Mùa đông thứ mười bảy

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Ngày thứ bảy, tôi một mình đi đến thuỷ cung.

Nhưng tôi không nghĩ tới, sẽ gặp Bùi Tư Hành và Bạch Thanh Nguyệt ở chỗ này.

"Sao anh lại ở đây?" 

Bùi Tư Hành giương mắt nhìn tôi. Tôi nhìn trên tay hai người đều đeo vòng tay cá heo giống như kiểu tình nhân.

Mấy ngày hôm trước tôi đã nói với hắn, tôi muốn đi thuỷ cung.

Có lẽ là giọng nói không được tốt lắm, Bùi Tư Hành nghe xong trầm mặt, dùng ánh mắt trách cứ nhìn tôi.

Giống như đang hỏi: "Em đang nháo cái gì?"

Bạch Thanh Nguyệt nhìn tôi chớp chớp mắt, "Đàn chị, vậy chúng ta cùng đi chung đi."

Không đợi tôi cự tuyệt, cô ta đã kéo cánh tay tôi một cách thân mật.

Một lát sau, tôi mới hối hận mình đã không từ chối kịp thời.

Đi ngang qua một quầy hàng, Bạch Thanh Nguyệt và Bùi Tư Hành đã bị ngăn lại.

Chủ quán nhìn hai người bọn họ, cười híp mắt mở miệng.

"Cặp tình nhân tham gia hoạt động, có thể được tặng một con thú bông cá heo số lượng có hạn nha!"

Không khí trong nháy mắt xấu hổ.

Chủ quán có lẽ là bởi vì nhìn thấy hai người bọn họ đều đeo vòng tay cá heo, mà tôi không đeo.

Nên lầm tưởng họ là một đôi.

Bạch Thanh Nguyệt kéo kéo tay áo Bùi Tư Hành.

"Thật xin lỗi học trưởng, khiến chú ấy hiểu lầm rồi."

Bùi Tư Hành hỏi cô ta, "Em thích con thú bông kia không?"

Bạch Thanh Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm con búp bê kia với ánh mắt lấp lánh.

Tiếp theo, tôi trơ mắt nhìn Bùi Tư Hành đáp ứng chủ quán, tham gia hoạt động.

Kỳ thật hoạt động cũng rất đơn giản.

Chẳng qua là chàng trai bế cô gái kiểu công chúa, đi một vòng quanh chỗ này.

Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn Bùi Tư Hành không chút phí sức ôm lấy Bạch Thanh Nguyệt bế lên.

Những người xem náo nhiệt xung quanh thấp giọng ồn ào.

Còn có người lấy điện thoại ra lén chụp ảnh.

Bùi Tư Hành phát hiện, ấn Bạch Thanh Nguyệt vào lòng, đề phòng cô ta bị chụp thấy mặt.

Sau đó lập tức nhíu mày không vui nhìn về phía người chụp ảnh.

Ý tứ bảo hộ rõ ràng.

Mũi tôi có chút chua xót.

Không đúng lúc nhớ tới, tôi quen biết Bùi Tư Hành mười năm qua, hắn chưa bao giờ ôm lấy tôi một lần.

Hồi trung học, chân tôi bị trẹo, hắn cũng chỉ cùng tôi chờ ba tôi tới đón tôi.

Giọng điệu hắn tản mạn, "Đừng nghĩ anh sẽ ôm em về, ngoại trừ bạn gái anh, anh không ôm bất cứ cô gái nào."

Tôi nghĩ, hắn là đã quên lời nói khi đó, hay là đã coi Bạch Thanh Nguyệt là bạn gái của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp