Giám thị Vương đánh mắt một vòng rồi mở lời: “Được rồi, tất cả ngồi xuống đi.”
Trong căn phòng rộng lớn ngoài ba học sinh đang mặc đồng phục của trường tất cả còn lại đều là giáo viên, từ giáo viên chủ nhiệm cho đến giáo viên bộ môn. Thầy hiệu trưởng ngồi ở nơi chủ chốt, cô hiệu phó đang soi xét màu son của mình ngày hôm nay thế nào.
Một số người không muốn quan tâm qua loa để được về sớm một chút, một số người đang lo lắng cho học sinh của lớp mình mà đó chính là chủ nhiệm Trần.
Số người có mặt gần như là lấp đầy khoảng trống, kim đồng hồ quay đều đặn đợi chờ một ai đó.
Đến khi người phụ nữ bôi son đỏ diện váy bó sát để lộ cặp đùi thon dài, Lục Yên bất lịch sự nhìn mãi không rời mắt.
Thầy hiệu trưởng theo lẽ thường tình đứng dậy đưa tay ra chào hỏi, từ hành động cho đến của chỉ của người phụ nữ kia, cô nhìn ra được đối phương dường như mang theo ý đồ xấu xa, ánh mắt láo liên sau cùng nhìn đến chỗ là Trương Ngạn Duy.
“Cuộc ẩu đả xảy ra trong khuôn viên nhà trường, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm. Chúng tôi cam đoan em học sinh gây ra chuyện sẽ nhận được mức kỷ luật xứng đáng, mong là chuyện này được giải quyết trong hòa bình.” Thầy hiệu trưởng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói một tràng.
Người phụ nữ kia ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thầy hiệu trưởng, lập tức rút ra tờ khăn giấy, chấm chấm lên gò má.
Lục Yên đang chăm chú nghe lý lẽ thuyết phục, cánh tay bên cạnh đột nhiên đưa lên.
Thầy hiệu trưởng phất tay, cho phép nêu ý kiến.
Đinh Băng Băng lập tức nói: “Có sự nhầm lẫn to, người đánh bạn học kia không phải Trương Ngạn Duy, chính mắt em thấy người đó là Trương Kinh Lương, bạn học cùng khối.”
Thầy hiệu trưởng xác nhận lại với người trong cuộc, ông ta nhìn đến chỗ Trương Ngạn Duy: “Chuyện có thật như vậy không? Sao em lại ôm chuyện vào mình?”
“Là em chính tay đánh bạn học, lớp phó đang bịa chuyện.” Hắn đáp với vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Những chuyện này đâu phải xảy ra lần đầu tiên, thầy cô có mặt đã biết tỏng nhưng không muốn nhúng tay vào.
“Theo tôi được biết, cậu học sinh đây không phải lần đầu gây chuyện.” Người phụ nữ kia ấm ức nói tiếp “Vì sao không đuổi học luôn, lại dung túng cho những thể loại này.”
Chủ nhiệm Trần từ tốn đứng dậy: “Chuyện đuổi học thì quá mạnh tay, nếu như thế thì mất đi tương lai của một đời người.”
“Con của tôi phải chịu đựng ngày tháng đến trường trong lo lắng sợ hãi, tâm thế như vậy còn học hành được nữa sao?” Người phụ nữ tức giận đối chất, nước mắt rơi lã chã.
“Nếu như bị thương nặng như vậy, chúng ta sao không gọi cảnh sát đến thu thập chứng, phía bệnh viện đưa ra giám định thương tích nhỉ?” Lục Yên nghiêng đầu hỏi.
Người phụ nữ sừng sộ đáp: “Gọi thì gọi, các người nghĩ tôi không muốn chắc, chẳng qua là ai đã muốn giải quyết trong thầm lặng.”
“Vậy thì số tiền bồi thường lớn lắm, dì hời rồi còn gì?” Lục Yên vẫn giữ tông giọng của thường ngày, bình tĩnh mới làm nên việc.
Rầm!
Tiếng đập bàn làm kinh động đến mọi người, phá vỡ không khí yên ắng, thầy hiệu trưởng tức giận đến lộ gân trán: “Chưa đến lượt em chất vất, nếu còn muốn chuyện của mình được giải quyết thì tốt nhất nên ngậm miệng.”
Mấy chuyện giải quyết trong im lặng này Lục Yên đã từng thấy nhiều là đằng khác, bởi vì trước đây ngôi trường cô học bất ổn hơn gấp mấy lần. Nơi mà sức mạnh của đồng tiền được đẩy lên cao, đó cũng chỉ là đứng bên ngoài nhìn, nhìn bọn họ làm trò cười.
Tận mắt chứng kiến một người ngoài như Trương Ngạn Duy bị đối xử như vậy, cô cười không nổi. Trong đầu luôn giữ những suy nghĩ bất bình, muốn lấy lại công bằng cho hắn muốn hắn lên tiếng nói gì đó minh oan cho bản thân.
Trong mắt Đinh Băng Băng vẫn giữa nét điềm tĩnh, cô ta nói: “Nhưng chuyện này không có liên can đến bạn học Trương, có thể gọi Trương Kinh Lương người thật sự đã ra tay đến đối chất.”
Lục Yên tức giận đứng bật dậy, cô kìm nén cơn đau ở đầu gối bước thấp bước cao rời khỏi căn phòng này. Biết rõ là không được lễ phép nhưng mà điều đó có cần thiết?
Cô hoàn toàn không biết bên trong diễn ra những gì, đã nói đến đoạn nào rồi, bản thân ngồi thừ người ở một góc rất lâu mới nhớ ra phải gọi cho chủ tiệm muốn xin nghỉ hôm nay.
Siết chặt điện thoại trong tay, Lục Yên bước xuống từng bậc thang.
“Bỏ ra đi.” Cô nhàn nhạt nói.
Tay đang xoa đầu đột nhiên dừng lại, Trương Kinh Lăng đi đến bên cạnh vui vẻ hỏi: “Gặp chuyện gì không vui sao?”
“Còn không phải tại anh? Chuyện mình làm ra để người khác nhận.” Lục Yên trừng mắt hỏi “Có còn là người không?”
Hắn ta thu lại nét tươi vui, nói sang chuyện khác: “Tôi dẫn cô đi trút giận, được không?”
“Tôi không nói chuyện với anh, đồ xấu xa.” Lục Yên cố gắng bước xuống bậc thang nhanh hơn, trốn tránh cái con người bên cạnh, nếu như quá thân thiết thì thật có lỗi với bạn cùng bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT