Mùa đông thứ mười bảy

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Chắc là do ngày đó thời tiết thay đổi đột ngột, gió lạnh thổi tới.

Khi về đến nhà, tôi bị sốt cao.

Tôi đã không đi học cho đến thứ hai.

Trong lúc đó, Bùi Tư Hành gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi không nhận.

Hắn gửi wechat tôi cũng không trả lời.

Thế là hắn trực tiếp tìm đến nhà tôi.

Vào phòng tôi một cách dễ dàng.

"Hạ sốt chưa?"

Nói xong, hắn làm động tác muốn tới sờ trán của tôi.

Tôi cũng không có mơ mộng viển vông rằng hắn tới là do quan tâm bệnh tình của tôi.

Nhưng tôi cũng không nghĩ tới, hắn là tới hỏi tội.

Tôi nghiêng đầu sang một bên, tránh đi.

"Không có chuyện gì."

"Anh tìm tôi có việc sao?"

Tay hắn dừng ở giữa không trung, "Hứa Chiêu, em có ý gì?"

Bùi Tư Hành tựa vào tủ quần áo, từ trên cao nhìn xuống tôi.

"Đừng nói với anh là em vẫn còn giận chuyện hôm đó?"

"Em có tư cách gì tức giận? Chẳng lẽ người làm sai là bọn anh sao?"

Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

"Vậy anh muốn thế nào?"

Tôi đã sai.

Sai ở chỗ không nên đáp ứng cùng bọn họ cùng đi thuỷ cung.

Bùi Tư Hành nghe xong, ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.

Hắn cũng không buông tha tôi, "Sau khi khỏi bệnh, chính em tự đi xin lỗi Thanh Nguyệt."

"Dựa vào cái gì?"

Tay tôi giấu ở dưới chăn không nắm chặt.

Bùi Tư Hành cười khẽ một tiếng.

"Gần đây ba mẹ em có qua cầu xin nhà anh, xin ba anh thu mua công ty gần như phá sản của nhà em."

"Loại chuyện nhỏ này, em cũng không muốn anh trực tiếp tìm ba mẹ em nói chuyện, đúng không?"

Tôi ngồi dậy, nhìn hắn không chớp mắt.

Nước mắt không khống chế được chảy xuống từ hốc mắt.

"Bùi Tư Hành, chúng ta quen biết mười năm, bây giờ anh muốn vì chuyện này mà ép tôi sao?"

Hắn nhíu mày, quay mặt đi.

"Bởi vì em ngày đó tự dưng nổi giận, Thanh Nguyệt sợ em tức giận, không lau khô nước trên người đã chạy đi tìm em, trở về liền bị cảm, uống thuốc đến tận ba ngày."

"Chẳng lẽ em không nên vì thế mà chịu trách nhiệm sao?"

Nghe vậy, nước mắt của tôi cũng không chảy xuống được một giọt nào nữa.

Tôi bị sốt 3 ngày.

Nhưng ở trong mắt Bùi Tư Hành, so ra kém cảm mạo của em gái khoá dưới của hắn.

Thậm chí còn đổ lỗi lên đầu tôi.

Tôi không có lựa chọn nào khác.

Nếu như tôi không đáp ứng đi xin lỗi, hắn liền trực tiếp để cho ba mẹ tôi ép tôi đi, không có gì khác nhau.

Tôi chớp mắt, gật đầu.

"Tôi biết rồi."

Bùi Tư Hành nhìn tôi hai giây, ngữ khí đột nhiên dịu đi.

"Hứa Chiêu, anh không có ý gì khác, chỉ hy vọng em có thể học được cách chịu trách nhiệm với hành vi của mình."

Tôi không nói gì nữa, giấu mình trong chăn.

Chặn hết thảy âm thanh không muốn nghe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp