Đêm nay trạng nguyên của Trung học 16 ngủ không tốt lắm.
Trong phòng vừa nóng vừa hôi thối, 6 giờ 30 Tưởng Uân đã bò xuống giường, bà nội đã ra ngoài từ sáng.
Ngủ xong một giấc, cơ thể đau nhức vẫn không thuyên giảm, ngược lại càng đau thêm lợi hại, thời điểm Tưởng Uân duỗi thắt lưng còn phát ra tiếng "rắc rắc", phối hợp với âm thanh "cạch, cạch" của chiếc quạt bên cạnh thành một bản nhị tấu.
Cậu đạp cái quạt một cái, nhìn đống phế liệu trên mặt đất, tâm tình lại bắt đầu phiền muộn.
Rửa mặt xong, vốn dĩ Tưởng Uân định nấu chén mì, nhưng vừa nhìn thấy mấy người đang chen chúc trong phòng bếp công cộng, dứt khoát xách cặp sách đi ra ngoài, ăn một bữa bánh nướng xa xỉ ở quầy hàng sáng của chú Vương, vừa ăn vừa lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Buổi sáng đến khu đọc sách của thư viện để làm bài, nơi đó có điều hòa miễn phí, còn có nước uống, nhưng mà phải đi sớm một chút, bằng không sẽ không còn chỗ trống.
Buổi trưa đến trạm nước cọ cơm, buổi chiều và buổi tối đi giao nước.
Công việc giao nước thật sự rất vất vả, thùng nước 5 gallon, nặng gần 40 cân, có thang máy còn tốt, phòng không có thang máy chỉ có thể tự khiêng, Tưởng Uân đã làm nửa tháng, trên người không khỏi đau nhức.
* 1 gallon = 3,78541 lít
Nhưng mà không có biện pháp, cậu còn chưa tròn mười sáu tuổi, không thể tìm được công việc vặt vãnh khác, tuyển lao động trẻ em là phạm pháp. Chỉ có ông chủ trạm nước Cương Tử mới chịu cho cậu cơ hội, nói lỡ như bị điều tra, liền nói hai người là quan hệ "chú cháu", Tưởng Uân chỉ là "giúp người thân trong nhà."
Cậu không có lương cơ bản, thời gian đi làm linh hoạt, một bình nước hai tệ, một ngày cũng có thể kiếm được mấy chục tệ, còn được ăn cơm miễn phí. Tưởng Uân quyết định trước khi khai giảng vẫn làm việc này, sau khi khai giảng thì phải xem mức độ căng thẳng của việc học tập, lúc đó sẽ suy nghĩ đến chuyện làm thêm.
Ăn được một nửa, Lý Chiếu Hương khom lưng đi ngang qua, trong tay mang theo một xấp bìa cứng đã buộc lại, nhìn thấy cháu trai đang ngồi trong quầy hàng bán đồ ăn, nhất thời tức giận sôi máu: "Thằng nhóc con mới kiếm được mấy đồng đã tiêu bậy! Trong nhà không có đồ ăn sáng sao?"
Tưởng Uân lười để ý tới bà, buồn bực ăn tào phớ.
Lý Chiếu Hương đi đến bên cạnh cậu, thô lỗ mở miệng: "Tao hỏi mày, tối hôm qua ăn mấy quả cam?"
Tưởng Uân không ngẩng đầu, trả lời: "Hai quả."
"Tao biết mà!" Lão thái thái tức giận đến cả người run rẩy: "Con chó nào lại trộm mất rồi!"
Mất đồ ở tủ lạnh công cộng là chuyện bình thường, có người sẽ mua tủ lạnh riêng để trong phòng mình, nhưng hai bà cháu Lý Chiếu Hương không có chỗ ở ổn định, không có khả năng dùng điện nhiều như vậy, bình thường sợ mất thức ăn, ngay cả trứng gà cũng chỉ mua mới quả, gần như không có đồ dự trữ.
Tưởng Uân nghe bà nội mới sáng sớm đã hô to gọi nhỏ ở trước cửa tiệm nhà người khác, cảm thấy mất mặt, kéo bà một phen: "Quên đi, còn mấy quả đừng bỏ vào tủ lạnh nữa, hôm nay cùng nhau ăn đi."
"Quên đi cái gì?" Lý Chiếu Hương biết không bắt được tên trộm, chỉ có thể phát tiết tức giận với cháu trai, "Còn không phải bởi vì mày nảy ra chủ ý, tuổi còn nhỏ đã biết ăn vạ lừa gạt con gái nhà người ta, vừa lãng phí tiền còn bị đánh! Nhìn xem còn ra cái dạng gì."
Bà đặt xấp bìa các tông xuống, bàn tay thô ráp vuốt ve gò má trái của Tưởng Uân, vết xanh xanh tím tím còn chưa rút đi, bị Tưởng Uân đánh rớt tay xuống: "Được rồi! Bà đi đi! Đứng ở chỗ này làm gì?"
"Mày nói xem đứng ở đây làm gì? Tao một phen xương cốt già cả còn đứng đây để làm gì?" Lý Chiếu Hương bắt đầu niệm lần thứ một trăm lẻ tám lần, "Nếu không phải vì mày là quỷ đòi nợ, tao sẽ ở lại đây sao? Đã sớm đi đến chỗ cô của mày để hưởng phúc rồi! Tao đã gần bảy mươi tuổi còn khổ như vậy, hầu hạ xong ông nội mày xong lại hầu hạ ba mày, hầu hạ xong ba mày lại hầu hạ mày, đời này chưa từng hưởng qua một ngày phúc..."
Tưởng Uân hét lớn một tiếng: "Vậy bà đi đi! Cháu cầu bà ở lại sao?!"
Thực khách ở quầy hàng hoảng sợ, nhao nhao ngẩng đầu nhìn bọn họ. Lý Chiếu Hương chớp chớp mắt, tay run rẩy tát vào trán Tưởng Uân: "Cánh của sói mắt trắng cứng rồi nên sắp bay đúng không? Không có lương tâm, giống như mẹ của mày! Tôi thật đúng là số khổ mà, rốt cuộc là kiếp trước gây ra nghiệt gì..."
Bà kéo cổ họng gào lên, ông chủ Vương đi ra khuyên. Tưởng Uân phiền không sao chịu nổi, bỏ lại tiền ăn sáng sau đó đem bánh nướng chưa ăn xong, muốn rời đi.
Chú Vương kéo cậu một phen, khuyên nhủ: "Tiểu Bân, bây giờ tính tình của cháu càng ngày càng kỳ cục, bà nội cháu lớn tuổi, sao có thể nói chuyện với bà ấy như vậy?"
Tưởng Uân hất tay ông ấy ra, xách cặp sách lên, không nói một tiếng rời đi.
Nửa sau của kỳ nghỉ hè, Chương Tri Thành lo lắng con gái đi học thanh nhạc một mình, mỗi thứ ba đều do ông lái xe đưa đón. Vì thế Chương Linh không đi một mình đến trạm xe buýt bên cầu vượt, ngay cả quầy báo kia cũng tránh xa.
Đương nhiên cô không có cơ hội gặp lại nam sinh tóc xoăn đáng ghét nào đó, thời gian dài, Chương Linh dần dần quên đi chuyện này.
Cô thêm Q.Q của Kiều Gia Đồng, cuối cùng cũng biết tên cậu ta viết như thế nào, điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, Kiều Gia Đồng lại là học sinh trường Trung học Tiền Đường số 5, năm nay học lớp 12.
Đây thật sự là một chủ đề siêu hoàn mỹ, Chương Linh mượn thân phận học muội của mình, thay đổi phương thức hỏi thăm tình hình trường học của Kiều Gia Đồng: Thi nhiều sao? Trường học có nghiêm ngặt không? Không phân biệt lớp nhanh hay chậm? Tự học đến mấy giờ tối? Chủ nhiệm thường là nam hay nữ? Cuối tuần có phải học thêm không? Đồ ăn ở căng tin có ngon không?
......
Kiều Gia Đồng chưa bao giờ nóng nảy, mỗi lần đều trả lời rất nghiêm túc. Cậu ta nhìn phần giới thiệu trên Q.Q của Chương Linh, biết cô biết đàn biết hát, còn để lại bình luận ngắn gọn dưới một số bài đăng của Chương Linh.
Giữa tháng tám, Chương Linh nói với Kiều Gia Đồng, mình muốn cùng ba mẹ đi du lịch ở biển, Kiều Gia Đồng trả lời ——
【Kiều Gia Đồng】: Thật hạnh phúc nha, ngày mốt chúng ta sẽ khai giảng, lớp 12 sẽ phân văn lý, anh học lý, bây giờ vẫn còn chưa biết học ở mấy nào, đến lúc đó đi học gặp em, học trưởng sẽ mời em uống trà sữa [ngầu]
Chương Linh chưa bao giờ chờ mong ngày khai giảng như vậy, trường học mới, tập thể mới, giáo viên và bạn cùng lớp mới, cô đã là học sinh trung học phổ thông! Trong trường còn có học trưởng đẹp trai mà cô quen biết, muốn mời cô uống trà sữa.
Chương Linh lật qua trang cá nhân Q.Q của Kiều Gia Đồng, nhìn những bức ảnh và trạng thái mà cậu ta đăng, suy nghĩ bay lên.
Kiều Gia Đồng là một chàng trai anh tuấn không thể nghi ngờ, có chút tự luyến, trong album đều là ảnh selfie của cậu ta, hầu như không có bức ảnh nào nở nụ cười, thoạt nhìn rất cool ngầu.
Hẳn là nhân duyên của cậu ta rất tốt, mỗi bài đăng đều có rất nhiều comment, có người khen cậu ta đẹp trai, còn có người hẹn đi xem phim, ăn cơm hoặc chơi bóng rổ.
Đối với lời khen ngợi, cậu ta không bao giờ rep lại, chỉ trả lời lại những lời mời bằng hai từ đơn giản: trò chuyện riêng.
Xem như là nhân vật phong vân trong trường học phải không?
Chương Linh đỏ mặt vụng trộm nghĩ, nhất định là vậy.
Nam hài mười bảy tuổi cốt nhục mở rộng, đã có chút bộ dáng người lớn, khác biệt rất lớn với học sinh trung học cơ sở non nớt, ít nhất Chương Linh chưa từng gặp qua nam sinh chói mắt như vậy trong khuôn viên trường trung học cơ sở.
Chuyện này làm cho cô mong đợi nhiều hơn về cuộc sống trung học phổ thông trong ba năm tới.
——
Trung học Tiền Đường số 5 nằm ở phía đông, cách nhà Chương Linh không tính là xa, đi xe buýt năm trạm đường, đạp xe chỉ cần hai mươi phút, Chương Tri Thành lái xe đưa Chương Linh đi báo danh, tính cả đèn đỏ, hơn mười phút là có thể đến.
Mấy năm gần đây, mấy trường trung học phổ thông đều mở rộng trọng điểm tuyển sinh, rất nhiều trường học lâu đời đã chuyển đến vùng ngoại ô, trở thành hệ thống nội trú. Chương Linh lưu luyến gia đình, không muốn ở trường, cho nên liền đăng ký vào Tiền Đường số 5.
Nhưng nghe nói ngôi trường này cũng sẽ dời đi, năm trước đã bắt đầu khởi công xây dựng trường mới ở nơi chim không thèm đậu, nếu như thuận lợi, có lẽ năm lớp 12 Chương Linh sẽ phải chuyển đến đó học.
Nhưng đó là chuyện hai năm sau, hiện tại Chương Linh còn lười suy nghĩ.
Ngày khai giảng là thứ bảy, Chương Linh đi xuống từ trong xe Chương Tri Thành, ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường Trung học số 5.
Ngôi trường này đã có mấy chục năm lịch sử, xung quanh đều là cửa hàng và tiểu khu, mùa khai giảng nên rất đông người, nhìn vô cùng náo nhiệt.
Xe cộ ở cổng trường không thể dừng lâu, Chương Tri Thành kéo cửa sổ xe xuống, hỏi con gái: "Con có biết về nhà phải ngồi mấy chuyến xe không?"
Chương Linh quay đầu lại cười: "Biết ạ, có ba chuyến xe đi ngang qua trạm bệnh viện số 4."
Chương Tri Thành còn nhớ thương chuyện không vui trong kỳ nghỉ hè, nói: "Khi nào chính thức đi học, buổi tối vừa ra khỏi cổng trường thì gọi điện thoại cho ba, ba đến trạm xe buýt đón con."
Chương Linh than thở: "Thầy Chương, không cần khoa trương như vậy chứ? Không phải ba nói đó chỉ là một con chim di trú nhỏ sao? Khai giảng nên chim di trú nhỏ đã bay về quê từ lâu rồi."
Vừa nói, vừa dùng hai tay làm động tác vẫy cánh.
"An toàn là trên hết." Chương Tri Thành cười dịu dàng, nhìn chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, "Ba chặn đường người ta mất rồi, con vào đi, đến giờ học rồi."
Chương Linh xách ba lô, phất phất tay với ba: "Tạm biệt ba!"
Sau khi xe của Chương Tri Thành rời đi, Chương Linh lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn Q.Q cho Kiều Gia Đồng trước.
【Chương Linh】: Học trưởng, em đến báo danh!
Có lẽ hôm nay là ngày học sinh mới đến báo danh nên nhà trường quản lý không chặt chẽ, rất nhanh Kiều Gia Đồng đã trả lời lại.
【Kiều Gia Đồng】: Chào mừng em! Hôm nay anh làm người hướng dẫn báo danh nhập học cho bọn em, trên bảng thông báo có danh sách lớp, em có thể đi xem.
【 Chương Linh 】: [OK]
Cô lại gọi điện thoại cho Phạm Hân Ngôn, Phạm Hân Ngôn nói còn năm phút nữa mới tới, Chương Linh dứt khoát đứng ở cổng trường chờ cô ấy, nghĩ cùng nhau đi xem phân lớp.
Tưởng Uân đến sớm hơn Chương Linh, cậu chạy tới mất không đến hai mươi phút, chạy bộ khiến cho cả người đổ đầy mồ hôi. Cậu đứng ở cổng trường đánh giá thời gian một chút, cảm thấy không cần phải mua một chiếc xe đạp.
Trường Trung học số 5 là nguyện vọng đăng ký đầu tiên của Tưởng Uân, bởi vì nó gần thôn Viên gia nhất. Tưởng Uân tuyệt đối sẽ không lựa chọn trường trung học nội trú, bởi vì như vậy phải trả rất nhiều tiền.
Vào cổng trường không xa chính là bảng thông báo, rất nhiều học sinh mới đang vây quanh. Tưởng Uân đọc qua giải thích, thủ tục nhập học là làm trong lớp, đầu tiên phải biết lớp học mà mình được phân, cho nên cậu liền xách cặp sách rỗng chen chúc trước bảng thông báo, ngửa đầu tìm kiếm tên mình trong danh sách lớp học chằng chịt kia.
Quy mô trường Trung học số 5 không tính là nhỏ, lớp 10 được chia làm mười hai lớp, Tưởng Uân đếm một chút, mỗi lớp đều khoảng bốn mươi tám người, sắp xếp theo chữ cái của họ, nhìn không ra là lớp nhanh hay chậm.
