Trên bàn ăn tối, Chương Linh kể lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều cho ba mẹ nghe, Chương Tri Thành và Dương Diệp nghe rất say sưa, Chương Linh nói đến đoạn nam sinh tóc xoăn xuất hiện, Dương Diệp còn hỏi một câu: "Có đẹp trai không?"
Thiếu chút nữa Chương Linh đã phun ra một ngụm canh trong miệng.
"Làm sao có thể đẹp trai?" Cô im lặng nhìn về phía mẹ, "Lôi thôi, không cao hơn con bao nhiêu, rất đen, à, còn uốn tóc nữa!"
Chương Linh tiếp tục nói, thời điểm nói đến Kiều Gia Đồng giọng điệu lập tức thay đổi, quả thật là mặt mày hớn hở, Dương Diệp cười hỏi: "Cậu bé anh hùng cứu mỹ nhân kia rất đẹp trai sao?"
Chương Linh: "..."
"Mẹ!" Cô thật sự phục rồi, "Mẹ không lo lắng cho con sao?"
"Ban ngày, hơn nữa là ở cửa bệnh viện, có gì phải lo lắng?" Dương Diệp cười hì hì: "Cậu bé tóc xoăn kia nói cái gì với con? Dù sao con cũng không xinh đẹp, cho dù muốn bắt chuyện cũng không đến lượt con."
Chương Linh phồng hai má, nghĩ thầm đây thật sự là mẹ ruột sao?
Chương Tri Thành đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của con gái: "Đừng nói bậy, Linh Linh nhà chúng ta xinh đẹp nhất, trong lòng ba con chính là hoa khôi trường học."
Trong chuyện này Chương Tri Thành rất không có tiết tháo, Chương Linh biết mình lớn lên khá bình thường, nhưng trong miệng ba, từ mẫu giáo cô đã là "vườn hoa", chuyện này không thể phản bác.
So sánh với ba, mẹ lại là một cực đoan khác, từ nhỏ đã trêu chọc con gái không xinh đẹp, là một vịt con xấu xí, khiến Chương Linh khi còn bé vô cùng mê mang, lớn lên mới hiểu được đây là tình cảm kỳ quái giữa ba mẹ, đối với chuyện bọn họ đánh giá ngoại hình của cô, câu nào cũng không thể coi là thật.
"Con cảm thấy cậu ta chỉ muốn lừa một ít tiền." Chương Linh gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng, "Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên cùng một nhóm với cậu ta, nếu không phải nam sinh kia vừa vặn đi ngang qua, khẳng định ví tiền của con đã bị cướp."
"Tiểu lưu manh bây giờ kiêu ngạo như vậy?" Dương Diệp vẫn nghĩ không ra: "Cậu ta không sợ con báo cảnh sát sao?"
Chương Linh thở phì phò trả lời: "Con căn bản không có cơ hội báo cảnh sát! Nếu tiền bị cướp, có lẽ điện thoại di động cũng gặp nạn. Mẹ, con muốn chạy, cậu ta còn lôi kéo con, sức lực rất lớn!"
Chương Tri Thành lo lắng hỏi con gái: "Cậu bé tóc xoăn kia có làm chuyện gì không tốt với con không?"
Chương Linh cắn đũa lắc đầu: "Không có, chính là cướp cam đánh chết không trả, kéo ba lô của con không cho con đi, nói chuyện còn đặc biệt khiến người ta chán ghét."
Dương Diệp thu hồi tâm tư trêu chọc nhìn về phía chồng: "Trị an ở cổng bệnh viện bọn em rất tốt, sao lại xảy ra chuyện này?"
Bà là bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân số 4 thành phố, nhà cũng ở gần bệnh viện, mặc dù nơi này không tính là trung tâm thành phố, nhưng tình hình an ninh không tệ, tháng trước con gái vừa tròn mười lăm tuổi, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ, gặp phải chuyện như vậy khó tránh khỏi khiến cho ba mẹ lo lắng.
"Có phải là *chim di trú nhỏ không?" Chương Tri Thành nói, "Chính là mấy đứa trẻ thừa dịp nghỉ hè thì đến thành phố đoàn tụ với ba mẹ, bình thường trong nhà không quản lý nhiều, cho nên vô pháp vô thiên."
*Chim di trú: Ý chỉ người từ nơi khác đến ở trong một khoảng thời gian.
Chương Linh nhớ tới ông chủ quầy báo kia, cảm thấy có đạo lý: "Có thể nha, nhưng con thấy cậu ta không giống học sinh, từ trước tới nay con chưa từng gặp qua người như vậy trong trường."
"Có lẽ là học sinh của trường Trung học 16?" Dương Diệp thuận miệng nói.
Chương Tri Thành và Chương Linh đều im lặng.
Quả thật là có khả năng, trường Trung học 16 là một trường trung học cơ sở gần đó, quy mô rất nhỏ, có thể là bởi vì gần đó có rất nhiều trường học khác, nguồn sinh nguyên của các trường không đồng đều, dẫn đến trình độ của Trung học 16 luôn rất tệ, từ trước đến nay tỷ lệ thi lên trung học phổ thông luôn đứng cuối bảng, ba năm gần đây lại lập kỷ lục huy hoàng - không ai thi đậu vào trung học phổ thông.
Nhân viên của Bệnh viện Nhân dân số 4 đều tìm mọi cách để đưa con mình đến các trường trung học cơ sở chất lượng cao khác, Chương Linh là một trong số đó. Cô từng học ở Trung học 16 nửa năm, sau đó nhân cơ hội Dương Diệp chuyển công tác đến một bệnh viện khác trong thành phố, Chương Tri Thành chuyển Chương Linh đến trường trung học Minh Dương có danh tiếng tốt, hai bên đối lập nhau như thế nào, Chương Linh hiểu rất rõ.
Ăn cơm tối xong, Chương Linh ngoan ngoãn ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu luyện đàn.
Chương Tri Thành ở trong phòng bếp rửa chén, Dương Diệp ngồi trên sô pha, đọc sách theo tiếng đàn leng keng của con gái, một nhà ba người mỗi người một việc, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Tiểu khu nhà Chương Linh không cũ không mới, nhiều tầng không có thang máy, căn hộ nhà cô rộng hơn 100m2, ngoại trừ sau khi chuyển đến trường mới một nhà ba người phải đến trung tâm thành phố ở, từ khi sáu tuổi Chương Linh vẫn luôn ở đây.
Ba mẹ thừa dịp hai năm đó mà sửa chữa lại căn hộ này, sau đó Dương Diệp chuyển công tác về Bệnh viện Nhân dân số 4, Chương Linh học xong trung học cơ sở, một nhà ba người mới chuyển về đây. Hiện tại trong nhà càng thêm sạch sẽ, căn phòng mới của Chương Linh cũng tràn ngập hơi thở thiếu nữ, là tông màu xanh hồng lãng mạn.
Luyện đàn xong, Chương Linh lẻn ra ban công hỏi ba: "Thầy Chương, con có thể chơi máy tính một lát được không?"
"Chơi đi, bớt chơi game một chút, có thể xem mấy tác phẩm mỹ kịch." Chương Tri Thành đang phơi quần áo, quay đầu phân phó cô.
Chương Linh cười cực kỳ ngoan ngoãn: "Con biết rồi."
Nói xong, cô lẻn vào phòng sách mở máy tính để bàn.
Thật ra có thể dùng điện thoại di động để thêm Q.Q của Kiều Gia Đồng, nhưng Chương Linh luôn cảm thấy không đủ trang trọng.
Cô mở phần mềm Q.Q trên máy tính, tìm kiếm số Q.Q mà thiếu niên đẹp trai mặc áo bóng rổ màu đỏ để lại cho cô, trịnh trọng gửi lời mời kết bạn:
【Xin chào, bạn học Kiều, mình là Chương Linh. 】
------ ( truyện trên app tyt )
Mã đến hơn 10 giờ đêm Tưởng Uân mới kéo theo bước chân mệt mỏi về nhà.
Nhà của cậu nằm ở trong thôn trong thành, thôn này gọi là thôn Viên gia, đường xá thông suốt, cửa hàng nhỏ mở lộn xộn, nhưng mà đến giờ này, phần lớn cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ để lại một ít quầy hàng ăn khuya, tiệm cắt tóc, còn có cửa hàng mát xa với ánh sáng mờ ám.
Tưởng Uân đi vào sân, cậu và bà nội ở tầng một của một căn nhà bốn tầng tự xây, là phòng thuê, một phòng đơn hướng bắc, hơn 20 mét vuông, âm u ẩm ướt, nhà bếp và nhà vệ sinh chung.
Chủ nhà ở tầng cao nhất, chia ba tầng dưới thành mấy phòng nhỏ, tất cả đều cho thuê, trên cầu thang ngăn cách tầng ba và tầng bốn đặt một cánh cửa sắt lớn, không biết là vì muốn đề phòng ai.
Phần lớn tất cả căn nhà trong thôn Viên Gia đều là như vậy, nhóm hàng xóm của Tưởng Uân làm đủ nghề, mỗi ngày đều tranh nhau nhà vệ sinh, cướp phòng bếp cũng đều có thể ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai.(App TᎽT)
Chủ nhà bản địa ở đây vô cùng ghét bỏ đối với việc này, có người mong muốn nơi này được phá dỡ sớm một chút để chuyển ra khỏi nơi thị phi, có người lại luyến tiếc tiền thuê nhà một năm hơn mười vạn, vì thế hai nhóm người chỉ có thể vừa mắng, vừa nhịn mà sống cùng một chỗ.
Tưởng Uân mở khóa vào phòng, đập vào mặt chính là mùi hôi thối từ phế liệu trong phòng khiến người ta buồn bực, các tông, nhựa, kim loại, lon, chai nước giải khát ... Phàm là có thể bán được chút tiền, bà nội Lý Chiếu Hương đều sẽ xem như bảo bối mà nhặt về nhà, đây là công việc duy nhất mà bà làm.
Bởi vì nguyên nhân này, Tưởng Uân đã chuyển nhà vô số lần, đông tây nam bắc của thôn Viên gia, cậu đều từng ở qua, mỗi lần đều bởi vì hàng xóm khiếu nại mà bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa.
Thời điểm thuê căn phòng này, Lý Chiếu Hương đáp ứng chủ nhà sẽ siêng năng xử lý phế liệu, chủ nhà mới miễn cưỡng cho bọn họ thuê.
Lý Chiếu Hương ngủ sớm, lồng ngực đang nhấp nhô mà ngáy, Tưởng Uân không cẩn thận giẫm lên một cái lon, Lý Chiếu Hương bừng tỉnh, lẩm bẩm một câu: "Cam ở trong tủ lạnh, nhớ ăn, bằng không nhất định ngày mai sẽ không còn."
"Vâng." Tưởng Uân đáp ứng, cầm một cái quần lót đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Áo thun trên người vốn đã có lỗ thủng, sau khi đánh một trận thì càng thủng lợi hại hơn, hơn nữa còn dính chút vết máu, buổi chiều đi trạm nước làm việc khiến chú Cương Tử cũng phải hoảng sợ.
Tưởng Uân cởi áo xuống, trực tiếp ném vào thùng rác.
Có lẽ là bởi vì thiếu dinh dưỡng, cậu phát triển tương đối muộn, trên người cực gầy, không biết có còn cơ hội phát triển thân thể nữa hay không.
Trong phòng tắm có một tấm gương phản chiếu ra thân ảnh đen trắng rõ ràng của thiếu niên, thân thể trắng, tứ chi đen, giống như một con gấu trúc gầy trơ xương, trên người còn có chút vết sẹo thưa thớt, trợ giúp cho cậu trở thành "Tiểu Bân ca" mà đám lưu manh mười mấy tuổi gần đó đều không dám chọc vào.
Nói đến cũng thật buồn cười, bà nội quen gọi cậu là "nhóc con", mà hàng xóm rất nhiều người cũng không biết chữ "Uân", chỉ đọc nửa chữ, từng người đều tự cho là đúng mà gọi cậu là "Tưởng Bân", dần dà, Tưởng Uân liền trở thành "Tiểu Bân ca", cậu cũng không sửa lại, tùy ý cho bọn họ kêu bậy.
Tắm rửa xong, Tưởng Uân trần thân trên, chỉ mặc quần đùi đi vào phòng bếp công cộng, lấy ra hai quả cam từ trong tủ lạnh, thớt cũng không cần, cầm dao cắt đôi quả cam, đứng ở bên cạnh bồn rửa chén cắn từng miếng từng miếng.
Nước cam vừa lạnh vừa ngọt, đặc biệt sảng khoái, là loại trái cây mà hiếm khi Tưởng Uân có thể ăn.
Lý Chiếu Hương là lão thái thái có tiếng keo kiệt nổi danh ở gần đây, loại hoa quả này, từ trước đến nay bà luôn cảm thấy dư thừa, cho nên rất ít khi mua. Cho dù mua, cũng đều là keo kiệt chọn một ít dưa vẹo táo nứt, loại trái cây đẳng cấp như cam, nếu không phải vì làm 'chuyện lớn', căn bản Tưởng Uân không có cơ hội ăn.
Tại sao lại chọn cam? Đơn giản bởi vì thứ này lăn cầu thang sẽ không dễ hỏng.
Gặm xong hai quả cam, Tưởng Uân không trở về phòng, cậu rửa mặt rồi đi vào trong sân, nằm ngửa trên ghế trúc nhìn bốn phía.
Sân nhỏ này là do chủ nhà tự mình ngăn cách, xem như là kiến trúc trái phép, bị phá nhiều lần. Bên trong có một chiếc xe của chủ nhà, còn lại tất cả đều là xe điện và xe đạp, hai hàng móc áo treo đầy quần áo, còn bày rải rác mấy cái ghế trúc, ghế gỗ, ban ngày thỉnh thoảng sẽ có mấy người lớn tuổi ngồi ở chỗ này đánh bài.
Tưởng Uân vô cùng mệt mỏi, đưa nước cả ngày, cánh tay mỏi đến nỗi không nhấc lên được, lúc này khó có khi được thả lỏng, cậu duỗi thẳng hai chân, đôi mắt mờ mịt nhìn bầu trời đêm ngẩn người.
Trên bầu trời có mây, không thể nhìn thấy sao và trăng, không khí vẫn còn khô nóng, không có vì đêm mà nhiệt độ hạ đi, nhiều nhất chỉ là thiếu ánh sáng mặt trời sáng.
Trong phòng có điều hòa do chủ nhà lắp, nhưng vì tiết kiệm điện nên bà nội hầu như không bật, Tưởng Uân đang tuổi ăn tuổi lớn, sợ nóng, thà cho muỗi ăn ngoài trời, cũng không muốn vào phòng xông hơi với mùi hôi thối.
Có muỗi kêu ong ong bên tai cậu, Tưởng Uân tát vào mặt trái mình, muỗi không chết, ngược lại còn ảnh hưởng đến vết thương trên mặt, đau đến mức cậu phải rên một tiếng.
"Mẹ kiếp." Cậu mắng nhẹ một câu, nhớ tới chuyện buổi chiều lại tự giễu bĩu môi, nghĩ thầm, có lẽ cậu không còn cơ hội nói chuyện với Chương Linh nữa.
Chương Linh...
Tưởng Uân lấy con thú bông hươu cao cổ ra khỏi túi quần, cầm trong tay chơi đùa, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên mình chỉ Chương Linh cho Thảo Hoa xem.
Lúc ấy biểu tình của tiểu mập mạp rất khó hiểu, nói: "Chỉ có vậy sao? Em gái bốn mắt à, một chút cũng không xinh đẹp."
Tưởng Uân trực tiếp thưởng cho cậu ta một đạp, cảm thấy đồ mập mạp này không chỉ đầu óc ngu ngốc, ngay cả ánh mắt cũng không tốt.
Rõ ràng Chương Linh ... Xinh đẹp như vậy, tuyệt đối là hoa khôi trường trung học!
Nếu Chương Tri Thành có thể quen biết Tưởng Uân, có lẽ bọn họ sẽ là tri âm.
Thiếu niên đang phát sầu, đột nhiên tầng hai truyền đến một tiếng gầm giận dữ của đàn ông, Tưởng Uân ngẩng đầu nhìn, tiếp theo chợt nghe được tiếng thét chói tai của phụ nữ cùng tiếng khóc của trẻ em, còn có một ít tạp âm —— là tiếng hai người đánh nhau đụng phải đồ đạc, đập đồ đạc.
Binh binh bàng bàng, rối tinh rối mù.
