tiền rồi!"   

Cậu chạy nhanh qua, trốn sau một gốc cây ngô đồng nhìn Chương Linh ở xa xa.   

Có người đến trạm xe buýt đón cô, lẽ nào là ba của cô?   

Tưởng Uân không đến gần, nhìn thấy người đàn ông trung niên cao lớn, đeo kính nhận lấy cặp sách của Chương Linh, đưa cho cô một lon đồ uống, lại xoa xoa mái tóc ngắn của cô. Chương Linh cầm lon nước uống xong, ngẩng đầu cười hì hì nói mấy câu, hai người sóng vai đi lên cầu vượt, băng qua đường đi đối diện.   

Tầm mắt Tưởng Uân vẫn dõi theo hai cha con kia, bức tranh như vậy là cảnh tượng mà chỉ khi trong mơ cậu mới có thể nhìn thấy.  

Chưa từng có ai đi đón Tưởng Uân tan học, giúp cậu xách cặp sách, mang đồ ăn vặt cho cậu, xoa xoa đầu cậu, hỏi một câu: Hôm nay ở trường thế nào? Bữa trưa ăn gì? Có mâu thuẫn với bạn cùng lớp không? Thi được mấy điểm...   

Tưởng Uân đứng sau cây hồi lâu, cây kem đã tan chảy, cậu không thèm ăn nữa, xách cặp sách uể oải đi về nhà.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play