Cậu nghĩ, trường trung học này có hơn 1700 học sinh, rất nhiều người, so với nó, trường trung học cơ sở 16 chẳng khác nào giống như mẫu giáo.
Trong khu vực đánh đầu "J" của lớp (6), Tưởng Uân tìm được tên của mình, vừa định rời đi, bước chân đột nhiên dừng lại, tầm mắt vững vàng bị cái tên cuối cùng trong danh sách lớp (6) hấp dẫn.
—— Chương Linh.
Cậu nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nhiều lần xác nhận, thật sự là Chương Linh.
Có thể là cùng tên cùng họ hay không?
Cái tên này không phổ biến, hơn nữa nhà Chương Linh cách nơi này không xa, cô cũng là học sinh mới, xác suất cùng tên cùng họ sẽ nhỏ hơn.
Tưởng Uân hơi há miệng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên tại chỗ.
Cuộc sống ngắn ngủi mười mấy năm này của cậu không có một chút may mắn nào, trong kỳ nghỉ hè tìm Chương Linh ăn vạ thì kết thúc trong thất bại, vốn dĩ tưởng rằng đời này cũng không có cơ hội làm quen được với cô, hiện tại giống như trúng giải thưởng lớn, lần đầu tiên nữ thần may mắn chiếu cố cậu.
Cậu học cùng lớp với Chương Linh?
Vậy mà cậu lại học cùng lớp với Chương Linh!
Tưởng Uân không trì hoãn nữa, chen chúc ra khỏi đám người chạy về phía tòa nhà giảng dạy, cậu vội vàng muốn đi xác nhận, xem rốt cuộc có phải là Chương Linh hay không.
Hiện tại hối hận, thật sự vô cùng hối hận.
Lúc trước cậu đi ăn vạ làm cái gì chứ? Thật là nhàn đến đau trứng!
Thì ra ông trời đã sớm sắp xếp xong tất cả, muốn cho cậu một surprise!
Lớp 10 đều học ở tòa nhà A, lớp (6) ở tầng hai, Tưởng Uân vọt tới cửa phòng học mới dừng bước lại, tim đập nhanh dị thường, cả người đều đổ mồ hôi, cậu bình phục hơi thở một chút, ra vẻ trấn định đi vào phòng học.
Trong lớp học có một nửa người, giáo viên không có ở đây, có người ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục trò chuyện với bạn học mới quen ở xung quanh.
Ở trong đám nam sinh, Tưởng Uân không đáng chú ý một chút nào, thậm chí nữ sinh còn cho rằng cậu lớn lên xấu xí, vóc dáng gầy nhỏ, làn da đen, trên mặt còn có mụn, thứ có thể khiến người ta chú ý chính là tóc của cậu, bởi vì tóc đã dài ra nên cũng xoăn hơn, đáng tiếc là vẫn không có mỹ cảm gì.
Tưởng Uân chỉ nhìn lướt qua phòng học một cái liền biết Chương Linh còn chưa tới.
Trên bảng đen dán một tấm bảng chỗ ngồi, Tưởng Uân nhanh chóng tìm ra tên mình và Chương Linh, lại nhìn thoáng qua người trong phòng học, đoán ra có lẽ là dựa theo chiều cao kiểm tra sức khỏe và độ cận của mắt để sắp xếp, bởi vì ngồi trước cậu đều là người có vóc dáng nhỏ bé hoặc bốn mắt, càng về sau, vóc dáng càng cao lớn.
Bốn tổ lớn, mỗi tổ sáu hàng, Tưởng Uân ở hàng thứ nhất của tổ hai, Chương Linh ở hàng thứ ba tổ thứ tư gần cửa sổ, cách ... Hơi xa.
Tưởng Uân thấy rõ bạn cùng bàn của Chương Linh, tên là Ngô Huyễn Vũ, tên này đã đến rồi.
Cậu trực tiếp đi tới bên cạnh Ngô Huyễn Vũ, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Ngô Huyễn Vũ là một nam sinh đeo kính, hình thể không khác gì Tưởng Uân, gầy gò, chỉ là làn da trắng, bộ dạng rất thanh tú, lúc này đang lật xem sách giáo khoa ngữ văn đặt trong ngăn kéo trước đó.(Ứng dụng TᎽT)
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tưởng Uân, khó hiểu hỏi: "Có việc gì sao?"
"Bạn cùng lớp."
Sắc mặt Tưởng Uân không chút thay đổi nói: "Bạn cùng lớp, chúng ta đổi chỗ ngồi."
Ngô Huyễn Vũ vô cùng hoang mang: "Vì sao?"
"Không vì sao cả, tôi muốn ngồi ở đây."
Mấy bạn học trước sau đều nhìn qua, đừng nói Ngô Huyễn Vũ ngoan ngoãn như vậy, trong phòng học này có ai đã từng nhìn qua dáng vẻ không biết xấu hổ giống như Tưởng Uân? Ngô Huyễn Vũ gật đầu nói: "Có thể, nhưng chỗ ngồi là sắp, sắp xếp, dán..."
Chữ "Đâu" còn chưa ra khỏi miệng, Tưởng Uân đã vỗ lên mặt bàn: "Tôi dựa vào tường, cậu dựa vào cửa sổ, không có khác biệt. Tôi không cận thị, cậu cận thị, dựa vào cái gì mà tôi lại ngồi hàng thứ hai, cậu ngồi hàng thứ ba?"
Ngô Huyễn Vũ to gan hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"
Tưởng Uân nâng cằm lên: "Cao 1m68."
Thực tế chiều cao khi kiểm tra sức khỏe của cậu là 1m66.
Ngô Huyễn Vũ nói: "Nhưng, có thể là bởi vì mình cao hơn cậu? Mình cao 1m69..."
Một nữ sinh ở bàn trước nghe được đoạn đối thoại này, không nhịn được bật cười.
Tưởng Uân: "..."
Chương Linh vừa đi tới cửa lớp (6) đã nghe thấy một trận xôn xao, mấy nam sinh chen chúc như chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, đang mồm năm miệng mười nói chuyện.
"Sao cậu lại bá đạo như vậy? Không nói lý?"
"Đừng đổi với cậu ấy! Sợ cái gì? Để cho giáo viên phân xử!"
"Thật quá đáng! Coi mình là ai?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Quên đi, đổi thì đổi, mình ngồi chỗ nào cũng được."
"Rõ ràng là cậu ta thấy cậu dễ bắt nạt, cậu phải cứng rắn một chút!"
"Mình thực sự không để ý ..."
Lúc này, một giọng nói khàn khàn khác lười biếng mở miệng: "Liên quan cái rắm gì đến mấy người? Cậu ta đã nói là tự nguyện."
Giọng nói, ngữ điệu thiếu đánh này ... Trong lòng Chương Linh sinh ra dự cảm không rõ.
Cô đi vào phòng học, lập tức nhìn thấy một nam sinh trắng trẻo đeo kính đang ôm cặp sách chui ra khỏi đám người, cúi đầu ngồi xuống hàng thứ hai dựa vào tường, mà mấy nam sinh ôm bất bình kia cũng giải tán trong tức giận.
Chương Linh nhìn qua danh sách phân chỗ ngồi trên bảng đen, tầm mắt chuyển đến chỗ ngồi của mình, phát hiện đó chính là nơi vừa xảy ra xung đột.
Sau đó, cô lập tức đối diện với một đôi mắt sáng màu cà phê.
Khuôn mặt người nọ đã có chút xa lạ, mái tóc xoăn diễu võ dương oai trên đầu đã đánh thức ký ức của Chương Linh.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo.
Chim di trú nhỏ không có bay về quê, chim di trú nhỏ âm hồn bất tán, bây phành phạch tới bên cạnh cô.