Lục Yên thắc mắc hỏi: “Cậu tự học nấu ăn sao?”

Bản thân học ở chỗ chính quy trả học phí bộn tiền, cô tò mò đối phương được ai truyền thụ mà giỏi giang như vậy.

Tuy nó ngon nhưng cô không dám ba hoa, đồ ăn với Lục Yên cực kỳ quan trọng.

Trương Ngạn Duy đáp hai chữ ngắn gọn: “Trên tivi.”

“Đảm từ việc nhà đến việc bếp, lợi hại lợi hại.” Lục Yên kính cẩn nghiêng mình nói.

Thứ Đinh Băng Băng đang ăn từ cách bày trí đã thấy khó nuốt, Lục Yên đau xót gắp bánh bao cho đối phương, nguyên nhân chính là vì cái bụng đã to căng sắp lăn được rồi.

Cô ta cắn một miếng, đôi mắt mở to kinh ngạc: “Cái này thật sự là cậu tự làm sao, ngon quá!”

Trương Ngạn Duy giữ nét lạnh nhạt trên gương mặt, hắn không phải khiêm tốn, đối với người khác câu vừa rồi không có ý nghĩ gì cả.

Thái độ này quá rõ ràng, người mới đến như Lục Yên còn nhận ra, huống hồ đó là Đinh Băng Băng học cùng một năm trời.

Cô dùng ngón tay khẽ chọc vào vai hắn, cố ý nhắc nhở.

Trương Ngạn Duy nhẹ nhàng thả ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Lời nói tuy không đến nổi nhưng cứ thấy thiếu mất vài phần cảm xúc, từng cử chỉ của hắn đều tỏa ra nét thanh lịch, khí chất khó tả. Dường như giống với một người có quản thúc đặc biệt, tựa với thân chủ bị ông bà Lục giam giữ tự do.

Điểm khác biệt có lẽ giữ được nét riêng của mình. Nhẹ nhàng của hắn mang theo hơi lạnh, đem đến cảm giác người xung quanh như vật trang trí.

Dọn dẹp hết rác xung quanh bọn họ quay về lớp, học xong các tiết còn lại.

Tiếng chuông vang lên một lần nữa, học sinh bật công tắc tự động đón làn gió xuân thổi về, khí sắc trên khuôn mặt từ phờ phạc lập tức phơi phới, chạy ra khỏi cổng trường.

“Sáng nay cảm ơn nhiều nhé, tôi không định ghé quán của cậu.” Lục Yên vừa thu dọn vừa nói “Đến thẳng chỗ làm thêm chắc là phải đi bộ thêm một đoạn.”

Trương Ngạn Duy cau mày đáp: “Như ngày hôm qua thì tiện hơn.”

“Gương mặt cậu nói lên điều đó là rất phiền.” Lục Yên dùng ngón trỏ chỉ vào giữa trán của mình.

Hắn bất giác để những nếp nhăn tự tan đi, khẳng định: “Không phiền!”

Cô vẫy tay rồi hóa thành tia chớp lao ra khỏi trường, một thoáng đã đến trạm xe buýt.

“Là nó sao?”

“Giống hình rồi, không thể nào sai được.”

“Nhìn dáng vẻ ngon thế kia mà phải xuống tay.” Người nọ tặc lưỡi “Có chút không nỡ.”

“Đã nhận tiền rồi còn nỡ với không nỡ, muốn cạp đất ăn sao?”

Lục Yên bị một đám côn đồ nhắm đến, bản thân chủ quan nên vẫn chưa để mắt đến sự kỳ lạ kia chỉ khi bọn họ xuất hiện trước mặt.

“Mày là Lục Yên đúng không?”

Cô lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Các anh nhận sai người rồi.”

Nhìn dáng vẻ côn đồ của bọn chúng, hỏi tên ắt có chuyện chẳng lành, Lục Yên đề phòng không có gì là sai.

Tất cả có năm tên, không mặc đồng phục của trường trên tay còn cầm theo con dao nhỏ cố ý doạ dẫm.

Đối phương kề sát điện thoại vào mặt Lục Yên để đối chiếu, gương mặt cô tái nhợt khi thấy bức ảnh mình ngồi ở lớp học.

Từ gốc chụp có thể phỏng đoán là do những người ở phía trên, Thẩm An An bị loại nhưng cô ta thuê người chụp cũng không phải không có khả năng.

Tạm thời chỉ nghĩ được cái tên này, trước mắt phải tìm cách thoát thân.

Cái ý định vừa nảy lên bọn chúng đã nhìn thấu đến tận đáy, lập tức tạo thành vòng vây như chiếc lưới của người ngư dân bao bọc lấy con cá.

Tên côn đồ vã nhẹ vào mặt Lục Yên mấy cái, đắc ý hỏi: “Sợ đến không thèm nhận tên của mình luôn sao?”

Cô kinh hãi đến độ nói lắp: “Các, các anh muốn gì?”

“Muốn dạy cho mày một bài học chứ còn gì?” Người nọ nói xong liền giật tóc cô, khi buông ra trong tay còn vương lại nắm tóc.

Vì cơn đau bất chợt mà nhăn mặt, trong lòng đánh trống kêu vang. Lục Yên ôm đầu miệng liên tục hét lớn: “Cứu tôi với, tôi đã nói không phải rồi mà.”

Nước mắt giàn giụa, bên mặt tím xanh vì bị ăn cái tát trời gián, đầu gối ma sát với nền xi măng đến túa máu truyền đến cơn đau dữ dội, đầu tóc bù xù như gà mẹ làm tổ, quần áo xộc xệch trở nên khó coi.

Học sinh đứng bắt xe cùng lập tức tản đi, không muốn rước họa vào thân, vài kẻ còn cố ý đứng từ xa quay lại cảnh đặc sắc này.

“Cứu, cứu tôi với…” Lục Yên khó khăn kêu gào.

“Học sinh mới chuyển đến, mày nghĩ có người muốn lo chuyện bao đồng sao?” Bọn chúng vừa tác động lực vừa cười nhạo.

Hai tên thô lỗ đánh Lục Yên, làm cho dáng vẻ của cô trở nên vặn vẹo, những tên còn lại có nhiệm vụ canh gác. Ngoài ra, đứng xem với tâm trạng thích thú còn không ngừng buông lời sỉ vả.

Mới mấy ngày đi học cô không nghỉ bản thân phải đổ máu trước cả nước mắt, chỉ trách bản thân xem thường thủ đoạn của những kẻ nấp trong bóng tối.

“Không kêu nữa sao? Nhanh như vậy đã hết sức rồi?” Đối phương nắm tóc cô giật mạnh ra phía sau.

Thẳng tay tát xuống khiến cô lảo đảo té nhào, bộ dạng trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play