Edit: Thanh Dương
Beta: Trúc Linh
Trung tâm dịch vụ quản lý tổng hợp hành chính của thành phố B có danh tiếng rất lớn, giống như quản lí sinh lão bệnh tử vui buồn tan hợp của người dân trong thành phố, nhưng trên thực tế nó làm tất cả nhưng lại không chuyên nghiệp. Mỗi cơ quan chính phủ đều mở một chi nhánh ở chỗ này, nhưng mà mỗi người tới xử lý nghiệp vụ đều gặp phải bất hạnh và đau khổ vì việc làm ăn bị thất bại.
Mộ Vân Sơn tìm được một công việc ở chỗ này với tư cách là trợ lý máy điền biểu mẫu của "Hiệp quản viên", lương sau thuế hàng tháng là 1900, với mức tiêu dùng của thành phố B thì cô thuộc về trình độ nghèo rớt mồng tơi.
“Hiệp quản viên” này cũng không thuộc về biên chế của Chính phủ, theo lời của Cao Lãnh, bởi vì tiền lương thấp không thể giữ được người làm cho nên yêu cầu với viên chức cũng thấp. Mà người đứng ở quầy điền biểu mẫu giúp người khác điền thông tin cũng không cần kỹ năng gì, nên khi Mộ Vân Sơn đến hỏi thì đã được tuyển dụng ngay lập tức.
Mười lăm năm đầu tiên của cô đều dành cho trường học, sáu năm sau đó trải qua công việc không chính thức, công việc đầu của cô là streamer trên internet, hơn nữa lúc bắt đầu làm còn kiếm được tiền. Vì vậy đối với công việc “giúp đỡ điền thông tin” này, cô không hề cảm thấy khó khăn mà cảm thấy… rất kì lạ, đã có máy điền thông tin, còn muốn người giúp đỡ làm gì?
Không phải máy điền thông tin tự làm sao?
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vân Sơn tới khu điền thông tin của trung tâm phục vụ rất sớm, thừa dịp còn chưa tới thời gian làm việc, người dân trong thành phố còn chưa đến, cô cẩn thận nghiên cứu những cái máy điền thông tin đó — không sai, phía trên máy móc đều có biểu thị thao tác, có phiên bản âm thanh, nhưng cũng có phiên bản hình ảnh.
Vậy còn thuê người giúp đỡ như cô làm gì? Cô cảm thấy hoang mang, không hiểu được.
Còn mười phút nữa là tới giờ làm việc, nhân viên công tác trong trung tâm phục vụ lục tục tới, sôi nổi tiến vào vị trí công tác của mình. Có người đi tới trước mặt cô, tạo thành một bóng râm. Mộ Vân Sơn ngẩng đầu, nhìn thấy dáng người đĩnh bạt, mày kiếm mắt sáng: “Ủa?” Cô kinh ngạc nhận ra người này: “Cao Lãnh? Sao anh lại tới đây?”
Cao Lãnh đút hai tay trong túi quần, không mặc đồng phục của Hiệp quản viên, anh ấy bình tĩnh nhìn cô: “Tôi đến xem thử cô có tới làm thật không.”
Có ý gì? Mộ Vân Sơn không hiểu, không phải anh ấy giới thiệu công việc này cho cô sao?
“Đương nhiên tôi phải đi làm chứ! Tôi rất quý trọng công việc này.” Mộ Vân Sơn không thân thiết với Cao Lãnh, không biết vị tổng tài bá đạo này từ đâu tới đây giám sát công việc, nói chuyện đặc biệt cẩn thận, lỡ như sau đó anh ấy nói: “Trung tâm phục vụ này là do tôi mở, thật ra hôm đó tôi chỉ ở trong phòng hộ tịch của đồn công an tự suy ngẫm về cuộc đời”, cô cũng có thể chuẩn bị một chút.
“Tôi nói rồi, tiền lương ở đây rất thấp.” Cao Lãnh nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó trên mặt cô.
“Nhưng nó có thể nuôi sống tôi.” Mộ Vân Sơn nói: “Cảm ơn anh đã giới thiệu công việc cho tôi, tôi tới làm việc nghiêm túc, anh… Anh còn có việc gì sao?” Cô nhìn người đàn ông khó hiểu này, anh ấy rất cao, đẹp trai, không giống như là một Hiệp quản viên bình thường — chỉ bằng sắc đẹp cũng có thể đi làm người mẫu!
Cao Lãnh nhìn chằm chằm vào cô một lát, quay đầu rời đi: “Làm việc cho tốt.”
Mộ Vân Sơn nín thở đợi anh ấy nói: “Trung tâm phục vụ này là do tôi mở”, kết quả anh ấy cứ rời đi như vậy… Cứ rời đi như vậy… Trong lòng cô không biết là mất mát hay nhẹ nhàng thở ra, nhìn bóng dáng Cao Lãnh, thật sự cô không biết người này tới làm gì?
Có lẽ chỉ do tò mò nên tới xem, để xác nhận lại một chút người hôm đó anh ấy gặp được có phải “Người nổi tiếng trên mạng”… Ồ không phải… “Võng hắc” Mộ Vân Sơn hay không?
Khi cô đang miên man suy nghĩ thì đã đến giờ đi làm, người dân tới xử lý nghiệp vụ như nước lũ vọt tiến vào, chạy như điên tới quầy điền thông tin. Mộ Vân Sơn đứng trước một quầy máy điền thông tin đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị một bác gái đẩy sang một bên, cô ngơ ngác nhìn bác gái mười ngón như bay thao tác máy điền thông tin, trong nháy mắt đã điền xong thông tin của mình, không đến 30 giây đã điền xong, ngay sau đó chạy nhanh tới quầy lấy số.
Hiển nhiên thao tác nhanh như gió này không phải tới lần đầu tiên mà là khách hàng quen.
Người trẻ tuổi thứ hai không thuần thục như bác gái, sau khi trúc trắc làm video hướng dẫn, chuẩn bị xong, cũng rời đi.
Mộ Vân Sơn không có việc gì để làm, ngơ ngác đứng giữa rất nhiều quầy máy điền thông tin, không biết mình nên làm gì.
Ngay lúc này, một ông lão cầm chứng minh nhân dân của mình tới: “Máy móc không đọc được chứng minh nhân dân của ông, không biết xảy ra chuyện gì, ông già rồi nên mắt yếu, cháu có thể điền giúp ông một tờ khai thông tin không?”
Ồ! Hóa ra đây là việc mà trợ lý máy điền thông tin nên làm! Ánh mắt của Mộ Vân Sơn sáng lên, nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng thì lương tháng 1900 tệ tìm được cảm giác tồn tại: “Không thành vấn đề ạ!”
Ông lão tên là Chước Đức, 62 tuổi. Mộ Vân Sơn nhanh chóng giúp ông điền tên họ và số chứng minh nhân dân, dẫn ông đi lấy số dành cho người già, bảo ông ngồi chờ gọi tên, khi được gọi tên thì có thể đăng kí.
Chước Đức cảm ơn, chân cẳng ông có chút vấn đề, loạng choạng đi đến khu vực chờ, chậm rãi chờ ở đó.
Chờ khi Mộ Vân Sơn trở lại khu máy điền thông tin, ở đó đang xảy ra một trận cãi nhau. Một bà mẹ mang theo con gái xếp hàng điền thông tin, giữa đường đau bụng, người phụ nữ này đi WC, lúc trở lại, vị khách sau lưng bà không vui, bảo bà ra phía sau xếp hàng đi, không được chen lên.
Con gái của người phụ nữ này còn ở trong đội ngũ, đương nhiên bà cũng không vui — vì thế bà đá người xếp hàng phía sau một cái.
Nhưng người ở phía sau không cho bà chen hàng… Là một người phụ nữ đang mang thai.(Ứng dụng TᎽT)
Cũng là một người phụ nữ đang mang thai có tính tình hung dữ.
Vì thế một người mẹ cùng một người sắp làm mẹ ở khu điền thông tin bắt đầu đánh nhau, mở ra một trận chiến giữa hai người phụ nữ.
Mộ Vân Sơn sững sờ, trước giờ không nghĩ tới trên đời này có thể xảy ra việc như vậy, cô bé ở một bên khóc to, mẹ cô bé thì vung nắm tay muốn nện xuống bụng người phụ nữ đang mang thai.
Trời ạ! Mộ Vân Sơn vọt qua, kéo người mẹ kia lại: “Hai người đang làm gì?”
“Do nhân viên công tác các người không làm việc đàng hoàng, người này chen hàng, còn đánh tôi! Không ai quản lí! Tôi là người mang thai! Tôi muốn khiếu nại các người!” Người phụ nữ đang mang thai ở sau lưng đẩy cô, trút cơn giận lên người Mộ Vân Sơn.
“Vốn không ai quản lý việc xếp hàng, tôi đang đứng ở chỗ này, con gái tôi còn đang xếp hàng, tôi đi WC dựa vào cái gì tôi không thể trở lại vị trí ban đầu của mình? Có luật nào quy định không? Cô kia, cô không cần ỷ vào mình là người mang thai muốn làm gì thì làm! Tôi cũng là người mang thai! Tôi có đứa con thứ hai trong bụng! Cô đánh tôi đi! Cô đánh tôi đi!” Người mẹ mang thai lần hai vẫn cứ đá chân ra ngoài, vừa lúc Mộ Vân Sơn bị người phụ nữ đang mang thai sau lưng đẩy ra, lảo đảo hai bước, bị đá trúng đầu gối.
Cơn đau ập tới — cô cảm thấy xương cốt muốn nứt ra.
Ngay khi mọi chuyện không thể giải quyết, có người ngăn cản người phụ nữ mang thai lần hai kia: “Chuyện này là chúng tôi xử lý không tốt, mời đi bên này, chúng tôi không biết cô là người mang thai, chúng tôi có lối đi ưu tiên dành riêng người già, phụ nữ có thai, trẻ em, người khuyết tật, xin đến bên này.”
Giọng nói này lạnh lùng mà rất từ tính, vừa nghe giống như đã khiến toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Mộ Vân Sơn quỳ trên mặt đất thấy Cao Lãnh thay đổi đồng phục dẫn người phụ nữ mang thai lần hai đang làm loạn đến bên cạnh, mà mặt khác một tuần tra viên của sảnh phục vụ cũng dẫn một người phụ nữ mang thai khác đi đến một bên khác.
Một trận chiến lớn kết thúc.
Chỉ để lại Mộ Vân Sơn đang khập khiễng.
Cô lảo đảo bò lên, kinh khủng nhìn khu điền thông tin xung quanh, không biết còn cái gì đang chờ mình.
Cao Lãnh đưa người mẹ mang thai lần hai kia tới lối đi ưu tiên xử lý công việc, nghĩ tới vừa rồi thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Vân Sơn, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Trở lại quầy của mình đứng một lát, anh ấy treo thẻ bài xin chờ một lát lên, đi ra phía sau gọi điện thoại.
Mà Mộ Vân Sơn đi làm ngày đầu tiên đã bị dọa cho sợ hãi, vừa sợ vừa hoàn thành công việc buổi sáng của mình, đến lúc gần tan làm, cô bỗng nhiên thấy ông lão tên Chước Đức lúc sáng còn ngồi ở khu chờ đợi!
Trước mắt cô tối sầm — sao lại như vậy! Không phải cô đã cho ông cầm một vé ưu tiên cho người già sao? Xem thời gian, ông đã đợi gần bốn tiếng? Trời ạ! Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, Mộ Vân Sơn đã chạy tới: “Còn chưa gọi tới tên của ông ạ?”
Tính tình ông lão không tệ, rất kiên nhẫn, ông ấy lắc đầu: “Ông đợi rất lâu, vẫn luôn chưa được gọi tên, ông cũng có cảm thấy kì lạ.”
Có phải bỏ lỡ hay không? Mộ Vân Sơn đi tới quầy thật cẩn thận hỏi nhân viên ở đó có từng gọi một ông lão tên “Cao Đức” hay không. Nhân viên trong quầy trả lời đã gọi “Cao Đức” rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn không thấy người tới, ngay sau đó lại ấn nút gọi.
Ông lão ngồi trên ghế thờ ơ, không có phản ứng.
Mộ Vân Sơn nói: “Đã gọi ông rồi ạ! Có thể đi xử lý.”
Ông lão cảm thấy kì lạ ngẩng đầu: "Người ta gọi Cao Đức mà! Ông họ Chước, không phải họ Cao.”
Hả? Mộ Vân Sơn không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm chứng minh nhân dân trong tay ông lão — hai chữ màu đen ở trên là “Chước Đức”.
Chước Đức? Chước là chữ gì?
Mộ Vân Sơn tuyệt vọng che mặt, nàng điền tên “Chước Đức” của ông lão thành “Cao Đức”, hại ông ấy phải đợi bốn tiếng đồng hồ — trình độ nghiệp vụ trợ lý của máy điền biểu mẫu như cô, đại khái phải bị kéo ra ngoài bắn chết?
“Rất xin lỗi rất xin lỗi, thật sự thật xin lỗi!” Cuối cùng Mộ Vân Sơn xin lỗi ông lão, lại gọi một chiếc taxi đưa ông Cao Đức… Ồ không… Chước Đức về nhà. Nhà Chước Đức rất xa, ở thôn Huệ Lâm.
Ông cũng không giận Mộ Vân Sơn làm sai, cười ha ha nói: “Không sao, ông cũng không có việc gấp. Ông biết cháu, cháu là cô bé đã cứu lão Hầu, ông rất vui khi nhìn thấy cháu ở đây.”
Khoảnh khắc nghe được lời tha thứ, Mộ Vân Sơn suýt chút nữa đã bật khóc — trong khoảng thời gian này gặp được ác ý, hiểu lầm, suy sụp, nguyền rủa giống như đã nguôi ngoai, dù sao trên đời này cũng còn người biết cô không phải người xấu.
Cuộc sống vốn không dễ, mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, cho nên giống như cuộc đời của Chung Côn Luân… giống như một giấc mơ. Anh là con cưng của cuộc đời, mà cô đang phải muốn đau khổ giãy giụa để sống cuộc đời của giống như bao người khác, đâu có liên quan gì đến Chung Côn Luân? Chẳng trách họ ghét nhau như chó với mèo.
Ngày đầu tiên đi làm, Mộ Vân Sơn đứng cạnh máy điền thông tin với hai chân sưng tấy, mà đầu gối bị đá trúng càng đau đớn hơn. Sau khi tan làm, cô lê từng bước ra ngoài, tuy đi đường rất đau nhưng cô càng lo lắng không biết sau ngày hôm nay, cô phải ở đâu?
Chỗ ở trong khách sạn tốc hành quá đắt đỏ, tối nay cô cần tìm một phòng cho thuê giá rẻ để ổn định cuộc sống khốn khổ của mình.
Còn chưa đi tới cửa, một bóng người cao lớn đã ngăn cô lại.
“Cao Lãnh?” Mộ Vân Sơn thật sự bội phục anh ấy, người đàn ông này không hiểu tại sao lại quấn lấy cô, chẳng lẽ tò mò còn chưa đủ, còn muốn nhìn từ đầu đến cuối giống xem phim hay sao?
“Cô bị thương sao?” Cao Lãnh bảo cô đuổi kịp: “Tôi có xe, có thể đưa cô về nhà.”
Ồ! Mộ Vân Sơn đã quen với phong cách Giám đốc của anh ấy, cho dù Cao Lãnh sở hữu một chiếc Rolls-Royce Phantom, cô cũng không thấy lạ — nhưng khi ở bãi đỗ xe của trung tâm phục vụ nhìn thấy một chiếc Tesla-ModelX màu trắng, cô vẫn sợ ngây người.
“Hiệp cảnh” này nhất định có vấn đề nhưng cũng không biết là vấn đề gì — là tham ô nhận hối lộ hay là thể nghiệm sinh hoạt, hay xí nghiệp gia tộc, lại hoặc…
Cô nhìn Cao Lãnh đi về phía… chiếc xe điện Little Sheep hướng kia bên cạnh chiếc Tesla màu trắng…
Sau đó Cao Lãnh lạnh lùng nghiêm túc dùng xe điện Little Sheep chở cô xuyên qua dòng người tan làm đông đúc của thành phố B, nhanh chóng vượt qua một nhóm ô tô, không đến 30 phút đã tới gần khách sạn cô ở. Cho đến khi xuống xe, cô còn cảm thấy giống như giấc mơ… Cao Lãnh dùng phong cách Giám đốc bá đạo nói: “Tôi có xe” là đang nói sự thật anh ấy có một chiếc Little Sheep, vẫn khó tin hơn việc anh ấy mở miệng nói: “Trung tâm phục vụ này là do tôi mở”.
Bởi vì tràn đầy nghi ngờ, trong nháy mắt, cô lỡ lời nói cho Cao Lãnh biết cô đang tìm chỗ thuê nhà.
Mà Cao Lãnh không có gì không làm được nói cho cô biết giá thuê nhà ở thành phố B không thấp, toàn thành phố chỉ có chỗ gần thôn Huệ Lâm có giá rẻ nhất. Anh ấy biết ở đó có một căn nhà cho thuê giá cả cực kỳ rẻ, không biết cô có bằng lòng ở hay không.
Mộ Vân Sơn nghe giọng điệu kia, lại nghĩ tới công việc của Cao Lãnh, rùng mình: “Không phải là nhà ma chứ?”
“Cũng không hẳn.” Cao Lãnh nói: “Đó là căn nhà có tuổi đời lâu nhất ở thôn Huệ Lâm, đại khái có hơn 300 năm, tình huống của nó không tốt lắm.”
“Còn có chuyện gì nữa không?” Mộ Vân Sơn nhạy cảm hỏi.
Cao Lãnh suy nghĩ: "Chủ nhà đã chết trong phòng."
Mẹ ơi! Mộ Vân Sơn hỏi: “Chết như thế nào?”
“Bệnh trầm cảm chết.” Cao Lãnh nói.
Đó là tự sát. Mộ Vân Sơn rụt cổ, tò mò hỏi thăm giá cho thuê của phòng trọ kia một chút.
Sau khi có được đáp án, cô cúi đầu nhìn túi tiền xẹp lép của mình, lập tức quyết định thuê phòng trọ này.