Chương Linh giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ý thức được bàn tay đang túm lấy ba lô của cô đã buông ra, lập tức trốn phía sau lưng nam sinh đi ngang qua.
Nam sinh nghiêng đầu hỏi cô: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tầm mắt của hai người chạm nhau, lúc này Chương Linh mới thấy rõ đối phương là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, trên người là một bộ quần áo bóng rổ màu đỏ chói mắt.
Khóe mắt Chương Linh còn treo nước mắt, chỉ vào tóc xoăn kia nói: "Cậu, cậu ta cướp đồ, cam... Cậu ta cướp cam!"
Tóc xoăn giậm chân: "Đánh rắm! Đây là của tôi!"
Chương Linh có chỗ dựa nên không còn sợ hãi nữa, thò đầu ra kêu lên: "Rõ ràng là cậu cướp!"
"Là tôi mua!"
"Là cậu cướp!"
......
Thiếu niên nhìn về phía nam sinh tóc xoăn kia, tự giác bản thân đã biết được chân tướng sự thật, dùng cằm chỉ về hướng Chương Linh, lạnh lùng nói: "Trả lại cho cô ấy."
Tóc xoăn cười lạnh: "Dựa vào cái gì? Cậu là ai?"
Sắc mặt thiếu niên trầm xuống: "Tôi là ai? Tôi là ba cậu."
Chỉ một câu này, sắc mặt tóc xoăn thay đổi, ánh mắt lập tức trở nên tàn nhẫn, con thú bông như tay trái cùng túi cam như tay phải đều bị ném xuống đất, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày mẹ nó muốn chết."
Cảnh tượng tiếp theo khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, hai nam sinh đã lao vào đánh nhau.
Lúc này bà lão vẫn luôn ở trên cầu vượt xem kịch run rẩy đi xuống cầu thang, vừa đi vừa hô: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Người đàn ông trung niên cũng từ trong quầy báo lao ra, vội vàng can ngăn.
Chương Linh đứng ở bên cạnh nhìn đến choáng váng, chỉ thấy hai nam sinh tung quyền cước về phía nhau, cô cũng hét theo: "Đừng đánh nữa, dừng tay lại! Hai người đừng đánh nữa!"
Một cậu bé trắng trẻo mập mạp từ xa chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm.
Tóc xoăn gần như là bị thiếu niên kia đè đánh, còn có mấy lần bị ấn xuống đất, cậu giãy dụa đứng lên, cánh tay bị vặn, liền đi đá cậu ta, nhưng không đá được.
Sức lực của đàn ông trung niên là không thể khinh thường, cuối cùng cũng kéo được hai nam sinh ra. Ông nhìn về phía thiếu niên đi ngang qua kia, bộ dáng có chút chật vật, kiểu tóc vốn đẹp trai bị làm cho rối loạn, trên mặt có vết thương nhưng không nghiêm trọng, giận dữ nhìn lại giống như một con sư tử nhỏ.
Tóc xoăn càng thảm hơn, vóc dáng của cậu thấp hơn thiếu niên kia rất nhiều, người lại gầy, khóe mắt khóe môi đều bầm tím, lỗ mũi trái chảy máu, quần áo cũng bị rách, nghiêng đầu "phun" một ngụm nước bọt mang theo máu.
Cậu bị người đàn ông trung niên lôi kéo, chỉ vào thiếu niên kia khiêu khích nói: "Có giỏi thì đừng đi!"
Còn làm bộ muốn đi đá cậu ta, giống như quên mất vừa rồi người bị đè đánh trên đất là ai.
"Ai đi? Đến đây!" Thiếu niên kia cũng không cam lòng yếu thế, dựng thẳng ngón giữa với tóc xoăn, "Rác rưởi chỉ biết bắt nạt nữ sinh!"
"Mẹ nó mày mới là rác rưởi!"
"Ngu ngốc!"
"Bao cỏ!"
"250 (đồ ngốc)!"
"Dốt nát!"
......
Sau khi vật lộn, lại bắt đầu chửi bới lẫn nhau.
"Náo loạn cái gì?!" Người đàn ông trung niên hét lớn một tiếng, cuối cùng hai nam sinh đầu đầy mồ hôi cũng dừng lại, chỉ còn ánh mắt còn đang chém giết giữa không trung.
Người đàn ông trung niên biết chuyện này hoàn toàn là do tóc xoăn ăn no kiếm chuyện, nhưng vẫn nhịn không được mà bênh người của mình, nói với thiếu niên kia: "Làm gì vậy? Cậu lớn như vậy rồi, lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
Thiếu niên khiếp sợ, chỉ vào tóc xoăn nói: "Là cậu ta ra tay trước!"
