Edit: My
Beta: Trúc Linh
“... Đúng, là như vậy, mời ngài kí tên vào dưới bản kê khai.”
Nghiệp vụ của nhân viên trợ giúp điền biểu mẫu ngày càng thuần thục mỉm cười nhắc nhở nhân dân thành phố điền đơn tiến vào đại sảnh chú ý các mục.
“Là kí tên của tôi sao?”
Mộ Vân Sơn duy trì nụ cười không thay đổi: “Đúng vậy.”
“Là điền ngày hôm nay sao?”
Hôm nay nụ cười của Mộ Vân Sơn vẫn như vậy không có chút thay đổi nào: “Đúng vậy.”
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày xx tháng xx năm xx.”
Tiễn một người đi, người tiếp theo cũng là: “Là kí tên của tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Là điền ngày hôm nay sao?”
“Vâng.”
Mộ Vân Sơn cười đến mức mặt cứng ngắc, hoàn toàn nhìn ra nội tâm đủ kiểu XXOO khi lần đầu tiên có người hỏi cô “là kí tên của tôi hay sao?” -- phần kí tên không kí tên của cô thì bình thường cô kí tên của ai? Hôm nay điền đơn không ghi ngày tháng hôm nay không thì cô thử điền ngày mai đi?
“Cô ơi...” Mộ Vân Sơn nhìn bác gái gọi cô là “Cô ơi” -- bác gái này khoảng sáu mươi tuổi, nhưng khi thấy cô gái nào đều cười tủm tỉm gọi cô, ở chỗ cô thì gọi cô là một cách gọi tôn trọng.
Bác gái nói: “Cô xem giúp tôi đã điền đúng chưa?”
Mộ Vân Sơn cầm rồi nhìn thoáng qua, ho khan một tiếng: “Cái này... tình trạng hôn nhân... bác ơi bác phải điền ‘đã kết hôn’ hay là ‘chưa lập gia đình’, không phải điền ‘khá tốt’.”
Bác gái nói: “Tôi làm sao biết điền đã lập gia đình chưa? Tình trạng hôn này tôi thấy rằng khá tốt, nói không chừng sang năm sẽ ly hôn, điền ‘khá tốt’ còn dọa ông lão nhà tôi, từ năm một nghìn chín trăm chín mươi ông ấy đã không quét nhà rửa chén, loại người này chỉ có tôi gả cho ông ấy , cũng chỉ có tôi điền ‘khá tốt’ cho ông ấy ...”
Mộ Vân Sơn: “...”
Chờ bác gái kia nói dông dài từ năm một nghìn một trăm chín mươi ông lão “khá tốt” kia bắt đầu không rửa chén, rất nhanh giờ tan làm buổi chiều đã đến. Mộ Vân Sơn treo hai cái nhang đuổi muỗi, lảo đảo vào phòng thay quần áo, khi ngồi trên ghế thay giày, cảm thấy ngày tháng độc thân thật sự rất tốt...
Thật kì lạ... lúc trước khi cô bị u não, vì sao có thể cảm thấy cuộc sống chỉ có thể sống với Chung Côn Luân mới có ý nghĩa chứ? Trách không được đầu óc có bệnh.
Quả thực không có cách nào tưởng tượng được, nếu như -- cô nói là nếu như -- nếu như thật sự cô yêu đương với Chung Côn Luân, bốn mươi năm sau người phàn nàn người nào đó xưa nay chưa từng rửa chén quét nhà , khả năng có thể là cô? Nói không chừng tình trạng hôn nhân còn hỗn loạn hơn “khá tốt” kia, có thể nói là “tuyệt vọng”?
Thật may là kịp thời chữa hết bệnh. Mộ Vân Sơn sờ vết sẹo trên đầu, cũng là rất biết ơn Chung Côn Luân, ít nhất là anh tận tâm tận lực chữa khỏi bệnh thần kinh của cô, để cô có cơ hội ngồi ở đây nghĩ đến tương lai, mà không phải là con thiêu thân lao đầu vào lửa muôn đời không siêu thoát...
Bên ngoài phòng thay đồ có người gõ cửa, nhẹ nhàng gõ hai lần...
Ôi... hôm nay lại là thứ sáu...
Cao Lãnh lại muốn quấn lấy cô.
“Đến đây đến đây.” Mộ Vân Sơn bực mình mang giày, mặc vào bộ quần áo thường ngày dễ chịu, cất đồng phục: “Tôi cam đoan tôi đã mua bàn và ghế, cũng mua tủ quần áo và ấm nấu nước, tuyệt đối sẽ không một mình chết đói ở thôn Huệ Lâm... Tôi cam đoan rằng trên mạng sẽ không xuất hiện loại tin tức Mộ Vân Sơn chết đói ở thôn Huệ Lâm-- cho nên chỗ đó của tôi thật sự không có cái gì đáng để xem, anh sẽ không thể không hiếu kì như vậy sao?
“Không thể.” Âm thanh êm tai của Cao Lãnh vang lên ngoài cửa phòng thay đồ. Mộ Vân Sơn không thể lý giải được -- vốn dĩ người này có thể bán ngoại hình và giọng nói, nếu như bán thân phạm pháp vậy thì tận dụng dáng người làm người mẫu cũng được! Tại sao lại nhất định phải làm điều phối viên phụ trách mấy việc vặt ở đồn công an -- ngay cả bạn gái cũng không có, tan làm không có chuyện gì thì xem người nổi tiếng trên mạng?
Thay quần áo xong, cô tức giận ngồi trên xe máy điện của Cao Lãnh, mặc dù cảm giác bị người khác quan sát cũng không thoải mái, nhưng dù sao thì đi lại bằng xe điện còn nhanh hơn xe buýt, còn không tốn tiền.
Canh Lãnh chạy xe máy điện, cùng với khí chất lái chiếc moto Harley, chở Mộ Vân Sơn vượt qua hàng dài kẹt xe cuối tuần, rất nhanh đến thôn Huệ Lâm. Lần trước thấy đồ đạc của Mộ Vân Sơn ở ngôi nhà hoang chỉ có một cái giường, ngày hôm sau anh ấy gửi wechat cho Mộ Vân Sơn một loạt liên kết về các loại bàn ghế, nồi niêu xoong chảo -- Mộ Vân Sơn rất cảm động nhưng từ chối -- bàn ghế nồi niêu xoong chảo mà Cao Lãnh quái đản nhìn đúng ý được định giá theo đơn vị “mười nghìn”, tiền lương một tháng sau thuế 1900 tệ không ăn không uống cũng không mua nổi một cái! Đây vốn là chế giễu cô sao?
Cho dù suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược, chiếc xe máy điện vững vàng chở hai người đến thôn Huệ Lâm. Cao Lãnh dừng xe máy điện trước sân, thấy sân cỏ mọc um tùm trước mắt: “Cỏ cao như vậy, ban đêm cô không sợ có người trốn trong đó sao?”
Mộ Vân Sơn nổi da gà, liếc mắt cảnh cáo anh: “CMN anh đừng làm tôi sợ, lúc đầu tôi không nghĩ nhiều như vậy, sau này mỗi buổi tối đều cảm thấy trong bụi cỏ có trộm thì phải làm sao?”
Cao Lãnh ngừng lại một chút, lãnh đạm nói: “Có trộm rất vinh dự đấy.”
“Vinh dự...” Mộ Vân Sơn cười lạnh: “Tôi có thể phỏng vấn Cao điều phối viên Cao Lãnh một chút, anh từng gặp bao nhiêu nạn nhân bị trộm cảm thấy vinh dự, giới thiệu một chút?”
Cao Lãnh suy nghĩ một chút: “Tôi thấy tên trộm hai chai coca ở cửa hàng nhỏ, nạn nhân cảm thấy vẫn ổn.”
Mộ Vân Sơn nghẹn giọng: “Còn có chuyện này?”
