Mùa đông thứ mười bảy

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Tôi vốn định bỏ đi, lại nhớ đến màn biểu diễn cá heo mình chờ mong đã lâu.

Không còn cách nào khác ngoài việc cố kìm nén cảm giác ngột ngạt trong lòng, cố gắng hết sức phớt lờ hai người bên cạnh.

Bùi Tư Hành biết tôi cũng thích cá heo.

Nhưng hắn thậm chí không thèm hỏi tôi một câu, là có muốn con búp bê kia hay không.

Trong lúc biểu diễn, cá heo nhảy lên rồi lao mạnh xuống hồ, bắn nước tung tóe.

Ba người chúng tôi cách hồ gần nhất, nên không trốn kịp.

Bùi Tư Hành đứng giữa tôi và Bạch Thanh Nguyệt, theo bản năng chắn trước người Bạch Thanh Nguyệt, che đi phần lớn nước văng đến chỗ cô ta.

Mà toàn thân tôi bị tưới triệt để.

"Không sao chứ? Có bị bắn trúng không?"

Bùi Tư Hành không quan tâm nước trên người mình, vội vàng nhìn về phía Bạch Thanh Nguyệt.

"Nước trong hồ vốn đã lạnh, em sẽ bị tạt trúng sẽ bị cảm mất."

Bạch Thanh Nguyệt cuống quít rút khăn giấy ra, lau trán cho Bùi Tư Hành.

"Em không sao, học trưởng, anh mau lau đi."

Thẳng đến khi nhân viên công tác chạy tới đưa khăn mặt cho tôi, "Cô bé, xin lỗi, hàng rào gần đây bị hỏng, không chặn được nước."

"Cám ơn."

Tôi nhận lấy.

Lúc này Bùi Tư Hành hai người bọn họ mới quay đầu lại nhìn tôi, như mới vừa phát hiện tôi cũng bị xối ước cả người.

"Đàn chị, chị cần khăn giấy không?" Bạch Thanh Nguyệt thử hỏi.

Tôi không để ý đến cô ta, tự mình lau nước trên người.

"Hứa Chiêu, em ấy nói chuyện với em em không nghe thấy sao?"

Bùi Tư Hành trầm giọng chất vấn tôi.

Tôi hít sâu một hơi, đem cảm giác chua xót trong hốc mắt nghẹn lại.

Thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt Bùi Tư Hành.

"Em đã có khăn lau mặt, còn cần khăn giấy hay không hai người không nhìn thấy sao?"

Bùi Tư Hành ánh mắt phát lạnh, "Em rốt cuộc đang muốn cái gì?"

"Thanh Nguyệt hỏi em một câu cũng không được sao?"

"Có thể thu lại cái tính tình công chúa của em hay không." Giọng điệu cả hắn lạnh như băng, mang theo ý châm chọc.

"Ngoại trừ ba mẹ em, không ai có nhiệm vụ phải nuông chiều em."

"Xin lỗi đi."

Bùi Tư Hành lạnh nhạt nhìn tôi, ra lệnh.

Bạch Thanh Nguyệt đúng lúc mở miệng: "Coi như xong đi."

Cô ta ra vẻ thoải mái nói với Bùi Tư Hành, "Từ nhỏ đến lớn em đã từng bị như vậy nhiều rồi. Bởi vì gia cảnh, thầy cô bạn học đều khinh thường em, bị bài xích chèn ép đều là chuyện thường."

"Không cần so đo với chị ấy đâu, dù sao em cũng quen rồi."

Bùi Tư Hành sắc mặt không tốt, lại muốn mở miệng nói gì đó.

Bạch Thanh Nguyệt lập tức cắt ngang, "Học trưởng, quần áo anh ướt hết rồi, em dẫn anh đi hong khô."

Nói xong, hai người không thèm nhìn tôi một cái, Bùi Tư Hành đã bị Bạch Thanh Nguyệt kéo đi.

Tôi đứng tại chỗ, nước trên mặt trộn lẫn với nước mắt cùng nhau chảy xuống.

Tôi cúi đầu lau mặt, trầm mặc đi ra khỏi thuỷ cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp