Edit: DK
Mộ Vân Sơn, người bị Chung Côn Luân lãng quên gần nửa năm, không hề xuất hiện trong sân vườn nhà Chung Côn Luân. Ngôi nhà của cô đã được mang bán đấu giá; vừa từ chức công việc mới của mình vì cô đã có ý định nhảy xuống biển tự tử trong lúc kết hôn. Sau khi trở về quê hương, cô phải đối mặt với số dư đáng lo ngại của mình trong tài khoản ngân hàng và ưu tiên hàng đầu của cô là tìm được một công việc càng sớm càng tốt.
Đầu tiên và quan trọng nhất, cô cần nuôi sống bản thân mình.
Thứ hai, cô đang phải gánh một khoản chi phí y tế khổng lồ.
Nhưng đối với một nữ sinh viên đang học chuyên ngành gôn tại trường đại học nghệ thuật….khối u não khiến cô phải nghỉ học vì không có nhiều lựa chọn. Nói chung, các chuyên ngành được chia thành ngành nhân văn và ngành khoa học, khi tuyển dụng thư ký, lập kế hoạch viết quảng cáo và một số vị trí khác, sinh viên chuyên ngành nhân văn được ưu tiên tuyển dụng hơn; tuyển dụng kỹ thuật, lập kế hoạch kỹ thuật số và điện tử, v.v. sẽ ưu tiên sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành khoa học... còn chuyên ngành gôn là... hả? Hơn nữa, cô ta vẫn chưa tốt nghiệp.
Nghe nói ở các quốc gia và khu vực phát triển gôn, chuyên ngành gôn được đánh giá rất cao, hơn nữa thị trường có nhu cầu vô cùng lớn về sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành này, nhưng đây rõ ràng không phải nói đến thành phố B.
Vì thành phố B chỉ có duy nhất một sân gôn ở làng Huệ Lâm, một vùng ngoại ô cách xa thành phố. Ban đầu, người ta dự định xây dựng các tòa nhà thương mại nhưng do nhà đầu tư hết vốn nên tạm thời biến khu đất thành một bãi cỏ, từ đó nó trở thành một sân gôn không chính thức.
Mộ Vân Sơn đã không nhận được phản hồi nào sau khi gửi nhiều hồ sơ xin việc trên thị trường việc làm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô đã bắt xe buýt hai giờ đến làng Huệ Lâm. Cô nghe nói có một sân gôn ở đó, nên muốn thử vận may của mình để xem liệu mình có thể tìm được một công việc liên quan đến chuyên môn hay không.
Làng Huệ Lâm nằm cách trung tâm thành phố B 70km, đây được coi là một ngôi làng cổ với bề dày lịch sử hơn 300 năm. Nhiều ngôi nhà trong làng vẫn duy trì phong cách kiến trúc và đặc điểm của cuối triều đại nhà Thanh. Tuy nhiên, khi nói đến ý nghĩa lịch sử, làng Huệ Lâm có thể không cổ kính như một số ngôi làng khác. Hay xét về kiến trúc đặc sắc, nó cũng không nổi bậc. Ngoài ra, khi đề cập đến những cá nhân có ảnh hưởng, làng Huệ Lâm có thể không sản sinh ra nhiều danh nhân như các làng cổ kia….Mặc dù các tác phẩm điêu khắc trên cửa sổ bằng gỗ và các công trình kiến trúc bằng gạch màu xanh được bảo quản rất tốt, nhưng làng Huệ Lâm đang trải qua sự suy giảm số lượng thanh niên qua từng năm.(Ứng dụng TᎽT)
Hầu hết mọi người đến thành phố B để làm việc và phát triển vì có nhiều cơ hội hơn, lương cao hơn và ít thời gian hơn.
Khi Mộ Vân Sơn đến làng Huệ Lâm, lúc xuống trạm xe cũng là lúc trong làng bắt đầu buổi cơm trưa. Khói bếp trắng xóa phảng phất mang theo thoang thoảng mùi thơm của gạo và củi, một con chó con từ phía làng chạy ra, nghiêng đầu nhìn Mộ Vân Sơn.
Khung cảnh này thật là tuyệt vời.
Cô ngồi xổm xuống rồi chìa tay về phía chú chó con mập mũm mĩm.
Nó thè lưỡi rồi ngoe nguẩy cái mũi, đi một vòng quanh cô sủa hai tiếng rồi vui vẻ chạy đi, âm thanh rất trong trẻo và dễ thương.
Cô nghĩ đây chắc hẳn là một chú chó con hư hỏng. Người chủ phải đối xử với nó tốt đến mức, thậm chí nó còn không thèm làm hài lòng người lạ tí nào.
Cô đứng dậy, đối diện làng Huệ Lâm, nơi được bao phủ bởi những cây thường xuân và cây đu đủ. Đột nhiên, cô có một cảm giác chắc chắn rằng... có gì đó đang chờ đợi cô ở đây.
Sân gôn của làng Huệ Lâm rất dễ tìm - nó ngay sau làng, ở một con dốc trên lưng núi. Những thảm cỏ xanh được cắt tỉa rất gọn gàng trông thật vui mắt dưới ánh mặt trời giữa trưa. Phía cuối bãi cỏ, có một dãy nhà bằng thiếc với những tấm biển quảng cáo treo rải rác. Trên những tấm biển quảng cáo, có một số ký tự lớn màu đỏ, có viết “Sen gôn tuệ Iâm….”.
Biển quảng cáo “sân gôn làng Huệ Lâm” đã quá cũ, nhà phát triển bất động sản đã không đầu tư thêm công sức và tiền bạc nên chỉ còn sót lại một số chứ ký tự trên đó.
Người bảo vệ của “sân gôn” này là một ông lão khỏe mạnh, minh mẫn; để tóc hoa râm. Ông ấy nhìn Mục Vân Sơn ngày càng gần ... vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của ông còn nhiều hơn là của Mộ Vân Sơn.
Mộ Vân Sơn còn chưa đi tới cửa nhà sắt, ông lão đã hét toáng lên rằng: “Cô kia — về phía nam đến khu nông nghiệp đi”,chúng tôi không cho hái rau quả ở đây, chúng tôi cũng không tổ chức nướng BBQ hay câu cá. Cứ đi về phía nam đi, khu nông nghiệp năm sao của làng Huệ Lâm nằm ở lối vào làng”.
“Thưa ông," Mộ Vân Sơn trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ "Tôi không phải tới tìm khu nông nghiệp, tôi tới tìm việc làm, ông có cần một người nhặt bóng ở đây không?”
“Hả?” Ông ấy trừng mắt nhìn cô.
“Ở đây thiếu người nhặt bóng à”
“Hả?” Ông ấy vẫn trừng mắt nhìn cô.
“Ở đây thiếu người nhặt bóng à?”
“Hả? Nói to hơn xíu đi! Tôi bị lãng tai nên không nghe được vừa rồi cô nói gì.”
Mộ Vân Sơn hít một hơi dài, hét to “Ở đây có thiếu người nhặt bóng không? Tôi đang tìm việc!!”
“Sao cô hung dữ thế? Cô coi thường công việc bảo vệ của tôi, tôi đã già như vậy rồi, tôi cũng đã sống đến bảy mươi tuổi rồi, cô cũng nên tôn trọng chứ! Có rất ít người sống được đến bảy mươi tuổi đấy. Cô đang nổi giận với một ông lão bảy mươi tuổi, cô không thấy xấu hổ sao?” Ông lão giận tím cả mặt.
“Dạ không…khi nãy ông yêu cầu tôi nói to hơn chút mà?” Mộ Vân Sơn ngập ngừng “Tôi tới tìm việc”.
“Cô trong miệng còn lẩm bẩm cái gì vậy? Chửi ta à?” Ông lão xắn tay áo lên “Đừng nghĩ ta bảy mươi tuổi rồi mà không dạy bảo được những người trẻ như cô, cô cư xử như vậy là không được dạy bảo tốt rồi!” Ông lấy một cây gậy từ trong nhà thiếc chĩa về phía Mộ Vân Sơn rồi vẫy vẫy “Đừng có tới đây, đừng tới đây”.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ không tới. Thưa ông, xin hãy nhanh chóng đặt cây gậy đó xuống, cẩn thận đừng để va vào chân.” Mộ Vân Sơn giật mình khi nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi đang cầm một thanh thép rất nặng, và rõ ràng là ông đã thực sự có tuổi rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đi, đi, đi! Nhanh ra khỏi đây!” Ông lão vung thanh thép về phía cô, và với một tiếng "keng" thật lớn, thanh thép dài đập vào khung cửa của ngôi nhà bằng thiếc. bị bật ngược trở lại, ông lão không thể giữ chặt thanh thép đang lắc lư, "boong" một tiếng, thanh thép tuột khỏi tay và đập vào trán ông lão.
Ông lão bảy mươi tuổi ngã uỵch xuống, nằm bất động.
Đứng ở ngoài cửa, Mộ Vân Sơn chết lặng. Sau vài giây, cô lao vào trong và cẩn thận nhìn vết thương trên trán của ông lão — chỗ thanh thép đập vào sưng lên một cục u to, hơn nữa ông đã già đến mức không biết có nguy hiểm hay không. Trong tuyệt vọng, Mộ Vân Sơn đã gọi 120.
Hơn nửa tiếng sau.
Bầu không khí yên bình của làng Huệ Lâm bị phá vỡ bởi âm thanh của xe cứu thương. Dân làng vội vã chạy ra xem bác sĩ nâng ông lão từ sân gôn lên xe, và thấy một cô gái trẻ đi theo ông ta.
“Đó là ai vậy?”
“Tôi chưa bao giờ thấy cô ta”
“Con gái của ông Hầu này à?”
“Có mắt để nhìn không? vợ và con gái của ông Hầu đã bỏ trốn từ lâu rồi. Nếu con gái của ông vẫn còn ở đây, cô ta năm nay hẳn phải bốn mươi tám tuổi.”
“Chắc là cháu gái của ông ta đấy. Con gái ông ta đã bốn mươi tám nên có cháu gái hai mươi tuổi thì được xem là kết hôn muộn rồi.”
“Nhưng nếu cô ta là cháu gái của ổng, làm sao cô có thể dùng gậy đánh ông được? Chính tôi đã nhìn thấy, cô ta dùng gậy đánh vào đầu ông ấy, ông Hầu thậm chí còn bất tỉnh!”
“Ôi không! Chuyện đó không hay chút nào. ông ấy đã bảy mươi tuổi, tôi nghĩ ông Hầu thật sự đã gặp chuyện rồi…”
Mọi người trong thôn đều xì xào bàn luận với nhau, tất nhiên Mộ Vân Sơn không hề hay biết gì.
Cô lo lắng nhìn ông Hầu bất tỉnh trong xe cứu thương. Bác sĩ vừa kiểm tra xong rồi nói rằng ông không bị bất kỳ vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tốt nhất là nên đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Mộ Vân Sơn liếc nhìn chiếc túi xách của mình, như thể nhìn thấy chiếc ví bị teo tóp bên trong, cô xấu hổ che mặt — cô cảm thấy mình có thể có một loại năng lực đặc biệt nào đó…
Một loại năng lực độc nhất để biến bản thân từ một trạng thái khốn khổ sang một tình trạng thậm chí còn thảm khốc hơn và không thể nào cứu vãn.
Đây có lẽ là nghiệp chướng.