“Còn có kẻ trộm đồ cổ, sau đó đồ cổ được trao trả lại, sau khi giám định là hàng giả, trong lòng của nạn nhân rất phức tạp.” Vẻ mặt của Cao Lãnh vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí tương đối nghiêm túc.
“Phì...” Mộ Vân Sơn không ngăn được cười khẩy Cao Lãnh, cũng không biết anh ấy nói thật hay nói dối, nhún vai: “Thấy năng lực nói chuyện của anh thì tôi cũng không so đo với anh, tôi nghèo như vậy, không có gì buồn cười. Nếu như anh rảnh rỗi, ngày mai anh đến nhổ cỏ giúp tôi, tôi cũng không muốn mỗi đêm suy nghĩ đến đám cỏ này rồi nằm mơ, chuyện là anh khơi mào ra, anh phải chịu trách nhiệm.”(Ứng dụng TᎽT)
Cao Lãnh mỉm cười, anh ấy rất hiếm khi cười, ý cười kéo đến khóe mắt, không biết cười hoàn chỉnh sẽ đẹp trai thế nào. Anh cười nói: “Cô rất thú vị.”
“Đến không vậy?”
“Đến.” Cao Lãnh nói: “Cô thật sự rất thú vị.”
Cách đó hai nghìn cây số.
Chung Côn Luân mặc chiếc trường bào vải bông dày năm sáu lớp nặng nề, đang quay một bộ phim cổ trang cảnh tuyết rơi.
Tay anh cầm trường kiếm, với uy thế quét qua mặt hồ băng, sau đó giết một nhóm diễn viên quần chúng đứng bên hồ. Trong lúc đó đạo diễn hô to, nhóm diễn viên quần chúng nhao nhao ngã xuống, làm nổi bật võ công vô cùng cao cường của một đại hiệp mà Chung Côn Luân thủ vai.
Nhưng bởi vì nhóm diễn viên quần chúng diễn cảnh chết không đúng, hoặc là quá sớm hoặc quá muộn, hoặc quá lố hoặc qua loa, Chung Côn Luân đã nhảy bốn lần. Mặc dù anh tính tình thiếu gia, nhưng là người tìm được niềm vui từ diễn xuất, cho nên không cần thế thân -- để cảm nhận được cái chết ngược đãi tình cảnh sâu sắc kia, diễn xuất của Chung Côn Luân rất tận tâm.
Sau đó đến lần nhảy thứ năm, dây cáp đột nhiên bị đứt, Chung đại hiệp đang cầm kiếm bỗng ngã rơi xuống hồ băng. ( truyện trên app tyt )
Mặc dù nước hồ đóng băng, nhưng cũng không dày, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, Chung Côn Luân và trường kiếm cũng không thấy bóng dáng.
Nhân viên công tác đứng bên bờ chấn động, may mắn công tác chuẩn bị đã được chuẩn bị kịp thời, năm sáu người nhảy xuống hồ, hai phút ngắn ngủi đã kéo Chung Côn Luân lên bờ.
Chung Côn Luân không hôn mê, nước hồ âm mười mấy độ làm mặt anh lạnh cóng đến mức trắng bệch, run lẩy bẩy, thảm nhất là khi mặt băng vỡ đã cắt trúng mặt anh, giờ phút gương mặt đẹp trai mà Chung Côn Luân luôn tự hào dính đầy máu, nhìn thấy mà giật mình.
Cả bộ đoàn làm phim trong nháy mắt rơi vào trạng thái hoảng sợ và hỗn loạn, nếu như bởi vì vậy mà Chung Côn Luân bị hủy dung, phim này không biết có thể quay hay không, bọn họ không biết phải gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm, hậu quả sự nghiêm trọng quả thực không cách nào tưởng tượng được.
Cao Lãnh ở lại trong nhà Mộ Vân Sơn một lúc, kiểm tra đồ dùng đơn giản mà Mộ Vân Sơn vừa mua, cũng không biểu thị là được hay không, chuẩn bị đi.
