Năm bảy tuổi Trương Ngạn Duy được đón về Trương Gia, từ thời khắc đó đến hiện tại hắn chỉ gặp mặt Trương lão gia - Trương Kinh Dương đúng năm lần, lý do gặp mặt rất đơn giản. Nào phải bữa cơm giản đơn hay mừng tuổi mới đầy hạnh phúc, là trách phạt.
Trương lão gia đem hắn về vì tội lỗi hay làm tấm bia chắn đạn? Câu trả lời thật mông lung nhưng đáp án trong lòng Trương Ngạn Duy đã quá rõ. Phản kháng đến mệt mỏi, chấp nhận đối với hắn có lẽ dễ dàng hơn.
Lý Lan thỏa mãn bày ra nụ cười ưng ý, bước chân thanh thoát lướt qua người hắn.
Tối hôm đó Trương Ngạn Duy nằm mơ thấy cơn ác mộng, vô vàng câu nói ở quá khứ chạy quanh đầu, ngón tay đều hướng về hắn công kích không thương tiếc.
"Đều tại cậu quay về đây lão gia mới tái phát bệnh cũ."
"Đều tại cậu mà con trai tôi cảm thấy tuổi thân."
"Đều tại cậu làm cho gia đình tôi mất đi hạnh phúc vốn có."
Tỉnh giấc toàn thân đổ mồ hôi lạnh cơ thể nóng ran nhưng lại muốn trùm kín chăn. Thứ không mong muốn lại đến, hắn sốt rồi.
Căn nhà rộng lớn cô đơn đến lạ, ngoài việc nằm chờ cho thời gian trôi đi còn có thể làm gì?
Tờ mờ sáng Trương Ngạn Duy đã bước chân xuống giường, cơn chóng mặt dai dẳng khiến tầm nhìn cứ mờ ảo xiêu vẹo. Đi đến tiệm thuốc mua cho bản thân một liều hạ sốt, rồi lội bộ đến chỗ làm thêm.
Tam thiếu gia nhà họ Trương phải đi làm thêm? Nói ra sợ rằng người khác nghĩ hắn muốn trải nghiệm, thật tình thì không đi trải nghiệm sẽ chết đói.
Sinh nhật mười lăm tuổi Trương Gia đã ngừng chu cấp tiền sinh hoạt và học phí, Trương Ngạn Duy đến được nhà chính chỉ tiếc bị quản gia đuổi về. Thời gian đó hắn hoảng loạn rồi nhận ra không vận động thật sự sẽ có chuyện mất.
Công việc cũng rất nhàn hạ, làm nhân viên cho quán trà sữa quy mô nhỏ bán đem đi, hai ngày cuối tuần Trương Ngạn Duy đăng ký làm hết ngày, sáng - chiều - tối. Những ngày đi học thì bớt đi một ca buổi sáng, có như vậy trong tài khoản mới có dư.
Hắn thuần thục mang tạp dề, bổ sung đá chờ đợi vị khách đầu tiên đến mở hàng. Biết là hơi sớm nhưng vừa mở cửa đã có người đứng trước quầy dòm ngó danh sách thức uống.
"Cho tôi một nước ép kiwi."
Lục Yên vì mất ngủ đành phải trả phòng sớm đi lang thang trên đường phố, chủ yếu ngắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy, cảm nhận không khí thanh bình trước khi có quá nhiều người xuất hiện.
Vài quán ăn đã mở cửa, đáng tiếc cơn đói qua đi cô chỉ muốn uống thứ gì đó để tỉnh táo. Đập vào mắt là quán trà sữa với cách bày trí vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, đặc biệt người nhân viên trông quán vừa cao ráo lại mang khẩu trang phải nói là siêu ngầu.
Đứng quan sát người kia ép kiwi, cảm giác ngờ ngợ ở trong làm cô bứt rứt muốn chết, nhìn dáng người có chút quen mắt.
Đến khi đối phương đẩy ly nước đến trước mặt đang chờ thanh toán, Lục Yên tự nhiên như người thân đưa tay kéo khẩu trang của người ta xuống.
Trương Ngạn Duy một thoáng kinh hãi nắm lấy tay cô, nhíu mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Lục Yên xác nhận đúng là người hôm qua trú mưa cùng thì lập tức mừng ra mặt, dùng tay còn lại chỉ vào mặt mình: "Cậu quên tôi rồi sao? Người hôm qua trú mưa cùng ấy."
Khuôn miệng xếch lên đúng kiểu Lục Yên thích, cái cầm kia nữa không thể sai được, chỉ khác là hôm nay trên đôi môi kia có màu hồng phớt cô cứ đinh ninh đối phương dùng son dưỡng.
Hắn bỏ tay cô ra lập tức mang lại khẩu trang: "Không nhớ!"
Để đám người săn tin biết được thì rất phiền phức, bị Trương phu nhân la mắng vì làm bẽ mặt Trương Gia còn mất việc.
Lui ra một khoảng, cô trịnh trọng cuối người: "Thành thật xin lỗi, hôm qua tôi không cố ý nói như vậy."
Cái bình luận của Củ Cải Thúi như hồi chuông nhắc nhở phải làm thế, cảm giác tội lỗi sắp được giải thoát rồi Lục Yên thật tình muốn nhảy múa tại chỗ.
Ánh mắt Trương Ngạn Duy mở to kinh ngạc, nếu nhìn cô thì hay rồi. Hắn đang nhìn thứ gì đó ở phía sau, bất giác quay lại nhìn theo thì phải há hốc mồm.
"Nguy hiểm quá!" Lục Yên theo tự nhiên mà thốt lên.
Một thằng nhóc còn bú sữa mẹ bò ra ban công, đang cố chen mình qua những khe hở của hàng rào. Trái tim của Lục Yên từng hồi rung lên, lúc nãy vì vui hiện tại thì đập loạn vì sợ hãi.
Trương Ngạn Duy phóng ra khỏi quầy pha chế, băng qua đường lớn Lục Yên đuổi theo phía sau. Mỗi người một việc, cô thì nhấn chuông như kẻ quấy phá, hắn thì ngửa cổ chờ để bắt lấy đứa bé.
Hệ thống! Hệ thống! Mau cứu đứa bé. Lục Yên liên tục kêu gào trong đầu.
【Quá hạn can thiệp của hệ thống, nhấn để đọc lời xin lỗi chi tiết】
Tiếng chuông vang vọng trong sự hối hả của Lục Yên, liên tục ngoảnh đầu nhìn Trương Ngạn Duy, cô thấy đứa bé rơi tự do ở không trung.
"Ba mẹ ơi, dọa chết người rồi." Cô vô lực ngồi thụp xuống, tay chân mất hết sức lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT