Trường mẫu giáo, tiểu học và trung học cơ sở đều có chính sách hỗ trợ học sinh tương tự, Chương Linh giống như phần lớn học sinh ở đây, nghe qua thì thôi. Dù sao từ nhỏ đến lớn, trong những lớp mà cô đã học, chưa từng có ai xin trợ cấp như vậy, cho rằng chỉ là thông báo thường lệ của cô giáo.
Thủ tục nhập học hoàn tất, tất cả mọi người đều đăng ký đồng phục, thời gian đã gần trưa, Đặng Phương thông báo ngày hôm sau nghỉ ngơi, thứ hai bắt đầu huấn luyện quân sự, tiếp theo liền tuyên bố tan học.
Chương Linh sửa sang lại cặp sách, chuẩn bị chờ mọi người đi rồi mới đến văn phòng.
Vậy mà Tưởng Uân cũng cọ xát chưa rời đi, Chương Linh hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"
Tưởng Uân không còn cách nào khác, đứng lên đeo cặp sách lên vai, quyết định đi ra ngoài lắc lư một vòng trước rồi mới trở về.
Lúc này Chương Linh mới dám đánh giá bóng lưng Tưởng Uân, phát hiện cặp sách bạn học tóc xoăn đeo đã rất cũ, áo thun trên người cũng được giặt bạc màu, cực kỳ bắt mắt trong một đám bạn học đeo cặp sách mới, mặc quần áo mới.
Cô không nghĩ nhiều, chờ người trong lớp học đi gần hết thì đến phòng làm việc của cô Đặng.
"Chương Linh, đúng không?" Ngày khai giảng báo danh, trong phòng làm việc có rất nhiều người, Đặng Phương ngồi trên ghế quan sát Chương Linh, "Cô đã xem qua tư liệu của em, rất ấn tượng về em."
Chương Linh mờ mịt nhìn cô giáo: "Dạ?"
"Ở tiểu học và trung học cơ sở, em đều là nòng cốt trong đội văn nghệ." Đặng Phương nói, "Học đàn piano và thanh nhạc mười mấy năm, tham gia rất nhiều cuộc thi, tiểu học, trung học cơ sở luôn là người dẫn chương trình của đài phát thanh trường học, cũng từng chủ trì một số hoạt động lớn trong khuôn viên trường, tiếng Anh đặc biệt tốt, cô không nói sai chứ?"
Chương Linh cảm thấy thẹn thùng, không cảm thấy những chuyện này có cái gì đáng nói, đều là sở thích ngoài học tập mà thôi.
Đặng Phương nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái, cười nói: "Em đừng khẩn trương, cô đã xem qua kết quả thi trung học của em, rất tốt, chỉ muốn hỏi em một chút, sau này thi đại học là dự định đi theo con đường văn hóa, hay là đi theo con đường nghệ thuật? Tất nhiên bây giờ nói đến chuyện này vẫn còn quá sớm, cô chỉ tùy tiện tâm sự với em một chút mà thôi."
Chương Linh trả lời: "Em tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học văn hóa, không tham gia kỳ thi nghệ thuật."
"Ồ? Rất tốt." Đặng Phương không ngờ cô lại trả lời khẳng định như vậy, nói, "Tài năng văn nghệ của em rất xuất chúng, khó có được thành tích cũng tốt, cho nên huấn luyện quân sự xong sẽ chọn ban cán sự lớp, cô hy vọng em có thể tranh cử chức lớp trưởng, kiêm ủy viên văn nghệ, em cảm thấy thế nào?"
Chương Linh nói: "Cô Đặng, em không muốn làm lớp trưởng, ủy viên văn nghệ thì có thể."
Đặng Phương nghi ngờ: "Tại sao lại không muốn làm lớp trưởng?"
Chương Linh suy nghĩ một chút, tìm một lý do đường hoàng: "Em muốn tập trung tinh lực vào việc học tập."
Đặng Phương không miễn cưỡng nữa, hỏi: "Vậy còn ủy viên học tập thì sao?"
"Ủy viên học tập thì có thể."
"Được rồi." Đặng Phương nhíu mày, lại đổi sang một đề tài khác, "Bạn cùng bàn của em, Tưởng Uân, nếu em không muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy, cứ nói với cô, cô giúp em đổi chỗ."
Thấy Chương Linh giống như nghe không hiểu, Đặng Phương bổ sung, "Tưởng Uân tốt nghiệp trung học 16, hẳn là em biết được một ít chuyện ở trung học 16, có phải em đã từng học hơn nửa năm ở đó không?"
"Vâng ạ." Chương Linh gật đầu.
Cô nghĩ, mẹ thật lợi hại, thì ra bạn học tóc xoăn thật sự là tốt nghiệp trung học cơ sở 16, nói như vậy, bọn họ còn từng là bạn cùng trường.
Đặng Phương tiếp tục: "Một kỳ thi trung học không nói lên được cái gì, thi đậu vào lớp 10 cũng không có nghĩa là sẽ thi được vào đại học. Cô từng gặp nhiều học sinh có thành tích trung học cơ sở rất tốt, nhưng lên trung học phổ thông lại xuống dốc, chuyện học tập phải dựa vào bản thân mình, thói quen và thái độ học tập đều rất quan trọng. Chương trình giảng dạy của trung học phổ thông khó hơn so với trung học cơ sở, cho nên cần phải thật sự cố gắng."
Cô ấy dong dài nói một đống lớn, Chương Linh cũng không hiểu cô ấy muốn biểu đạt cái gì, chỉ có thể đứng nghe.
Cuối cùng Đặng Phương cũng nói đến trọng điểm: "Điểm thi trung học của Tưởng Uân không được tốt lắm, ở trong lớp cũng là dựa vào phía sau, cô sợ em ấy sẽ ảnh hưởng đến em, em muốn đổi chỗ ngồi không?"
Thiếu chút nữa Chương Linh đã cười ra tiếng, nhớ tới chuyện tóc xoăn ầm ĩ nói mình là trạng nguyên trong trường, thật hối hận vì đã không ghi âm lại lời đó.
Cô lắc đầu: "Trước không đổi, cô Đặng, em không dễ bị ảnh hưởng như vậy."
Kỳ thật trong lòng Chương Linh đang cân nhắc chuyện khác, cho dù muốn đổi chỗ ngồi thì cũng không phải là hiện tại. Trước đó cô và Tưởng Uân đã có mâu thuẫn, lúc này đổi chỗ thì quá cố ý, không chừng đối phương sẽ làm ra chuyện gì đó.(Ứng dụng TᎽT)
Cũng không phải là Chương Linh sợ cậu, chỉ muốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không ngờ vừa mới khai giảng đã làm cho quan hệ vốn đã một lời khó nói lại càng cứng nhắc hơn.
Đặng Phương cảm thấy cô bé này nhìn rất ngoan ngoãn, lời nói cũng ít, chủ ý trong lòng cũng không nhỏ.
"Được, vậy trước tiên không đổi." Trên mặt cô ấy nở nụ cười, hỏi, "Chương Linh, em thích vật lý không?"
Chương Linh sửng sốt, cũng nở nụ cười: "Thích ạ."
"Cô thấy em điền vào mẫu đơn, ba em là giáo viên trường trung học Minh Dương, dạy môn gì vậy?"
"Chính là vật lý ạ."
"Trách không được, thành tích lý hóa của em đều rất tốt." Đặng Phương nói, "Đến lớp 11 sẽ phân ban, lớp 12 sẽ có lớp mũi nhọn văn lý, sau này còn có không ít danh ngạch cử đi học. Em cố gắng học tập, tranh thủ cơ hội, ngàn vạn lần không được để người khác làm ảnh hưởng, có việc thì đến tìm cô là được."
Chương Linh khẽ gật đầu: "Được ạ, cảm ơn cô."
Từ văn phòng đi ra, Chương Linh nhìn thấy hai nam sinh đang đứng chờ trên hành lang, một người là Tưởng Uân, đang nằm sấp trên lan can nhìn xuống dưới lầu, người còn lại vẻ mặt nhạt nhẽo, mặc một chiếc áo thun màu đỏ rượu xấu xí, Chương Linh không nhận ra.