Anh ấy chưa từng có ý định ở lại ăn cơm, Mộ Vân Sơn cũng không có cơm để mời khách.
Khi Cao Lãnh chuẩn bị đi, điện thoại di động của anh ấy kêu lên một tiếng, nhảy một thông báo đẩy.
Anh ấy mở ra xem, khẽ nhíu mày. Mộ Vân Sơn thấy anh ấy không có kiêng kị, tò mò lại gần nhìn xem, lập tức giật nảy mình --- cmn! Chung Côn Luân rơi xuống hồ băng, ngã nặng hủy dung?
Mà trong lúc cô đang khiếp sợ, điện thoại di động của cô vang lên, âm thanh người bên kia điện thoại đè nén lửa giận: “Là cô Mộ Mộ Vân Sơn phải không?”
“Là tôi.” Mộ Vân Sơn không kịp lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt.”
“Tôi là Chu Nguyệt, gọi tôi là anh Chu là được.” Người đại diện của Chung Côn Luân bên đầu dây bên kia nói: “Bây giờ cô lập tức đi máy bay đến thành phố F, mấy giờ đến sân bay lập tức nói cho tôi -- tôi sẽ cho người đặt cho cô vé máy bay sớm nhất.”
“A?” Mộ Vân Sơn sợ ngây người, đây là điện thoại của anh Chu -- đây chính là điện thoại của người mà năm đó cô cực kì muốn có được, nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không có được.
“A cái gì?” Anh Chu gầm thét: “Côn Luân chưa chết, đừng khóc, cũng đừng ngu ngốc nữa, mí mắt của cậu ấy bị băng cắt rách, cần phẫu thuật khâu lại. Không ai muốn cô chết vì tình, làm phẫu thuật cần người nhà kí tên, mẹ nó chỉ có mình cô là người nhà!”
“Ôi?” Mộ Vân Sơn vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ... chỉ là cắt mí mắt, cứ như nghiêm trọng vậy? Cô thực sự cho rằng Chung Côn Luân sẽ chết! Cô chớp mắt, kịp phản ứng lại: “À được, tôi sẽ nhanh chóng tới sân bay, đến lúc đó gọi cho anh.”
“Nhanh lên!”
“Vâng vâng vâng.” Mộ Vân Sơn cúp điện thoại, nhìn về phía Cao Lãnh: “Nhanh nhanh nhanh, đưa tôi đến sân bay.”
Cao lãnh nghi hoặc nhìn cô: “Thế nào?”
“Chung Côn Luân phải làm phẫu thuật, nghe nói cần kí tên.” Mộ Vân Sơn nói: “Tôi phải bay qua ngay.”
“Anh ta không có người thân khác sao?” Cao Lãnh kinh ngạc.
“Tôi chỉ biết là hình như ba anh ta đã qua đời rồi.” Mộ vân Sơn đẩy Cao Lãnh đi khởi động xe máy điện: “Đây là tôi bỏ rất nhiều công sức mới nghe ngóng được, tuyên truyền đều nói anh ấy là phú nhị đại, là vương tử quý tộc.”
Cao Lãnh khẽ cười một tiếng: “Làm sao cô biết, thế mà không phải rất lo lắng?”
Mộ Vân Sơn nhìn anh ấy một cái, cái này phải nói làm sao đây? Não tàn của tôi đột nhiên khỏi rồi? Đột nhiên tôi không còn hứng thú với Chung Côn Luân? Hiện tại tôi là người bình thường rồi? Cái này với cô ở trên mạng không giống nhau, có thể sẽ đả kích đến Cao Lãnh thích drama. Ngừng lại một chút, cô trịnh trọng nói “Tôi rất lo lắng! Mắt của anh ấy cắt trúng.”
Cao Lãnh cười phì một tiếng, anh ấy quay đầu đi, Mộ Vân Sơn không thấy được bộ dáng cười của anh ấy, chỉ nghe anh ấy nói: “Cô rất thú vị.”