Ở thôn Viên gia, chuyện này vô cùng quen thuộc, Tưởng Uân nghe xong mấy lời chửi rủa cùng tiếng khóc lóc kêu cha gọi mẹ một hồi, lồng ngực vốn đã khô khan lại càng muốn nổ tung, cậu đứng dậy nhặt một tảng đá ném vào cửa sổ tầng hai, "Rầm rầm" một tiếng, cửa sổ vỡ vụn, bốn phía lập tức yên tĩnh, ngay cả đứa nhỏ cũng không khóc nữa.
Nhân lúc người nhà kia còn chưa vọt tới bên cửa sổ, Tưởng Uân đã chửi bới: "Buổi tối không ngủ ầm ĩ con mẹ gì! Muốn chết sao!"
Người đàn ông thò đầu ra mắng cậu: "Mày bị bệnh thần kinh! Dám đập vỡ cửa sổ nhà lão tử! Không muốn sống nữa?!"
Làm sao Tưởng Uân có thể sợ hãi, lại cầm một hòn đá làm bộ muốn ném, người đàn ông kia lập tức rụt đầu trở về: "Mày chờ đó cho tao! Tao đánh chết tiểu súc sinh mày!"
Giọng vịt đực của thiếu niên kéo bóng đêm ra một vết nứt: "Lão vương bát đản ông đến đây! Ai sợ ai!"
Một người phụ nữ trên tầng ba thò đầu ra khỏi cửa sổ: "Má ơi, Tưởng Tiểu Bân, em ăn phải thuốc súng sao?"
Tưởng Uân: "Ngủ đi Giả Tiểu Điệp!"
Người phụ nữ hờn dỗi: "Giả Tiểu Điệp là tên cho em gọi sao? Không biết lớn nhỏ!"
Người phụ nữ ở tầng hai khóc lóc kêu rên, dường như đang kéo người đàn ông, chủ nhà nam ở tầng bốn mở cửa sổ hét to: "Mấy giờ rồi còn náo loạn?! Còn náo loạn nữa ngày mai đều chuyển đi cho lão tử!"
Người đàn ông trên tầng hai hét lớn: "Vu ca! Tưởng Bân đập vỡ cửa sổ nhà tôi!"
"Cậu mẹ nó xứng đáng! Đều về phòng ngủ đi!"
"Vu ca!"
"Câm miệng lại! So đo với một đứa trẻ làm cái gì?"
Nam nữ lầu hai bắt đầu hùng hùng hổ hổ, Tưởng Uân lạnh mặt cầm đá trong tay, thật đúng là ở trong sân chờ một lát, lại chỉ đợi được tầng hai ba bốn đều tắt đèn.
Cậu "hừ" một tiếng, vứt bỏ tảng đá, dẫm lên dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp trở về phòng xông hơi mùi hôi thối.
Tưởng Uân sống ở chỗ này từ nhỏ đến lớn, bất kể là bề ngoài, khí chất, nói chuyện hay là làm việc, đều hoàn mỹ hòa làm một với đám lưu manh gần đây.
Trong mắt chủ nhà Vu Hàm, bây giờ Tưởng Uân là một thằng nhóc mười lăm, mười sáu tuổi, lớn hơn hai mươi tuổi, nếu không bị bắt vào nhà giam vì làm chuyện phạm pháp, có lẽ sẽ đi làm nhân viên rửa xe, bồi bàn giống như Tiểu Lưu, Tiểu Triệu ở ngõ bên cạnh. Lớn đến hơn ba mươi tuổi, nếu may mắn có thể cưới vợ sinh con, vậy có thể đi giao hàng nhanh, đưa cơm hộp; Sau 40, 50 tuổi, thể lực giảm sút, có thể bày một quầy hàng nhỏ như chú Chung ở quầy báo để nuôi sống bản thân, như vậy đã là tốt rồi.
Chỉ là, hàng xóm đã sớm quên mất, thật ra Tưởng Uân cùng bà nội Lý Chiếu Hương là người Tiền Đường chính gốc, chỉ là bởi vì không có nhà, một già một trẻ nương tựa lẫn nhau, không còn thân thích nào khác trong thành phố này.
Hàng xóm lại càng không ai để ý, trong kỳ thi trung học vừa mới kết thúc, Tưởng Uân chính là trạng nguyên của Trung học 16, dùng sức một mình chấm dứt kỷ lục huy hoàng của trường, là học sinh duy nhất của trường Trung học 16 thi đậu vào trung học phổ thông.
Đương nhiên, so sánh với những trường khác, số điểm này không tính là gì.