Sau giờ học Tưởng Uân trực tiếp đến trạm nước, nghĩ vừa mới khai giảng không có tiết học, tranh thủ thời gian kiếm thêm chút tiền.
"Hắc, Trạng Nguyên tới rồi." Ông chủ trạm nước là Cương Tử đang tính sổ sách, hỏi cậu, "Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa ạ." Tưởng Uân bỏ cặp sách xuống, trước tiên rót một ly nước lạnh.
Bà chủ dì Hồng chỉ vào nồi cơm điện nói với Tưởng Uân: "Trong nồi có cơm, đồ ăn ở tủ lạnh, cháu ăn một chút đi."
Tưởng Uân quen thuộc múc cơm cho mình, cạo nồi cơm điện đến một hạt cơm cũng không còn, lại lấy ra một đĩa thịt xào dưa muối từ trong tủ lạnh, không thèm hâm nóng đã vùi đầu ăn.
Chú Cương Tử ngồi xuống bên cạnh cậu, xách cặp sách lên, hỏi: "Khai giảng rồi sao? Cặp xách rất nặng."
"Vâng, hôm nay phát sách."
"Đã nộp học phí chưa?"
"Nộp rồi." Tưởng Uân ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói, "Trường học còn có trợ cấp học phí."
Chú Cương Tử lấy ra một quyển sách giáo khoa hóa từ trong ba lô, lật mấy trang phát hiện giống như thiên thư, hỏi: "Còn cái khác thì sao? Tiền cơm gì đó, có trợ cấp không?"
Tưởng Uân nhai phồng hai má: "Vậy khẳng định không có, ai còn quan tâm chuyện ăn cơm chứ?"
Chú Cương ngậm một điếu thuốc: "Có khó khăn gì thì nói với chú."
Dì Hồng đi ngang qua bọn họ, đá chồng một cái.
Tưởng Uân nhìn thấy, nói: "Chú, chú cho cháu công việc đã là giúp đỡ rất nhiều, cái khác thật sự không cần."
Cậu ăn hai ba miếng liền ăn xong một chén cơm, không từ bỏ ý định lại mở nồi cơm điện ra liếc mắt một cái, giống như cơm kia có thể biến ra.
Thấy cậu chưa ăn no, giọng của dì Hồng cứng rắn: "Cháu cũng rất có thể ăn nha, ở nhà bà nội cháu không cho ăn cơm sao?"
Tưởng Uân không lên tiếng, chú Cương Tử vỗ vỗ lưng cậu, nói với vợ: "Bà không nhìn tuổi tác của thằng bé sao, đây chính là thời điểm ăn ngon nhất." Lại quay sang Tưởng Uân, "Nhưng sao cháu vẫn gầy như vậy? Cũng không cao, ba cháu không thấp mà, bây giờ cháu đã cao được 1m7 chưa?"
"Chưa ạ." Tưởng Uân lau miệng, lại rót một ly nước lớn.
"Còn cân nặng thì sao? Hơn một trăm chưa?"
"Có lẽ là hơn rồi. "Tưởng Uân nói xong, đi đến bồn rửa chén rửa chén.
Dì Hồng nói: "Ai, cháu không cao có phải là do bị thùng nước đè hay không?"
"Có khả năng." Chú Cương Tử híp mắt hút thuốc, "Hay là cháu đừng làm nữa, cứ như vậy chưa biết chừng về sau sẽ tàn phế, sợ không cưới được vợ."
Tưởng Uân đã chuyển xong bình nước lớn lên xe điện ba bánh, quay đầu lại nói: "Vậy không được, vợ có thể không cưới, nhưng tiền thì không thể không kiếm."
Từ chiều đến tối, Tưởng Uân cưỡi xe điện ba bánh xuyên qua các con đường lớn nhỏ gần đó, dùng bờ vai non nớt khiêng từng bình nước đến nhà khách hàng, làm đến nỗi xương cốt cơ bắp cả người đều không phải của mình mới kết thúc công việc rồi đi về nhà.
Có gió lạnh thổi qua con hẻm nhỏ hẹp của thôn Viên gia, Tưởng Uân đi trên đường, nhìn thấy ven đường có một con chó hoang đang ngồi xổm.
Chó hoang hét lên với cậu: "Gâu, Gâu Gâu!"
Tưởng Uân cũng kêu: "Gâu Gâu Gâu, Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu!"
Chó hoang: "..."
Tưởng Uân cười rộ lên, cũng không để ý trên mặt đất bẩn, trên người hôi thối, đặt cặp sách xuống đất rồi chống tay lộn mèo, động tác vô cùng lưu loát gọn gàng.
Đây từng là sở trường của cậu, mỗi lần biểu diễn đều có thể đổi lấy một tràng pháo tay lớn.
Vững vàng rơi xuống đất, Tưởng Uân thở ra một hơi, lau bụi trên tay, nhặt cặp sách đi về nhà.
Thẳng đến lúc này, cậu mới cảm nhận được niềm vui sướng trong lồng ngực.
Nguyện vọng ẩn giấu trong đáy lòng từ lâu đột nhiên trở thành sự thật, làm cho cậu cảm thấy hết sức không chân thật.
Cậu ngồi cùng bàn với Chương Linh.
Ha ha ha ha ha!
Cậu và Chương Linh ngồi cùng bàn!
Chỉ là, hình như cô vẫn rất khó chịu với cậu.
Tưởng Uân nghĩ, có lẽ là bởi vì mâu thuẫn trong kỳ nghỉ hè, nhưng đó chỉ là hiểu lầm, sau này cậu sẽ tìm cơ hội giải thích cho cô.
Cậu không sợ cô chán ghét, có nhiều người ghét cậu như vậy, cậu cũng đã quen rồi.
Có thể tìm được Chương Linh, học cùng lớp với cô, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, nghe cô nói chuyện, Tưởng Uân đã cảm thấy thỏa mãn.
Về đến nhà, trong phòng trọ vẫn oi bức như trước, đám phế liệu tản ra mùi chua hôi thối không bao giờ biến mất, Lý Chiếu Hương đang đứng ở cửa hàng phía dưới gọi điện thoại.
Tưởng Uân biết điện thoại là do người cô kia gọi tới.
"Là Tiểu bồi vừa mới trở về. Đúng vậy, hôm nay bắt đầu đi học, cũng không biết cả ngày chạy đi đâu, chỉ biết chơi bừa bãi."
Lý Chiếu Hương biết rõ Tưởng Uân đang làm việc, nhưng cũng không nói với con gái trong điện thoại, không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì.
Tưởng Uân cảm thấy không sao cả, ngồi ở trước bàn sửa sang lại sách mới, quyển sách mới tinh còn lộ ra mùi giấy mực, cậu đọc qua từng quyển, trịnh trọng viết tên mình lên trang đầu.
Lý Chiếu Hương còn đang nói chuyện qua điện thoại: "Phí tiền, đương nhiên phí tiền! Ăn uống, đồng phục học sinh, sách vở, tất cả mọi thứ đều phải trả tiền."
"Tiểu tử này còn không nghe lời, suốt ngày nghịch ngợm, ta thật đúng là mệnh khổ, không có biện pháp. Ta còn có thể làm gì chứ? Còn có thể ném nó đi sao?"
"Thi đại học? Nếu nó có bản lĩnh thi đậu đại học, ta đập nồi bán sắt cũng phải cho nó học."
"Con không cần quan tâm học phí, ta sẽ không xin con, chờ tích góp đủ học phí đại học của Tiểu Bồi, ta sẽ đến chỗ con dưỡng lão, không quản nó nữa. Ôi chao, mấy năm nay ta chưa từng hưởng phúc, một nắm phân một nắm nước tiểu, cuối cùng cũng nuôi lớn được quỷ đòi nợ này."
......
Người ở đầu dây bên kia là cô ruột, chỉ là Tưởng Uân và bà ấy giống như người xa lạ.
Trước khi cậu sinh ra, bà ấy lấy chồng ở tỉnh ngoài, điều kiện nhà chồng cũng không tốt. Khi Tưởng Uân còn bé bà ấy có trở về một lần, nhưng mà cậu không nhớ rõ chút nào.
Về sau, Lý Chiếu Hương đi đến nhà con gái vài lần, nhưng không mang theo Tưởng Uân, người cô này lại chưa từng trở về Tiền Đường một lần nào, bởi vì nhà mẹ đẻ đã sớm không còn tồn tại.
Tưởng Uân cảm thấy, có lẽ là bà cô kia sợ bà nội giao phó cậu cho bà ấy nên sợ hãi.
Giọng nói lớn của Lý Chiếu Hương bị Tưởng Uân coi như nhạc nền, thiếu niên lấy ra mẫu đơn xin trợ cấp học tập trong cặp sách, mượn ánh sáng u ám của đèn bàn điền vào.
Cậu và Lý Chiếu Hương thuộc dạng gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở Tiền Đường.
Năm xưa Lý Chiếu Hương là nông dân, không biết một chữ nào, chưa từng đóng bảo hiểm xã hội cho nên không có lương hưu, đi khám bệnh đều phải tự trả tiền.
Tưởng Uân mới mười lăm tuổi rưỡi, trên lý thuyết, hẳn là thu nhập duy nhất của một già một dựa trên 500 tệ "tiền trợ cấp" mà mẹ ruột Tưởng Uân đưa, nhưng bởi vì chuyện của mười mấy năm trước, khoản trợ cấp này không tồn tại nữa.
Lý Chiếu Hương và Tưởng Uân nhận trợ cấp bảo hiểm thấp mười mấy năm, năm xưa mỗi tháng chỉ có mấy trăm tệ, hiện tại tăng lên hơn một ngàn, sau khi nộp tiền thuê nhà, tiện ích, ngay cả ăn cơm cũng không đủ. Lý Chiếu Hương phải dựa vào việc nhặt phế liệu mang bán để kiếm chút tiền, nuôi Tưởng Uân lớn lên.
Từ nhỏ Tưởng Uân đã đi theo bà nội nhặt phế liệu, thẳng đến khi thi trung học xong mới làm việc ở trạm nước để kiếm chút tiền, thu nhập của bà nội dùng để trả chi phí sinh hoạt, cho nên cậu tự mình để lại chút tiền để mua sách, lần đầu tiên trong đời có khái niệm "tiền tiêu vặt".
Cậu nhìn vào cột "Cha / mẹ" trên bảng, cầm bút, không biết nên viết thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đối mặt với tờ đơn như vậy, cậu đều chết lặng.
Suy nghĩ một lúc lâu, cậu vẽ dấu gạch chéo vào hai ô trống kia.
Sáng chủ nhật, Chương Tri Thành lái xe đưa Chương Linh đi học thanh nhạc.
Ông và vợ hỏi ý kiến của con gái, việc học ở trung học phổ thông bận rộn, có cần nghỉ học ở lớp thanh nhạc hay không, Chương Linh nói muốn tiếp tục học đi, nếu một ngày nào đó cảm thấy quá vất vả, dừng lại cũng không muộn.
Cô thích ca hát nhất, không nghĩ đến việc phát triển theo con đường chuyên nghiệp, chỉ thuần túy là sở thích. Trong trường trung học ngay cả lớp âm nhạc cũng không có, nếu ngay cả cơ hội đến nhà cô Phí vào chủ nhật hàng tuần cũng mất đi, vậy cuộc sống thật sự nhàm chán.
Nửa đường, Chương Tri Thành hỏi: "Linh Linh, lớp học mới của con thế nào? Hôm qua về nhà chưa thấy con kể lại, không phải lúc trước còn rất chờ mong khai giảng sao?"
Nói đến khai giảng, vốn dĩ người đầu tiên Chương Linh nghĩ đến là Kiều Gia Đồng, nhưng bây giờ, trong đầu cô lại hiện lên người bạn cùng bàn mới kia.
Cô buồn bã hỏi: "Ba, ba có nhớ trong kỳ nghỉ hè, con từng kể chuyện cậu bé tóc xoăn không? Chính là người cướp cam ở cầu vượt."
"Nhớ kỹ, làm sao vậy?"
Chương Linh xụi lơ: "Cậu ấy cũng thi đậu Trung học số 5, cùng lớp với con, còn ... Ngồi cùng bàn với con."
Chương Tri Thành có chút bất ngờ: "Trùng hợp như vậy?"
"Một chút cũng không trùng hợp, vốn dĩ cậu ấy không cùng bàn với con, nhưng lại cứng rắn muốn đổi chỗ với bạn học khác." ( truyện trên app tyt )
Chương Linh suy nghĩ một chút, chần chờ hỏi, "Ba, ba nói xem cậu ấy có bắt nạt con hay không?"
Chương Tri Thành không thể trả lời vấn đề này, chỉ có thể nói: "Ba không nói trước được, con có thể quan sát cậu bé trước một chút."
"Con không thích cậu ấy." Chương Linh nhíu lông mày, "Chủ nhiệm lớp hỏi con có muốn đổi chỗ ngồi hay không, con nói không muốn, hiện tại đã có chút hối hận."
"Có lẽ người ta cũng có ưu điểm? Tốt xấu gì cũng đã thi đậu trung học phổ thông, điểm số của Trung học số 5 không tính là thấp." Chương Tri Thành nắm vô lăng, an ủi con gái, "Con đừng sợ, nhớ kỹ một chuyện, có chuyện thì nhất định phải nói với ba mẹ, ba sẽ giúp con đưa ra chủ ý, ngàn vạn lần không nên tự mình chịu đựng."
"Vâng ạ, con biết thầy Chương là tốt nhất." Có ba mẹ làm chỗ dựa, quả thật Chương Linh không sợ hãi, lại đổi thành biểu tình vui vẻ ha ha, "Đúng rồi ba, con vẫn không nói cho ba biết, nam sinh cứu con kia cũng là học sinh của Trung học số 5, là học trưởng lớp 12, cái này mới gọi là trùng hợp!"
Chương Tri Thành bừng tỉnh đại ngộ: "À —— vậy ba biết rồi, khẳng định tiểu tử này rất đẹp trai."
Chương Linh ảo não: "Ba!"
Trung học số 5 không có chấp niệm đối với huấn luyện quân sự, chỉ tiến hành ba ngày, mười hai lớp do huấn luyện viên mang theo, phân chia địa bàn luyện tập tư thế quân sự trên sân thể dục.
Trong kỳ huấn luyện quân sự, nhóm thiếu nam thiếu nữ vốn xa lạ nhanh chóng trở nên quen thuộc, Chương Linh cũng bởi vậy mà kết bạn được với mấy nữ sinh, ngoại trừ Tiết Hiểu Dung ở bàn trước, còn có Lý Tịnh ở bàn sau, cùng với Tôn Diệu Lam.
Rời khỏi lớp học, khuôn mặt của mọi người dưới ánh mặt trời lớn bị phơi bày rõ ràng, nam sinh quan sát nữ sinh, nữ sinh cũng quan sát nam sinh, rất nhanh, những nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp cùng những nam sinh đẹp trai nhất lập tức nổi bật.
Nữ sinh được Đặng Phương yêu cầu thay đổi bím tóc đuôi ngựa tên là Hứa Thanh Di, cái tên rất tươi mát, người cũng ngọt ngào đáng yêu, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng đến phát sáng.
Ánh mắt các nam sinh nhìn theo cô ta đều mang theo nhộn nhạo.
Ngay cả các nữ sinh cũng ngầm thừa nhận, cho dù buộc đuôi ngựa, lộ ra toàn bộ ót, Hứa Thanh Di vẫn là nữ sinh sáng chói nhất.
Nam sinh đẹp trai nhất tên là Tiêu Lượng, vóc dáng rất cao, nghe nói khi thi trung học được cộng điểm thể thao. Đặng Phương bảo cậu ta quản lý kỷ luật lớp trong thời gian huấn luyện quân sự, cậu ta chấp hành không tệ, Chương Linh cảm thấy cậu ta rất có tiềm năng làm lớp trưởng.
Thời điểm nghỉ ngơi, vừa nhìn đã biết ai thân với ai, mọi người sẽ tụm năm tụm ba cùng một chỗ uống nước nói chuyện phiếm. Chương Linh vô tình nhìn thấy Tưởng Uân, cậu luôn đứng một mình trong góc, bày ra một khuôn mặt thối, không nói chuyện với bất kỳ ai.
Cậu đã cắt đi mái tóc xoăn kia, trên đầu chỉ còn lại một lớp tóc mỏng manh, sau gáy có một vết sẹo dài bốn, năm cm, nhìn thấy mà giật mình, phối hợp với làn da ngăm đen, giống như một tội phạm nhỏ đang cải tạo.
Đặng Phương nhìn thấy thì thiếu chút nữa ngất đi, nói đây còn không bằng cừu vui vẻ, ân chuẩn cho cậu giữ tóc lại.
Có lẽ là bởi vì chuyện đổi chỗ ngồi ngày đó, các nam sinh đều không muốn nói chuyện với Tưởng Uân, ngược lại vị "nạn nhân" nhỏ yếu Ngô Huyễn Vũ kia, bởi vì tính tình tốt, mấy nam sinh luôn thích kề vai sát cánh với cậu ta.
Một người khác có chút quái gở chính là Diêu Tuấn Hiên, không biết là ai lộ ra tin tức, nói trong nhà Diêu Tuấn Hiên và Tưởng Uân đều rất khó khăn, cả hai đều xin trợ cấp học tập.
Học sinh ở tuổi này đã có khái niệm về "nghèo đói", nhưng còn không thể hiểu được, làm thế nào những bông hoa lớn lên trong nhà kính kia có thể đồng cảm với cỏ dại? Cho nên tất cả mọi người đều không qua lại với hai người này.
Kỳ quái chính là, Tưởng Uân và Diêu Tuấn Hiên cũng không có trao đổi với nhau, giống như hai hòn đảo cô đơn của lớp (6), người lạ chớ gần.
Có một lần, Tưởng Uân còn xảy ra xung đột với mấy nam sinh, nghe nói là bởi vì lúc đi đều thì đội ngũ không đồng đều, tất cả mọi người đều chỉ trích Tưởng Uân cuối đội, nói cậu cố ý cản trở.
Tưởng Uân trực tiếp nổi giận, thiếu chút nữa đánh nhau với người khác, cũng may bị Tiêu Lượng ngăn lại. Khi đó Tiêu Lượng nói chuyện, rất nhiều người nghe được, kể cả Chương Linh cũng nghe được, cậu ta nói: "Tưởng Uân, cậu không phải là học sinh tiểu học! Muốn phát điên cũng phải nhìn xem đây là chỗ nào! Đừng làm mọi người mất mặt!"
Nói đến cũng lạ, lời này vừa nói ra, Tưởng Uân thật sự không náo loạn nữa, chỉ là lạnh mặt đi sang một bên.
Đương nhiên, những nam sinh khác cũng không dám trêu chọc cậu nữa.
Chương Linh nghĩ thầm, hai hòn đảo cô đơn này vẫn có sự khác biệt, khí chất của Diêu Cô Đảo âm trầm, gần như không có cảm giác tồn tại.
Mà Tưởng Cô Đảo chính là một ngọn núi lửa đang hoạt động, không chừng sẽ bộc phát vào lúc nào đó.
Ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, Tiêu Lượng đột nhiên tìm Chương Linh, trong tay mang theo một túi nilon chứa đầy đồ uống lạnh, cầm một chai hồng trà đưa cho cô: "Chương Linh, uống nước không?"
Có vẻ gia cảnh của Tiêu Lượng không tệ, trong thời gian huấn luyện quân sự rất hào phóng, mỗi ngày đều mời mấy bạn học uống nước, trong đó cũng có nữ sinh. Nhưng Chương Linh còn chưa từng nói chuyện với cậu ta, không có công không hưởng lộc, cô liền nói: "Không cần, cám ơn cậu, mình có nước."
Tiêu Lượng không kiên trì nữa, cầm đồ uống gửi một vòng, cuối cùng chai hồng trà cũng đến tay Hứa Thanh Di, cô ta ngọt ngào nói với Tiêu Lượng: "Cám ơn."
"Không cần khách khí." Tiêu Lượng lại đi về trước mặt Chương Linh, cười nói, "Chương Linh, có lẽ cậu không biết, hai chúng ta từng học chung một trường tiểu học, chỉ là khác lớp."
Chương Linh kinh ngạc nhìn cậu ta, Tiêu Lượng giải thích: "Mình nhớ cậu, lúc cậu còn học tiểu học rất nổi tiếng, là ủy viên đại đội. Đến năm lớp 4, mỗi lần biểu diễn văn nghệ đều do cậu làm người dẫn chương trình đúng không?"
"Ách..." Chương Linh cực kỳ xấu hổ, cô hoàn toàn không biết Tiêu Lượng.
"Cậu và Tưởng Uân ngồi cùng bàn, cho nên mình muốn nhắc nhở cậu..." Tiêu Lượng hạ giọng, tầm mắt lướt qua đám người rồi rơi vào trên người thiếu niên cô đơn kia, "Tốt nhất cậu nên đề phòng cậu ta một chút, người này không tốt lắm đâu."
Chương Linh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lượng, chớp chớp mắt một cái, "Hả?" một tiếng.
"Vốn dĩ không muốn nói ... Ai quên đi, vẫn nên nói cho cậu biết." Dường như Tiêu Lượng đã hạ quyết tâm, "Hồi tiểu học mình và Tưởng Uân cùng lớp, cậu ta là người có rất nhiều thói quen không tốt, ví dụ như ... Ăn cắp, không chỉ ăn cắp đồ dùng của bạn cùng lớp, mà còn ăn cắp đồ ăn trong các cửa hàng nhỏ. Bình thường cậu ta thường xuyên đánh nhau mắng chửi, phá hoại vật công, gian lận trong thi cử, thậm chí còn đánh nhau với giáo viên, rất dọa người."
Chương Linh: "..."
Điểm chú ý của cô hơi lệch một chút, thì ra Tưởng Uân và cô lại học cùng một trường tiểu học.
Nếu Tiêu Lượng nhớ cô, vậy Tưởng Uân thì sao? Tưởng Uân có nhớ cô là ai không?
Cậu chưa bao giờ nói đến chuyện này.
Chương Linh không khỏi nhìn về phía Tưởng Uân bên ngoài đám người, lắp bắp kinh hãi, vậy mà ánh mắt sáng quắc của cậu lại đang nhìn cô. Chương Linh lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghe Tiêu Lượng nói chuyện.
Tiêu Lượng không chú ý tới sự thất thần của Chương Linh, nhún nhún vai nói: "Tóm lại, điều kiện nhà Tưởng Uân không tốt lắm, có thể là không có người lớn quản cậu ấy, tính cách thật sự rất cổ quái, lúc bọn mình học tiểu học trong lớp không có ai để ý tới cậu ấy, cậu ấy có thể thi đỗ vào Trung học số 5, mình cũng rất bất ngờ."
Chương Linh nghe xong không có đánh giá, nói: "Tiêu Lượng, cám ơn cậu đã nhắc nhở mình, chỉ là những chuyện này ... Mong cậu đừng nói với người khác nữa, được không?"
Ánh mắt Tiêu Lượng lóe lên một chút, biểu tình có chút xấu hổ, Chương Linh đều nhìn thấy.
Cô biết có lẽ cậu ta đã nói với người khác.