Vị trí đậu của chiếc xe tải kia thật sự đáng chú ý, trước sau không có đèn đường, cũng không có camera, vừa vặn chắn khỏi tầm nhìn của các phương tiện qua lại khác. Tóc đỏ và đàn em mỗi người canh giữ một đầu, Tưởng Uân và Chương Linh bị mắc kẹt ở giữa.
Chương Linh chưa kịp báo cảnh sát, mới vừa lấy điện thoại ra, định mượn ô che mưa che đậy nhấn 110 thì bị Tóc đỏ phát hiện, chỉ vào cô kêu lên: “Con nhỏ kia muốn làm gì? Đừng giở trò, vứt ô đi!”
Chương Linh không dám hành động, lén nhét điện thoại vào trong túi áo, vứt bỏ ô che mưa, mặc cho nước mưa rơi lên người. Cô và Tưởng Uân đều không kịp bận tâm nữa.
Cô không rõ lắm những người này có quan hệ gì với Tưởng Uân, vừa nhìn bề ngoài liền biết không phải người tốt.
Ngày thường khi ở trường Chương Linh rất mạnh mẽ, lúc nói lại Lưu Trần Phi và Hứa Thanh Di cũng không sợ hãi chút nào. Nhưng dù sao ở độ tuổi còn trẻ như vậy, kỳ nghỉ hè năm trước đã bị “lưu manh giả” Tưởng Uân dọa khóc. Lúc này đối mặt với một đám “lưu manh thật”, làm sao còn có thể bình tĩnh. Cô duỗi tay khẽ giật vạt áo của Tưởng Uân, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Đáng thương cho Tưởng Uân cũng không biết bọn họ là ai. Trong lòng cậu chỉ chắc chắn một chuyện, hôm nay cho dù phải chết, cũng sẽ không để cho nhóm người này đụng vào một sợi lông của Chương Linh.
Đương nhiên có thể không đánh nhau là tốt nhất. Nếu Tóc đỏ ghi hận cậu, Tưởng Uân tình nguyện bị anh ta đánh một trận, chỉ cần bọn họ không chạm vào Chương Linh là được.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play