Tóc xoăn cũng rất bất mãn: "Ai nhỏ?!"
Chương Linh kéo vạt áo thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Suỵt ... Hai người họ là một nhóm."
Thiếu niên lập tức câm miệng, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người đối phương.
Tóc xoăn: "..."
Người đàn ông trung niên nghe được, thiếu chút nữa đã thở hổn hển.
Cậu bé trắng trẻo mập mạp xuất hiện nửa đường giống như một con chim nhỏ mà rụt vào bên cạnh, không dám nhúc nhích, bà lão đến hòa giải, giọng nói rất lớn: "Được rồi! Đừng ồn ào nữa, trời nóng như vậy, thật sự là gây nghiệt mà, nhanh chóng giải tán đi."
Chương Linh lại nói với thiếu niên kia: "Cái kia ... Quả cam đó là của bà lão."
Thiếu niên nhặt túi cam trên mặt đất lên đưa cho bà lão: "Bà cầm lấy rồi mau về nhà đi, nơi này quá loạn."
Tâm tình của bà lão phức tạp nhìn cậu ta, không nói lời cảm ơn, quay đầu trừng mắt nhìn tóc xoăn, xách túi cam đi lên cầu vượt, cũng không thèm quay đầu lại.
Tóc xoăn đứng tại chỗ thở hổn hển, người đàn ông trung niên kéo cậu một cái, cậu hất tay đối phương ra, người đàn ông trung niên trực tiếp đánh vào gáy cậu một cái, tóc xoăn đau đến mức cậu "ngao" một tiếng kêu lên, giọng nói giống như ếch đồng bị dẫm vào chân. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Còn muốn làm loạn đến khi nào? Mau đi!" Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt ý bảo cậu bé mập mạp bên cạnh, "Còn cháu nữa! Nóng nực như vậy mà không ở nhà làm bài tập, chỉ biết lắc lư bên ngoài! Lăn lăn lăn, còn không ngại mất mặt sao!"
Nói xong, ông tự mình trở về quầy báo.
Cậu bé trắng trẻo mập mạp lập tức hiểu ngay, đi lên kéo tóc xoăn: "Đi thôi, đi thôi."
Chương Linh yên lặng nhìn bọn họ, thấy tóc xoăn rũ mắt xuống, cũng không biết tầm mắt đang nhìn ở đâu, mu bàn tay lau máu mũi một phen, không thèm để ý mà cọ lên quần áo, hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Thiếu niên đi ngang qua không trì hoãn nữa, đã nâng chiếc xe đạp trên mặt đất lên. Chương Linh thấy cậu ta muốn đi, vội vàng đi qua nói: "Bạn học, vừa rồi cảm ơn cậu, vết thương của cậu có nghiêm trọng không?"
Thiếu niên sờ sờ vết thương trên mặt, lắc đầu: "Không có việc gì, vết thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi."
Chương Linh đẩy gọng kính, lấy hết dũng khí mở miệng: "Cái kia, cậu có thể cho mình biết... Tên cậu là gì không? Còn có Q.Q... Mình có thể thêm bạn bè với cậu không?"
Sau khi những lời này ra khỏi miệng, tóc xoăn ngơ ngác cách đó không xa ngẩng đầu nhìn lại, Chương Linh ý thức được ánh mắt của cậu, lập tức ngậm miệng.
Thiếu niên đẩy xe đạp cũng chú ý tới tầm mắt cổ quái của tiểu tử tóc xoăn kia, lớn tiếng hỏi: "Mày nhìn cái gì?"
Tóc xoăn không nói gì, lồng ngực gầy gò nhấp nhô, cuối cùng xoay người rời đi.
Cậu bé mập mạp chạy theo bên cạnh, vừa đi vừa quay đầu nhìn Chương Linh.
Chờ hai người bọn họ đi xa, thiếu niên mới quay đầu cười cười với Chương Linh: "Mình là Kiều Gia Đồng, Để mình đọc số Q.Q cho cậu?"
"Được ạ." Chương Linh lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra, đem số Q.Q của cậu ta lưu lại, nhỏ giọng nói, "Mình tên là Chương Linh, về nhà sẽ thêm bạn bè, hôm nay thật sự cảm ơn cậu"
Kiều Gia Đồng nói: "Không khách khí, cậu cũng nhanh đi đi, nơi này thật sự không an toàn. Đúng rồi, cậu định đi đâu vậy? Có cần mình đưa đi không?"
Chương Linh chỉ vào trạm xe buýt, nhịn xuống tiếc nuối trong lòng: "Không cần, mình đi đến trạm xe buýt."
"Được, vậy cậu chú ý an toàn." Chân dài của Kiều Gia Đồng nhấc qua xe đạp, phất phất tay với Chương Linh, "Mình đi đây, tạm biệt."
"Tạm biệt." Chương Linh nhìn bóng dáng đã đi xa, không biết hai gò má của mình đã sớm đỏ ửng.
Mọi người đều đi hết, chỉ còn lại người đàn ông trung niên ở trong quầy báo đang phe phẩy quạt, tiếng ồn xung quanh không dứt, xe cộ như thoi đưa, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chương Linh vẫn còn đang hoảng sợ, không dám đợi lâu nữa, vội bước nhanh về phía trạm xe buýt.
Trên mặt đất, con thú bông của cô nằm lặng lẽ ở đó, hai phút sau, nó được nhặt lên.
——
Tâm tình của Tưởng Uân vô cùng tồi tệ, dọc theo đường đi đều mím chặt môi không lên tiếng, cố tình Thảo Hoa còn đổ thêm dầu vào lửa bên tai.
"Sao cậu lại đánh không lại cậu ta chứ?" Tiểu mập mạp nhìn vết thương trên mặt Tưởng Uân, giống như nghĩ trăm lần cũng không thể giải thích được, "Không có đạo lý nha Uân ca, cậu không nên không đánh lại được cậu ta, cậu biết đánh nhau như vậy cơ mà!"
Tưởng Uân: "..."
Quả thật cậu không dùng toàn lực, phần lớn là bảo vệ mình.
Sau khi ra tay, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhớ tới đến tột cùng mình đang làm cái gì, vì sao cục diện lại trở nên quỷ dị như vậy? Về sau, cậu đột nhiên cảm thấy rất chán nản, gần như không đánh trả, cứng rắn để cho tên khốn kiếp kia đánh, vì chân thật, còn cố ý hừ hừ vài tiếng.
Cậu không có hỗn đản như vậy, không làm được chuyện đi đánh người ra tay giúp đỡ Chương Linh ở trước mặt ở.
Thảo Hoa còn đang lải nhải dài dòng, Tưởng Uân chỉ có thể phát tiết tức giận với cậu ta: "Cậu câm miệng đi! Tôi vẫn chưa tìm cậu tính sổ! Vừa nãy sau cậu lại đi vệ sinh lâu như vậy?"
"Mình, mình ăn hai cây kem, tiêu chảy nha." Thảo Hoa nhỏ giọng hừ hừ.
Tưởng Uân cười lạnh: "Hừ, cậu sợ phải không?"
Thảo Hoa tự biết đuối lý, trên khuôn mặt tròn đầm đìa mồ hôi, nhìn khuôn mặt giống như bảng màu của Tưởng Uân, cúi đầu nói: "Mình sợ nha, cậu cũng không nói sẽ bị đánh thảm như vậy."
Thiếu chút nữa Tưởng Uân đã hộc máu: "Có phải cậu bị ngu không? Chúng ta đang diễn kịch! Làm sao tôi có thể thật sự đánh cậu?"
"Cái này ai mà biết được." Thảo Hoa liếc cậu một cái, "Cậu điên lên chó cũng không kéo được."
Tưởng Uân: "..."
Cậu càng nghĩ càng tức giận, bản thân đã trù tính cục diện này hồi lâu, cầu xin nửa tháng mới xin được bà nội đến hỗ trợ, còn diễn tập cùng Thảo Hoa một lần, vốn tưởng rằng *vạn vô nhất thất, cuối cùng lại bởi vì Thảo Hoa lâm trận bỏ chạy mà lung tung rối loạn cả lên.
*Vạn vô nhất thất: Không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào.
Khoảnh khắc đối mặt với Chương Linh, trong đầu Tưởng Uân trống rỗng, bên tai ong ong, ma xui quỷ khiến liền đọc ra lời thoại vốn là chuẩn bị cho Thảo Hoa.
Hoàn toàn quên mất ai sẽ đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Vốn dĩ hẳn là cậu sẽ lóe sáng xuất hiện, kết quả lại đổi thành một người qua đường.
Tưởng Uân sắp cắn nát răng rồi.
Đi đến ngã ba, Thảo Hoa yếu ớt nói: "Uân ca, xin lỗi, mình không giúp cậu, hôm nay mình không chơi với cậu nữa, mình, mình về nhà đây."
Tưởng Uân nhìn lướt qua cậu ta một cái, Thảo Hoa thấy cậu bớt giận, xấu hổ cười cười: "Uân ca, kỳ thật mình cảm thấy cậu không cần phải làm phức tạp như vậy, không phải cậu chỉ muốn hỏi QQ của Chương Linh sao? Trực tiếp hỏi cô ấy là được rồi, cậu xem không phải vừa rồi cô ấy hỏi xin QQ của anh chàng đẹp trai kia rất thuận lợi sao."
Thảo Hoa thật sự là không nói cái hay, chỉ nói cái dở, lửa giận mà Tưởng Uân vừa mới đè xuống lại bốc lên, xoay mặt trừng mắt nhìn cậu ta: "Câm miệng! Cậu hiểu cái rắm!"
"Mình không hiểu." Thảo Hoa sờ sờ đầu nhỏ của mình, "Mình cũng không rõ, cho dù cậu có được Q.Q thì sao? Dù sao cậu cũng không có điện thoại di động."
Tưởng Uân tức giận nói: "Tôi không thể đi đến tiệm net sao?"
"Cậu còn chưa trưởng thành, tiệm net nào sẽ cho cậu vào?" Thảo Hoa thở dài như người lớn, "Hơn nữa, cho dù tiệm net cho cậu vào, vậy anh có tiền không? Còn không phải lần nào cũng đến nhà mình cọ điện..."
Lời còn chưa dứt, Tưởng Uân đã đá cậu ta một cái: "Không phải nói muốn về nhà sao? Sao còn chưa đi?"
Thảo Hoa né tránh chân cậu, "ai nha" một tiếng, nhanh nhẹn lăn đi.
Tưởng Uân đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng tiểu mập mạp chạy rất nhanh, tay phải sờ vào trong túi quần, móc đồ ra.
Một cái móc khóa thú bông hươu cao cổ đã cũ kỹ, vốn dĩ được treo trên ba lô của Chương Linh, nhưng sau khi bị cậu kéo xuống ném xuống đất, Chương Linh đã quên lấy đi.
Cũng có thể ... Bởi vì cậu đã chạm vào nó, cho nên cô không cần nữa.
Tưởng Uân nắm lấy con hươu cao cổ này, trong lòng càng thêm buồn bực, hung hăng gãi gãi tóc mình, xoay người chạy về phía trạm nước.
——
Tiết học thanh nhạc hôm nay, Chương Linh biểu hiện rất bình thường, cô Phí quan tâm hỏi cô có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, Chương Linh không dám nói thật, chỉ nói thời tiết quá nóng, có thể là có chút say nắng.
Lớp học kết thúc sớm hơn bình thường nửa tiếng, Chương Linh ngồi xe buýt về nhà, ngồi trong xe, cô lại nhớ tới chuyện buổi chiều xảy ra bên cầu vượt, còn có ... Nam sinh đó.
Cô đã không còn sợ hãi, hơn nữa còn cảm thấy có chút hưng phấn, một trái tim đập thình thịch nhảy dựng lên rất nhanh.
Mở điện thoại ra nhìn thấy dãy số kia, giây tiếp theo Chương Linh liền nảy sinh một chút ngượng ngùng.
Vậy mà cô lại thật sự xin QQ của người ta, không thể tưởng tượng nổi, cô còn chưa từng làm ra chuyện lớn mật như vậy!
Nam sinh tên Kiều Gia Đồng kia hoàn toàn không biết cô, lại nguyện ý ra tay giúp đỡ. Nếu như không có cậu ta, Chương Linh cũng không dám nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện gì.
So sánh với nam sinh tóc xoăn thật sự khiến cho người ta chán ghét, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy?
Chương Linh dựa đầu vào cửa sổ bằng kính vụng trộm nghĩ ... Kiều Gia Đồng, cái tên này viết như thế nào?
Cậu ấy bao nhiêu tuổi? Đang học trường nào?
Mặc quần áo bóng rổ, là đi chơi bóng rổ sao?
Cậu ấy cao như vậy, chắc chắn là chơi thể thao rất giỏi đi, phải không?
Còn thành tích thì sao?
Một người dũng cảm lại biết giúp đỡ người khác như vậy, khẳng định thành tích cũng không kém.
Bề ngoài ... Nhìn kỹ, có lẽ rất được mọi người yêu thích đi?
Nghĩ đi nghĩ lại, Chương Linh phục hồi tinh thần, phát hiện thế nhưng bản thân lại dùng ngón tay viết chữ "Kiều" lên cửa kính.- Đọc miễn phí tại ứng dụngTᎽT
Cô vội vàng lau sạch chữ, chột dạ ngồi thẳng người, nghĩ sau khi về nhà phải nói cho ba mẹ chuyện mình gặp phải vào buổi chiều, còn không thể quên ... Thêm số Q.Q của Kiều Gia Đồng.