【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lai, tiến độ 2/3】

【Xin chúc mừng quý khách!】

Lục Yên trừng mắt, gương mặt lập tức thay đổi sang trạng thái khác, đôi mắt giận dữ từ dưới nhìn lên bọn côn đồ.

Vài ba chuyện bắt cóc tống tiền của con nhà giàu Lục Yên chơi đến chán không thèm sợ, bọn này là cái thá gì?

Từ lúc mười tuổi vì nghịch ngu cãi lời ba mẹ rồi bị bọn bắt cóc ném lên xe, chở đến khu nhà hoang toàn mùi cây cỏ, nơi mà ánh sáng không chiếu tới chẳng thể phân biệt được ngày đem. Bị bọn chúng bỏ đói ba ngày, một giọt nước còn không cho đụng đến.

Trận đòn trút xuống đứa trẻ mười tuổi khiến cho đứa trẻ ấy khắc sâu đến tận lúc chết, kể từ lần đó Lục Yên phát hiện bản thân giỏi nhất là chịu đau.

Ba mẹ cô đã cho những kẻ bắt cóc một bài học thích đáng, nguyên nhân dẫn đến việc đó là vì ân oán trên thương trường.

Lục Yên không trách ba mẹ đã gây thù, vì khoảng thời gian ấy cô vướng phải chướng ngại tâm lý sợ người lạ. Chính ông ngoại đã đem cô ra khỏi cái vỏ, dạy cô viết chữ vẽ tranh còn dạy cách phòng thân bằng cái vỏ mèo cào.

Cô dùng trảo nha cào cấu bọn họ, lướt qua chỗ nào chỗ ấy liền rướm máu. Đổ dồn hết sức lực vào đầu ngón tay, cố gắng vùng vẫy, chân không yên phận đá được chỗ nào thì đá.

“Chết hết đi mấy tên khốn!” Lục Yên hét lớn.

Bọn côn đồ ngạc nhiên vì sức lực giãy giụa của con mồi tăng đáng kể, tất cả nới lỏng vòng vây.

Một tên sờ nhẹ lên mặt mình, nghiến răng nghiến lợi: “Con ả này lên cơn động kinh à?”

Dứt câu tên đó vung chân đá vào hông Lục Yên làm cô đau đớn ngã xuống một lần nữa, tay tiếp xúc với nền xi măng đi cả mảng da.

Cô nhíu mày nhất quyết không khuất phục.

Bụp!

Tên vừa lên tiếng ôm đầu đầy đau khổ, những tên còn lại đột nhiên dừng động tác cùng nhau nhìn về một hướng.

Viên đá to bằng nửa cái nắm tay đập thẳng vào đầu tên vừa là rồi được Trương Ngạn Duy ném đến.

Hắn vứt xe đạp lập tức lao đến chỗ Lục Yên, ánh mắt đầy căm phẫn, giọng phát ra trầm hơn so với mọi khi: “Các người nhận tiền của ai?”

“Thằng điên nào đây? Thích lo chuyện bao đồng sao?”

“Tôi hỏi ai?”

“Con mẹ nó, liên quan gì đến mày.”

Trương Ngạn Duy túm đầu tên vừa nói đập mạnh vào tấm kính ở trạm xe khiến nó vỡ vụn. Hắn mười lăm tuổi đã phải dùng sức để kiếm tiền, ngày ngày đánh nhau với mấy tên không ra gì, kinh nghiệm tích góp cũng vừa đủ dùng.

Vị máu nồng đậm nhỏ giọt tưới cho đống kín vụn dưới chân. Cảnh tượng đẹp đẽ này khiến người đứng nhìn không thể nào quên được, hai tên ôm đầu không khỏi xuýt xoa lui ra phía sau.

Ba tên còn lại tiến lên cùng lúc muốn dạy dỗ Trương Ngạn Duy, đáng tiếc hắn không phải là người dễ bị ức hiếp. Hắn vặn cổ tay tên côn đồ một gốc chín mươi độ khiến con dao trượt khỏi tay, sau đó trả lại những thứ mà Lục Yên vừa nhận.

Càng đánh càng hăng, năm tên nằm la liệt muốn chạy.

Hắn thờ ơ trước những biểu cảm vặn vẹo, tai không còn tiếp những nổi một lời van xin nào. Giẫm tên tay của bọn chúng, hạ giọng hỏi: “Bây giờ nói ra còn kịp.”

Lục Yên nén cơn đau trên mặt, khó khăn nói: “Có người báo cảnh sát rồi, chúng ta đi thôi.”

“Sợ gì chứ?” Hắn khó hiểu hỏi ngược lại cô.

Bộ dạng của Lục Yên còn chưa thảm bằng năm tên kia, kẻ gãy tay người gãy chân, đến đứng còn không vững. Máu động vũng đều là của mấy tên côn đồ, nhìn mà hãi.

Bọn côn đồ chủ yếu đánh vào mặt, miễn cưỡng có thể đi. Cô lấy cặp của Trương Ngạn Duy gấp rút kéo hắn rời khỏi chỗ này.

“Bọn chúng làm tôi sợ một, cậu dọa tôi sợ mười đó.” Lục Yên ngồi phía sau không ngừng hồi tưởng.

Trương Ngạn Duy tuy lạnh nhạt trong lời nói, gương mặt chưa một lần thực sự hứng thú với điều gì trong suốt khoảng thời gian cả hai gặp mặt. Kể cả trong lúc đón lấy đứa bé rơi từ ban công vẫn điềm tĩnh như không có gì.

Vậy mà vừa rồi biểu cảm kia khiến Lục Yên phải sững người, xém chút không nhận người quen, quá đáng sợ!

Hắn thở ra một hơi: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Cô ngại ngùng nói: “Tôi tự bắt xe đến bệnh viện là được rồi, cậu còn phải làm thêm.”

“Tôi sẽ xin nghỉ.”

“Nhưng chúng ta cách bệnh viện xa như vậy.” Lục Yên vừa xem bản đồ trên điện thoại vừa nói “Di chuyển bằng xe đạp thì có hơi lãng mạng đó.”

Dõi theo bản đồ rồi chợt nhận ra hướng Trương Ngạn Duy đi đến không phải là bệnh viện, cô thắc mắc hỏi: “Có bệnh viện tư nhân gần đây sao?”

Thấy hắn không trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Đi khoảng bốn nghìn mét nữa có bệnh viện thú ý, không phải cậu chở tôi vào đó đấy chứ?”

“Cô không đau sao? Nói nhiều thế?”

Mỗi lần mở miệng Lục Yên cảm nhận được chiếc răng lung lay sắp gãy, sao lại không biết đau? Chỉ là không muốn làm người xung quanh nhìn nhận cô là kẻ yếu đuối, suốt ngày chỉ biết khóc lóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play