Cô kỳ quái nhìn Tưởng Uân, nghĩ thầm không phải cậu đã đi rồi sao?
Tưởng Uân nhìn thấy cô liền hỏi: "Em gái bốn mắt, cô giáo tìm cậu nói cái gì vậy?"
Chương Linh: "..."
Vốn dĩ cô còn muốn trả lời "Không nói gì", nhưng vừa nghe xưng hô này liền không muốn để ý tới cậu, thậm chí còn muốn trả lời cậu một câu "Tóc xoăn".
Chỉ là Chương Linh chưa bao giờ bởi vì đặc điểm ngoại hình của bạn học mà đặt cho người ta biệt danh, cái xưng hô "tóc xoăn" này cũng chỉ dùng khi nói chuyện với ba mẹ.
Cô cúi đầu vội vàng đi qua hai nam sinh, tầm mắt Tưởng Uân vẫn đuổi theo bóng lưng cô, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, phát hiện áo thun đỏ rượu đã vào phòng làm việc.
Cậu vội vàng đi vào, áo thun đỏ rượu đang nói chuyện với Đặng Phương, Đặng Phương nhìn thấy Tưởng Uân, hỏi: "Có việc gì không?"
"Lĩnh biểu mẫu." Tưởng Uân đứng lả lơi, "Không phải nói gia đình hoàn cảnh khó khăn có thể xin trợ cấp học tập sao?"
Áo thun đỏ rượu quay đầu nhìn cậu một cái, Đặng Phương không nói thêm, lấy hai tờ đơn đưa cho bọn họ: "Mỗi người một phần về nhà điền, có chỗ nào không hiểu thứ hai tuần sau đến hỏi cô, tự chuẩn bị tài liệu chứng minh, có vài cái phải cần con dấu."
Tưởng Uân cầm tờ đơn không nhúc nhích, áo thun đỏ rượu nghi hoặc nhìn cậu, Đặng Phương cũng nhìn ra sự khác thường của cậu, hỏi: "Còn có việc gì không?"
"Có ạ." Tưởng Uân nói, "Cô, em muốn xin một vài việc."
"Cái gì?"
Tưởng Uyển nói vô cùng mạnh mẽ: "Em muốn xin không tham gia tự học buổi tối, không tham gia lớp học trả lời câu hỏi thứ bảy, không đặt bữa ăn phụ."
Vẻ mặt của áo thun đỏ rượu tràn đầy khiếp sợ.
Đặng Phương tức giận nói: "Sao em không dứt khoát tạo phản đi?"
Những chuyện này đều phải nộp thêm tiền, Tưởng Uân rất kiên trì: "Cô, xin cô đồng ý."
"Lý do!"
Giọng điệu của Tưởng Uân kiêu ngạo: "Trường trung học cơ sở của em không tham gia tự học buổi tối và học thêm, em vẫn có thể thi đậu vào Trung học số 5."
Cậu kiêu ngạo ở Trung học cơ sở số 16 đã quen, bởi vì thành tích tốt, thầy cô đều mặc kệ cậu, hiện giờ liền đem loại tác phong tự do tản mạn này mang vào trong khuôn viên trường trung học phổ thông, hoàn toàn không ý thức được giọng điệu của mình khiến cho người ta chán ghét bao nhiêu.
"Trường trung học cơ sở của em có thể so sánh với trường Trung học số 5 sao?" Kỳ thật Đặng Phương đã đoán được nguyên nhân, cô ấy không phải loại giáo viên dịu dàng kiên nhẫn, đối đãi với nam sinh nghịch ngợm đặc biệt nghiêm khắc, nhưng lúc này đối mặt với hai học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn, giọng điệu vẫn chậm rãi, "Vậy bữa ăn phụ là tình huống gì? Học trung học rất căng thẳng, các em lại đang trong thời kỳ phát triền, cô có thể xin miễn phí bữa phụ giúp em, nhà trường có trợ cấp cho học sinh khó khăn."
Vẻ mặt Tưởng Uân chính trực: "Không cần, bà nội em nói, làm người phải có cốt khí, không phải là thứ mình bỏ tiền mua, ăn vào mang tiếng."
"Em!" Đặng Phương nhìn về phía áo thun đỏ rượu, "Vậy còn em thì sao? Diêu Tuấn Hiên, em có tham gia tiết tự học buổi tối và học thêm không?"
Diêu Tuấn Hiên cắn răng, trả lời: "Tham gia."
"Bữa ăn phụ thì sao, có đặt không?"
Diêu Tuấn Hiên liếc mắt nhìn Tưởng Uân một cái, cảm giác vô cùng bị động, vốn dĩ cậu ta cũng không định đặt bữa ăn phụ, nhưng nếu có thể xin được miễn phí, vậy sẽ không cự tuyệt, nhưng như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình không có cốt khí sao?
Đặng Phương nhìn ra khó xử và quẫn bách của cậu ta, phất phất tay nói: "Được rồi, hai đứa đi trước đi, chuyện này nói sau."
Hai nam sinh đang định rời đi, Đặng Phương lại gọi Tưởng Uân lại: "Em về cắt tóc cho tôi! Nhìn xem ra thể thống gì! Giống ý như cừu vui vẻ."
Tưởng Uân: "..."
Rời khỏi văn phòng, Tưởng Uân nhét biểu mẫu vào trong túi, Diêu Tuấn Hiên liếc nhìn cậu vài lần, đè giọng hỏi: "Này, cậu không định đặt bữa ăn phụ miễn phí sao?"
Tưởng Uân ngẩng đầu nhìn cậu ta, vóc dáng của Diêu Tuấn Hiên cao hơn cậu một chút, rất gầy, mặt mày lộ ra một tia u ám, trên người là áo thun màu đỏ rượu, kiểu áo thun cũ kỹ, cực kỳ không vừa người, Tưởng Uân cảm nhận được một loại khí tràng đồng loại không rõ ràng từ trên người cậu ta.
Khí tràng đó được gọi là - nghèo.
Tưởng Uân không nóng không lạnh trả lời: "Chỉ có một ít bánh ngọt với sữa, có cái gì đặc biệt, không đặt."
Diêu Tuấn Hiên trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Vì sao lúc trước cậu phải đổi chỗ?"
Ánh mắt Tưởng Uân lạnh xuống, cười nhạo một tiếng, hất cằm lên nói: "Cậu muốn quản sao?"
Chương Linh đi ra ngoài trường, Phạm Hân Ngôn đang chờ cô ở cổng trường.
Phạm Hân Ngôn được phân đến lớp 11 (2), không ở cùng tầng với Chương Linh, hai người hẹn nhau tan học cùng đi ăn KFC.
Chương Linh vội vàng nhắn tin cho Kiều Gia Đồng.
【Chương Linh】: Học trưởng, bọn em tan học rồi.
【 Kiều Gia Đồng 】: Anh ăn cơm ở căng tin, buổi chiều còn phải đi học, ngày mốt các em phải tham gia huấn luyện quân sự đúng không?
【 Chương Linh 】: Ừm [mỉm cười], khi nào có thể gặp được anh?
【 Kiều Gia Đồng 】: Huấn luyện quân sự xong là có thể gặp được anh [ngầu], có phải em còn nhớ thương trà sữa không?
【Chương Linh】: [Nghịch ngợm]
"Cậu đang nói chuyện phiếm với ai vậy?" Phạm Hân Ngôn kéo cánh tay Chương Linh, Chương Linh vội vàng ấn tắt điện thoại di động, không cho cô ấy xem.
Phạm Hân cười hì hì hỏi: "Lớp các cậu thế nào? Có ngồi cùng bàn với bạn nữ không? Bạn cùng bàn của mình là con gái, giáo viên chủ nhiệm của bọn mình không cho nam và nữ ngồi cùng bàn, thật là chán chết."
Chương Linh thật hâm mộ, vì sao cô Đặng lại an bài nam nữ cùng bàn? Cô ủ rũ nói: "Mình ngồi với bạn nam, cảm giác không dễ ở chung."
"Thật sao?" Phạm Hân Ngôn và Chương Linh vừa đi vừa nói, "Nhưng cậu ở chung rất tốt nha! Cậu nice như vậy, đừng sợ, không chừng qua mấy tuần, bạn cùng bàn kia liền thích cậu, ha ha!"
Chương Linh không nói gì, Phạm Hân Ngôn nghiện tiểu thuyết ngôn tình và truyện tranh thiếu nữ, có khát vọng mê muội đối với yêu đương, lúc học trung học cơ sở có thích năm nam sinh, tất cả đều là yêu thầm, trong đó có ba người ngay cả nói cũng chưa từng nói qua một câu.
Hai cô gái tìm một nhà KFC để ăn trưa, trong lúc ăn, Phạm Hân Ngôn hỏi Chương Linh: "Cậu có định tranh cử chức lớp trưởng không?"
Chương Linh nghĩ đến lời của cô Đặng, nói: "Có thể sẽ làm ủy viên học tập hoặc ủy viên văn nghệ."
"Tại sao không làm lớp trưởng?" Phạm Hân Ngôn nói, "Chức càng lớn, thành tích lại tốt, đến lúc đó sẽ càng nắm chắc danh ngạch được cử đi học."
"Sao ngay cả cậu cũng nghĩ đến chuyện danh ngạch vậy? Lúc này mới khai giảng được bao lâu." Chương Linh ăn kem ốc quế, cảm thấy buồn cười, "Mình không muốn làm lớp trưởng, không phải cậu biết nguyên nhân sao."
"A, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, bóng ma tâm lý của cậu vẫn còn sao?" Phạm Hân Ngôn lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ.
Chuyện này xảy ra trước kỳ thi của học kỳ cuối cùng, khi Chương Linh còn đang học ở Trung học 16.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Trường trung học mười sáu thật sự là một trường học thần kỳ, trốn học yêu sớm, đánh nhau gian lận đã không có gì lạ, bên trong có một số học sinh điên rồ, Chương Linh hoàn toàn không hiểu được.
Ví dụ như có nam sinh nhiệt tình chui vào nhà vệ sinh nữ rình mò, có nữ sinh mang thuốc tránh thai của mẹ đến trường lừa người khác là kẹo, có người lẻn vào văn phòng bôi keo 502 lên ghế giáo viên, còn có người gian lận khi thi cử, bị phát hiện liền cầm dao muốn tự sát để uy hiếp giáo viên...
Cuối năm đó, trường của Chương Linh xảy ra một chuyện, lớp trưởng lớp 8 (4) bị mấy nữ sinh lớp 9 hợp tác bắt nạt, cứng rắn bị đẩy xuống cầu thang, nguyên nhân nghe nói chỉ là các nữ sinh lớp 9 nhìn không vừa mắt. Cũng may vị lớp trưởng kia không có gì đáng ngại, vẫn có thể tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Lúc tiểu học Chương Linh chính là lớp trưởng, lúc ấy cũng là lớp trưởng lớp 8, ba mẹ đang làm thủ tục chuyển trường cho cô, sau khi biết chuyện này thì cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Khi còn học tiểu học, nhân duyên của Chương Linh không tệ, nhờ vào tính cách tốt của cô, nhưng sau khi đến Trung học 16, cô có thể cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt giữa các nữ sinh.
Cô học giỏi, gia cảnh khá giả, văn nghệ có thể nói là xuất chúng, mặc dù ngoại hình không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng thanh tú động lòng người, khó tránh khỏi việc khiến người ta ghen tị, quả thật lúc ấy có mấy nữ sinh trong lớp nói chuyện âm dương quái khí với cô.
Bởi vì lớp trưởng lớp bên cạnh xảy ra chuyện, sau khi chuyển trường Chương Linh không muốn làm lớp trưởng nữa, luôn cảm thấy chức vị này nguy hiểm đến tính mạng.